Yên Vũ Lầu

Chương 13: Có lẽ vậy

"Thanh kiếm này tên là Thanh Sương, có thể cho ngươi mượn dùng tạm."

Tân A Na đưa kiếm trong tay cho thiếu niên trước mặt, nghiêm túc nói: "Tuy nhiên mỗi kiếm tu đều có kiếm riêng của mình, vì vậy ngươi cần tìm cho bản thân một thanh kiếm thuộc về ngươi sớm nhất có thể”

Lý Hiển Duy nhận lấy cổ kiếm Thanh Sương, gật đầu nhẹ nhàng, nói: "Đa tạ Tiên Tử"

Tân A Na cúi đầu, không nói thêm, quay người rời đi.

Lý Hiển Duy đứng bên hồ, bắt đầu luyện tập từng chiêu một.

"Ngươi vậy mà cho mượn kiếm của mình, có vẻ hẳn khá đặc biệt trong lòng ngươi, không ngờ ngươi chấp nhận hẳn nhanh vậy." Trương Lôi Thôi nói sau khi nhấp một ngụm rượu.

"Từ khi hắn tự bước ra khỏi phòng thuốc, hắn đã có tư cách học kiếm với ta." Tân A Na lạnh lùng nói.

"Ngươi thực sự nghĩ hẳn có thể bước lên con đường võ đạo à?" Trương Lôi Thôi nghiêm túc hỏi.

"Không biết."

Tân A Na bình tĩnh nói: "Nhưng xét theo biểu hiện của hãn. hôm nay, trừ khi hắn thực sự chết, hẳn sẽ không từ bỏ."

"Làm một kẻ ăn chơi trác táng tốt đẹp không làm, luyện võ tự làm khổ mình chỉ không biết." Trương Lôi Thôi lạnh lùng châm chọc một câu rồi im lặng.

Tân A Na cũng không nói gì, ánh mắt nhìn chăm chú vào. thiếu niên phía trước, mỗi người đều có sự kiên trì riêng, có lẽ hẳn cũng có điều muốn bảo vệ nên mới nỗ lực đến vậy.

Mặt trời dần xuống núi, bên bờ hồ, Lý Hiển Duy vẫn chăm chỉ luyện tập, y phục và tóc đã ướt đẫm, dán chặt trên người.

Kinh mạch hai tay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mỗi chiêu kiếm đều đau tới xương tủy.

Dường như có máu tươi thấm ra, nhuốm đỏ cả tay áo.

"Tiểu đệ."

Từ xa, Lý Ấu Vi nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng lại nảy sinh cảm giác không nỡ, nhưng nàng ấy hiểu rõ tính cách tiểu đệ nên cũng không lên ngăn cản.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Lý Hiển Duy mới hoàn thành một ngàn lần luyện tập và mơ hồ trở về phòng mình. Hắn ngã phịch xuống giường, ý thức đã trở nên mông lung.

Mặt trời lặn kéo thêm bóng đêm buông xuống phủ kín không gian, bên bờ hồ, Trương Lôi Thôi định quay về phòng nghỉ thì đôi mắt chợt lóe lên, quay ngoät nhìn về phía bóng đêm.

Cao thủ!

Chỉ thấy trong bóng đêm, một thanh niên mặc áo bào màu xám bạc đi tới, mặt lạnh tanh như tiền, khí chất băng giá khiến người ta rùng mình.

"Nhị công tử!"

Người hầu trong phủ vừa thấy liền sững người, vội vàng. hành lẽ.

Lý Khánh Chi không để ý mà tiến thẳng về thư phòng.

Trương Lôi Thôi khế nheo mắt lại.

Đây chính là nhị công tử truyền thuyết của Lý phủ sao? Tuổi còn nhỏ mà đã có tu vỉ cao như vậy rồi à.

Lý Khánh Chỉ bước vào thư phòng, cung kính hành lễ: "Nghĩa phụ, tỷ tỷ."

“Khánh Chỉ."

Lý Bách Vạn, Lý Ấu Vi thấy người đến, sắc mặt trở nên ôn hòa.

"Không biết nghĩa phụ gọi Khánh Chỉ trở về là có chuyện gì sao?"

Lý Khánh Chỉ bình tĩnh hỏi.

"Để trưởng tỷ nói với con."

Lý Bách Vạn nhìn sang Lý Ấu Vi, nói: "Ấu Vi."

"Vâng!"

Lý Ấu Vi gật đầu, nhìn thanh niên trước mặt, nói: "Khánh Chi, là về việc Tam Hoàng tử đến thành Du Châu. Ngươi có biết ngoài việc hẳn muốn bái Tần A Na làm sư phụ, hẳn còn có việc gì khác không?”

"Không biết." Lý Khánh Chỉ lắc đầu.

"Hắn muốn dò xét thực lực của Lý phủ ta, hơn nữa còn lấy danh Hoàng Thất, cố ý can thiệp vào việc kinh doanh của Lý gia:

Lý Ấu Vi nghiêm túc nói: "Trưởng Tôn gia Đô Thành, Thương Minh hội, còn có tiền trang Doãn Thị, đó là ba sự lựa chọn Tam Hoàng tử đưa ra cho chúng ta, chúng ta không thể. không chọn."

Lý Khánh Chỉ trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng: "Trưởng tỷ muốn ta làm gì?"

"Một thời gian nữa ta sẽ đi Đô Thành một chuyến, bàn với ba nhà này về hợp tác kinh doanh, lúc đó ngươi hãy phái người ngầm phá hỏng mối quan hệ của ba nhà, ngươi có thể làm được không?" Lý Ấu Vi bình tĩnh nói.

Lý Khánh Chỉ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được."

"Khánh Chỉ, việc này chỉ có thể cử người đi làm, con không được đích thân làm." Một bên, Lý Bách Vạn nhắc nhở.

"Vâng, nghĩa phụ." Lý Khánh Chi cung kính đáp.

"Đi đi."

Lý Bách Vạn khoát tay, nói.

"Khánh Chỉ xin cáo lui."

Lý Khánh Chỉ cúi đầu rồi quay người rời đi.

Lý Bách Vạn đứng dậy, đi đến trước thư phòng, nhìn bóng lưng người vừa rời đi thì thở dài: "Tính tình Khánh Chi ngày càng lạnh nhạt, sau này nếu ta gặp chuyện, chỉ còn mình Ấu Vi con có thể kìm chế hẳn."

"Nghĩa phụ."

Lý Ấu Vi nói: “Tuy Khánh Chi có oán trong lòng, nhưng suy cho cùng thì tâm vẫn hướng về Lý phủ, hơn nữa, Khánh Chỉ với tiểu đệ cũng không phải là không có tình cảm gì với nhau."

"Có lẽ vậy."

Lý Bách Vạn cười khổ, người khác ông không dám nói, còn Hiển Duy, Khánh Chỉ nhất định sẽ không vui.

Sáng sớm hôm sau, Lý Hiển Duy luyện kiếm bên hồ. Lúc này, bên kia hồ, Lý Khánh Chỉ khoác áo bào bạc đi tới.

Thấy người đến, Lý Hiển Duy vừa định mở miệng chợt thấy hoa mắt, vô thức dựng kiếm chắn trước.

Lý Khánh Chi vốn cách đó mười trượng, chớp mắt cái đã đến ngay trước mặt hắn. Lý Khánh Chỉ giơ hai ngón tay chọc

vào tay cầm kiếm của đối phương.

Chỉ nghe “Bộp” một tiếng, Lý Hiển Duy cảm tay phải tê dại, thanh kiếm tuột khỏi tay.

"Không giữ nổi kiếm của mình, vô dụng!"

Lý Khánh Chỉ lạnh lùng nói một câu rồi quay người rời đi.