“Rốt cuộc là có chuyện gì mà các con kêu ta về cấp tốc vậy? Chẳng lẽ Thạch Đầu con có rồi?” Khúc Khôn nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức đầy vui sướng hỏi.
Diệp Thạch đỏ mặt, luống cuống xua tay: “Không có, không có, con vẫn chưa có.”
“À, còn chưa có à! Xem ra tên nhóc Mộ Thần con không được đâu nha!” Khúc Khôn có chút khinh thường liếc nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần: “…” Khúc Khôn đây là đang hoài nghi năng lực của hắn sao? Rõ ràng năng lực của hắn rất tốt…
Diệp Thạch đỏ mặt, liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, bối rối nói: “Không có không có, Mộ Thần rất… lợi hại.”
Khúc Khôn không cho là đúng mà nói: “Thạch Đầu, con không cần vì hắn mà nói xạo, ta đã biết tên tiểu bạch kiểm này là một tên không có bản lĩnh.”
Diệp Thạch: “…”
Mộ Thần xoa xoa mũi, có chút khó chịu nói: “Ông ngoại, con không có không tốt như ông ngoại nghĩ đâu.”
Khúc Khôn không cho là đúng: “Thật sao? Con rất lợi hại sao? Nhìn cái thân thể này của con là biết con chả lợi hại được bao nhiêu rồi.”
Mộ Thần: “…” Đây là nét đẹp nội tâm! Tuy rằng bên ngoài có hơi văn nhược, nhưng trên thực tế hắn cũng có rất nhiều cơ bắp.
Diệp Thạch muốn nói lại thôi nhìn Khúc Khôn.
Khúc Khôn nhìn khuôn mặt Diệp Thạch hồng cả lên thì phì cười rồi nói: “Đủ rồi, không đùa với các con nữa, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mộ Thần nhìn nụ cười trên mặt Khúc Khôn, âm thầm thấy vị ông ngoại này không dễ chọc.
Diệp Thạch cùng Mộ Thần liếc mắt nhìn nhau, đem chuyện yêu thú thất cấp nói cho Khúc Khôn.
Khúc Khôn nhíu mày, hít nhẹ một hơi nói: “Nếu, nếu đến lúc đó không còn cách nào, ta sẽ che chở cho các con chạy thoát. Huyền Phong đế quốc giữ không được thì giữ không được, vương triều hưng suy vốn là chuyện vô thường…”
Diệp Thạch ngoài ý muốn nhìn Khúc Khôn, “Ông ngoại, ngài…” Diệp Thạch không nghĩ tới Khúc Khôn sẽ nói như vậy.
Khúc Khôn khoát tay, không để bụng mà nói: “Nếu như còn có thể cứu thì tất nhiên chúng ta sẽ phải cứu, nhưng nếu thật sự không có biện pháp nào thì chúng ta cần gì phải lưu lại chịu chết?”
“Các con cho rằng ngững người lưu lại chưa từng có ý nghĩ rời đi sao? Bọn họ không rời đi bởi vì, có vài người là vì biết trốn không thoát, có vài người là bởi vì thấy lúc này đi ra ngoài tìm một chỗ tu luyện lần nữa cũng không dễ dàng, có vài người là bởi vì gia tộc quá lớn, rắc rối khó gỡ, không bỏ xuống người nhà được, và chỉ có số ít là vì đại nghĩa mới lưu lại mà thôi.”
“Tới lúc thật sự không biết làm thế nào thì nên trốn vẫn sẽ trốn.” Khúc Khôn chắp tay sau lưng, trong mắt hiện lên sát khí.
Mộ Thần híp mắt đánh giá thần sắc Khúc Khôn, đối với chuyện yêu thú thất cấp, Khúc Khôn hẳn là đã sớm hiểu rõ trong lòng. Cũng đúng, có thể tu luyện tới võ hoàng cửu tinh, Khúc Khôn tất nhiên không phải là kẻ ngu dốt gì.
“Ông ngoại, hiện tại còn chưa tới mức sơn cùng thủy tận, chúng ta còn có biện pháp.” Diệp Thạch mở miệng nói.
Khúc Khôn ngạc nhiên nhìn qua Diệp Thạch, hỏi: “Còn chưa tới mức sơn cùng thủy tận?Vậy các con có biện pháp nào?”
“Chỉ cần ông ngoại thăng cấp võ tông trước con yêu thú kia là được nha!” Đôi mắt Diệp Thạch lóe lên nói.
Khúc Khôn sửng sốt, không dám tin nhìn Diệp Thạch: “Thạch Đầu, con nói cái gì cơ?”
“Con nói là, ông ngoại thăng cấp võ tông trước nó là được!” Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên.
Khúc Khôn bất đắc dĩ nói: “Hai con thật đúng là coi trọng ta!” Từ võ vương thăng cấp lên võ hoàng đã đủ khó khăn rồi, càng miễn bàn từ võ hoàng thăng cấp lên võ tông, tứ quốc đã mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện võ tông.
Diệp Thạch khó hiểu hỏi Khúc Khôn: “Ông ngoại, ngài đã là võ hoàng cửu tinh rồi, chỉ kém một bước nữa thôi thì chính là võ tông, chẳng lẽ ngài chưa bao giờ có ý nghĩ đặt chân vào võ tông sao?”
Khúc Khôn: “…” Hắn đương nhiên là từng có ý nghĩ muốn thăng cấp lên võ tông, nhưng mà không phải lúc này.
Từ võ hoàng đến võ tông cần chuẩn bị rất nhiều. Hắn đã chuẩn bị sau khi qua lần thú triều này, hắn sẽ tốn khoảng mười hay hai mươi năm để đi tới nơi khác lưu lạc một phen, để xem coi có thể được cơ duyên gì không.
“Hai connghĩcảnh giới võ tông quá đơn giản rồi, chờ tới khi các contới một bước như ta thì sẽ hiểu, cảnh giới võ tông không dễthăng cấp chút nào đâu.” Vẻ mặt Khúc Khôn sâu không lường được.
“Đây là tâm đắc tu luyện lúc trước bọn con tìm đượcbên trong mật thất võ tông.” Mộ Thần lấy ra một cái ngọc giản, đưa cho Khúc Khôn.
“Đây là Huyết Đan lục cấp do con luyện chế.” Bên cạnh Mộ Thần bỗng xuất hiện mười mấy bình đan dược, trong mỗi bình đều có một viên Huyết Đan nồng đậm nguyên khí.
“Đây là hạt sen Thất Thải Liên, ông ngoại, hạt sen này có hiệu quả không thấp hơnđan dược thất cấp bao nhiêu.” Mộ Thần lại lấy ra một bình đan dược, bên trong có hơn mười khối hạt sen tỏa sáng rực rỡ.
“Bên trong này cókhoảngtrăm triệu nguyên thạch.” Mộ Thần lấy ra ba cái nhẫn không gian, đặt ở trên bàn.
Mỗi lần Mộ Thần lấy ra một thứ thì sắc mặt Khúc Khôn lại biến đổi một chút, cuối cùng hắn đã ý thức được, Mộ Thần và Diệp Thạch có ý nghĩ muốn trợ giúp hắn thăng cấp võ tông đều không phải chỉ là hồ ngôn loạn ngữ vào lúc tâm huyết dâng trào.
Nhưng Khúc Khôn lại nhíu mày nói: “Có mấy thứ này rồi thì cũng có thể thử một lần, thế nhưng cho dù có những thứ này, ước chừng ta cũng chỉ nắm chắc được năm phần mà thôi.”
Diệp Thạch không hiểu: “Thăng cấp võ tông có khó như vậy sao?”
Khúc Khôn gật đầu nói: “Tất nhiên rồi, nếu không thì con cho rằng vì sao mấy ngàn năm nay chưa gặp được một võ tông nào chứ.”
Diệp Thạch châm chước nói: “Trong quyển sách của phụ thân con lưu lại có một loại trận pháp, nó có thể đề cao tỉ lệ thăng cấp lên võ tông.”
Khúc Khôn nhướng mày tràn đầy ngoài ý muốn: “Trong quyển sách từ tên phụ thân kia của con đưa cho lại còn có loại trận pháp này?”
Diệp Thạch gật đầu: “Vâng.”
Khúc Khôn hít nhẹ một hơi, nói: “Sợ rằng chuyện tốt duy nhất mà tên phụ thân kia của con làm ra chính là cho để lại cho con một quyển sách như vậy.”
Diệp Thạch âm thầm đồng ý.
… …
“Phụ thân, thú triều trong tứ quốc làn này thật không thích hợp!” Mạc Vân nhíu mày nói.
Mạc Phong cũng nhíu mày gật đầu, “Quả thật là không thích hợp.Ở Huyết Nguyệt đế quốc đã sớm xuất hiện tám conyêu thú lục cấp, nếu như là loại thú triều bìnhthường thì làm saocó thểsớm xuất hiện nhiều yêu thú lục cấp như vậy.Lần thú triềunày nếu không phải có Mộ Thần và Diệp Thạch thì tứ quốc đã sớm không được thái bình như bây giờ.”
Mạc Vân sửng sốt hỏi: “Phụ thân, ngài có đối sách gì không?”
Mạc Phong lắc đầu: “Hiện nay chỉ có thể đi một bước tính một bước.”
Mạc Vân cúi đầu, gương mặt hiện lên sự mê mang.
Mạc Phong cười an ủi: “Con không cần lo lắng quá mức đâu. Mộ Thần và Diệp Thạch cũng không phải là người vì đại nghĩa mà thấy chết không sờn. Bọn họ còn trẻ như vậy, thực lực cũng mạnh như vậy, làm sao có thể cam tâm chết sớm được? Mấy ngày trước Mộ Thần đã tới đây nói chuyện, hắn nói nếu như tình thế chuyển tiếp đột ngột thì hắn sẽ suy nghĩ biện pháp rời đi, đến lúc đó, mọi người có thể cùng đi, hoặc là có thể an cho bài chúng ta đi trước.”
Thú triều có khả năng sẽ xuất hiện yêu thú thất cấp, hiện tại hẳn là đã có không ít võ hoàng đoán được, nhưng do sợ tạo thành khủng hoảng nên ai cũng không lộ ra.
Mạc Vân sửng sốt hỏi: “Mộ Thần đã nói như vậy?”
“Ừ, nhưng ta thấy đại khái là bọn họ còn chưa muốn buông tha.” Mạc Phong cười khổ lắc đầu.
Mạc Vân không hiểu: “Bọn họ muốn gì?”
Mạc Phong nhún vai trả lời: “Hình như là bọn họ hy vọng Khúc Khôn trở thành võ tông trước một bước, bởi nếu thật như thế thì thú triều sẽ được giải quyết dễ dàng.”
Mạc Vân tràn đầy kinh ngạc nhìn Mạc Phong, sửng sốt một hồi lâu mới hỏi: “Có cơ hội sao ạ?”
Mạc Phong cười: “Có Mộ Thần ra tay nên tất nhiên là có vài phần nắm chắc.”
Mạc Vân cười bất đắc dĩ, phụ thân không phải là có tin tưởng với Khúc Khôn, mà lại có tin tưởng với Mộ Thần, thật đúng là…
… …
Đã quyết định sẽ thăng cấp võ tông nên Khúc Khôn cũng rất ít đi ra ngoài.
Mỗi ngày nếu không phải là đang luyện hóa Huyết Đan để đẩy thực lực tới võ hoàng cửu tinh đỉnh, thì chính là đang lĩnh ngộ ngọc phù do Mộ Thần và Diệp Thạch đưa cho.
Vài chục ngày sau, Khúc Khôn đã ẩn ẩn chạm đến vách ngăn võ tông.
Người tìm tới Khúc Khôn nối liền không dứt, nhưng đều bị Mộ Thần và Diệp Thạch cự tuyệt ngoài cửa.
“Phụ thân, đây là loại trận kỳ gì mà quái lạ vậy?” Mạc Vân tò mò hỏi.
Mạc Phong nhún vai nói: “Trận kỳ này hình như có liên quan tới việc Khúc Khôn thăng cấp, nghe nói sau khi trận pháp kia bố trí xong là có thể giúp người ta thăng cấp.”
Mạc Vân mở to mắt, có chút không dám tin tưởng: “Phụ thân, thật sự có loại trận pháp thần kỳ như vậy sao?”
Mạc Phong nhíu mày, hắn cũng vào Nam ra Bắc nhiều năm, trận pháp sư lục cấp thì cũng đã gặp được vài người, nhưng còn trận pháp có thể giúp người khác thăng cấp, đừng nói là thấy, tới nghe hắn cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng mà hắn chưa nghe qua thì cũng không có nghĩa là không có!
Thân thủ của Diệp Thạch hắn đã từng thấy, một quyền vung qua, yêu thú lục cấp cũng phải bị trọng thương.
Diệp Thạch có thể vượt cấp khiêu chiến được thì không thể bỏ qua chuyện do hắn đã luyện trận nhập thể. Việc luyện trận nhập thể, những trận pháp sư lục cấp khác làm không được!
Mạc Phong liếc mắt nhìn Mạc Vân một cái, nói: “Người ta chưa nói gì, chúng ta không cần lo lắng nhiều đâu.”
Mộ Thần luôn là một người hào phóng. Lúc trước ở trong mật quật phát hiện ra tâm đắc tu luyện của võ tông cũng đều sao ra một phần cho hắn, nhưng đối với trận pháp này lại không nói tới mà lại có bộ dáng giữ kín như bưng, trận pháp này hẳn là có ẩn tình khác.
… …
Mộ Thần luyện hóa Tinh Diệu Thạch, tăng phẩm chất dị hỏa lên thất cấp.
Diệp Thạch nhìn ngọn lửa phiêu phù trước mặt mình, nuốt nước miếng hỏi, “Tăng tớithất cấp rồi?”
Mộ Thần gật đầu: “Ừ, Tinh Diệu Thạch này quả đúng là thứ tốt.”
Ban đầu Mộ Thần còn tưởng, nhìn ánh sáng Tinh Diệu Thạch này ảm đạm, chắc viêm lực đã xói mòn không còn bao nhiêu. Không nghĩ tới, viên Tinh Diệu Thạch này là tự động tiến vào trạng thái hôn mê, thu liễm lại viêm lực, nên khi hắn luyện hóa nó thì cỗ viêm lực này liền xông ra.
Sau khi dị hỏa tăng tới thất cấp, thực lực Mộ Thần cũng tăng lên tới cảnh giới võ hoàng tam tinh. Thực lực Mộ Thần tiến cảnh như thế xác thực dọa Mạc Phong sợ nhảy dựng lên.
“Bảy viên đan dược lục cấp kia xài không oan.” Diệp Thạch nói thầm.
Đôi mắt Diệp Thạch thẳng tắp nhìn ngọn lửa trước mặt. Ngọn lửa này khiến cho y có một loại cảm giác rất nguy hiểm, cho dù yêu thú lục cấp cũng sẽ không làm cho y có cảm giác nguy hiểm tới vậy. Lục cấp và thất cấp quả nhiên hơn kém nhau rất nhiều.
Mộ Thần cười nói: “Tên quản sự kia bán quá gấp, Tinh Diệu Thạch cũng không chỉ có giá trị nhiêu này đâu.”
Diệp Thạch không cho là đúng: “Ngươi cảm thấy rẻ, đó là bởi vì xác xuất ngươi thành công luyện ra đan dược lục cấp rất cao, cho nên ngươi mới cảm thấy đan dược lục cấp không đáng giá tiền. Chứ kỳ thật, đan dược lục cấp vẫn rất đáng giá đó.”
Diệp Thạch cười đắc ý: “Lời ta nói vốn rất có lý mà!”
“À, tình huống ông ngoại giờthế nào?” Mộ Thần hỏi.
“Ông ngoại nói,hình như ông đã chạm đến vách chắn võ tông rồi.” Diệp Thạch trả lời.
Gương mặt Mộ Thần lập tức hiện lên vẻ thoải mái, cười nói: “Vậy thì tốt quá!Chúng ta cũng phải nhanh lên thôi, chuyện này tuyệt không thể sai lầm được!”
Diệp Thạch gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Nguyên liệu cần có để bố trí Linh Tông Trận đã được chuẩn bị xong, nhưng mà, thú triều lại thường xuyên bùng nổ.
Do thanh danh hai người hiển hách, nên thường xuyên hay bị người khác tìm tới cửa cầu cứu, công việc bố trí đại trận vẫn cứ đứt quãng, tiến độ tất nhiên là hơi chậm.
Thực lực Mộ Thần và Diệp Thạch đều trong lúc chiến đấu mà nhanh chóng tăng lên.
Thôn Thiên Phong trong tay hai người sau khi cắn nuốt đại lượng yêu thú, đã có tới mấy trăm con là vương cấp.
Lúc thú triều bùng nổ, có đôi khi hai người thậm chí còn chưa ra tay, chỉ lấy ra Thôn Thiên Phong là có thể giải quyết dễ dàng.