Yên Vũ Lầu

Chương 12: Thế thì đi thôi

"Tiểu đệ, đừng vội."

Lý Ấu Vi đặt cơm canh vào trước mặt hản, lên tiếng an ủi.

"Ừm"

Lý Hiển Duy gật đầu, cúi xuống ăn vội vài miếng rồi rời đi.

"Hiển Duy sao thế?" Lý Bách Vạn không hiểu.

"Tâm tư của tiểu đệ nặng nề hơn chúng ta tưởng." Lý Ấu Vi thở dài.

Cách không xa bờ hồ, trước phòng của Tần A Na, Lý Hiển Duy đi tới gõ cửa, gọi: "Tiên Tử sư phụ."

Cửa khế kếo kẹt một tiếng, Tân A Na mở cửa, nhìn người trước mặt, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?"

"Ta khỏe rồi, chúng ta tiếp tục thôi." Lý Hiển Duy cười nói.

Tân A Na nhìn người trước mặt một cái, bình tĩnh nói: "Kinh mạch ngươi vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, ngươi chắc chắn cơ thể chịu đựng nổi không?”

"Chắc chắn”" Lý Hiển Duy rất quả quyết gật đầu.

"Thế thì đi thôi."

Tân A Na nhàn nhạt nói ra một câu rồi bước ra khỏi phòng, đi về hướng phòng thuốc.

Lý Hiển Duy đi theo sau không chút do dự.

Nửa canh giờ sau.

Trong phòng thuốc, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.

Khó có ai chịu đựng được nỗi đau khi kinh mạch nứt vỡ.

Nhưng, Lý Hiển Duy quyết tâm như đá, cố gẳng kiên trì.

Bên hồ, Trương Lôi Thôi im lặng uống rượu trong bình, lần này ông ta không còn vẻ hả hê sung sướng khi thấy người gặp họa nữa.

Lý Hiển Duy của Lý gia thực sự vượt ngoài dự đoán của ông ta.

Ban đầu ông ta nghĩ, sau cơn đau thấu xương tuỷ hôm qua thì tiểu tử đó sẽ lùi bước. Ngôn Tình Ngược

Không ngờ, Lý Hiển Duy này lại kiên định đến thế.

Nửa ngày sau, cửa phòng mở ra.

Tân A Na bước ra, trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. "Tiên Tử sư phụ."

Trong phòng thuốc, giọng Lý Hiển Duy vang lên, hôm nay hẳn không hôn mê nữa.

"Có chuyện gì?" Tân A Na dừng bước, bình tĩnh hỏi. "Sư phụ không dạy ta kiếm sao?”

Lý Hiển Duy uể oải hỏi.

"Ngươi có thể đứng dậy sao?" Tân A Na hỏi ngược lại. "Có thể mà!" Lý Hiển Duy trả lời.

Tân A Na gật đầu, không nói thêm nữa mà chỉ tiếp tục bước đi.

Trong phòng thuốc, nửa canh giờ sau Lý Hiển Duy mới lê bước ra ngoài. Sau khi tắm thuốc, hắn chỉnh trang quần áo gọn gàng, tóc dài buộc gọn sau lưng, lại trở về là một công tử thanh nhã phong lưu, khí chất phi phàm.

Bên hồ, Tân A Na đã chờ sẵn, thấy Lý Hiển Duy tới, hỏi: "Kiếm là gì?"

"Vũ khí của vạn binh." Lý Hiển Dạ trả lời. Tân A Na cau mày: "Không đúng, trả lời lại."

"Kiếm là vương giả trong binh khí." Lý Hiển Duy trả lời lần nữa.

"Không đúng, trả lời lại!"

Giọng điệu Tân A Na rõ ràng nghiêm khắc hơn nhiều.

Lý Hiển Duy im lặng, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Kiếm là vũ khí giết người!"

"Không sai."

Tân A Na gật đầu, khí tức chung quanh chợt thay đổi, khí kiếm chấn động, mặt hồ yên ả bỗng sóng gợn.

"Kiếm là vũ khí giết người, vì vậy dù chiêu thức tinh diệu đến đâu, cuối cùng cũng chỉ có một mục đích."

Nói xong, tay phải Tân A Na vươn ra, lập tức một thanh cổ. kiếm ở phòng gần đó vút ra.

Tân A Na cầm kiếm, một đường kiếm vung qua, khí kiếm ngang dọc chém đôi mặt hồ.

Lý Hiển Duy đứng bên hồ nhìn đường kiếm kinh người này, dù đã không phải lần đầu chứng kiến nhưng trong lòng vẫn vô cùng chấn động.

"Bản chất của kiếm là nhanh, chuẩn, tập trung, mà bản chất của thế kiếm, chỉ là vung, chém, đâm."

Tân A Na bình tĩnh giảng giải: "Từ hôm nay, ngươi chỉ cần luyện ba chiêu thức, vung, chém, đâm, mỗi ngày ngàn lần, không được bỏ sót, cho đến khi vung kiếm không còn động tác thừa, không sai sót nào, hoàn toàn thành bản năng."

"Vâng!"

Lý Hiển Duy chắp tay, cung kính hành lễ mà đáp.

Tân A Na thấy lần đầu tiên thiếu niên trước mặt lễ phép như vậy, sắc mặt nàng hơi dịu đi chút, nói: "Nếu ngươi luyện đến trình độ ta nói, cho dù cuối cùng vẫn không thể đả thông kinh mạch đi nữa thì trong triều Đại Thương này, ngoại trừ vài vị tông sư võ đạo ra, thì không ai có thể coi thường kiếm của ngươi."

Trương Lôi Thôi ngồi cách đó không xa, chỉ im lặng uống rượu mà không nói lời nào.

Lời Tân A Na nói quả thật không sai, tuy nhiên, trên đời này hiếm có người nào có thể luyện kiếm đến trình độ đó.

Mặc dù chỉ là chiêu thức lùa gà, nhưng ít nhất cũng cho tiểu tử chút hy vọng.

Bên hồ, Lý Hiển Duy nghe lời Tân A Na, quả nhiên tự tin hơn nhiều.