Nam nhân này là vị quản sự cuối cùng của Đan Khí Các vẫn còn ở lại tứ quốc, người này có tu vi võ hoàng thất tinh, thực lực cường hãn, cho dù thú triều có bùng nổ thì đại khái cũng có thể toàn thân trở ra.
“Mộ thiếu thật sự là tuổi trẻ tài cao! Trong thời gian này ta thường hay nghe thấy những sự tích vinh quang của ngươi và Diệp thiếu, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Chỉ sợ qua thêm vài năm nữa thôi, mảnh đại lục này sẽ chính là thiên hạ của ngươi và Diệp thiếu.” Tề Lăng cười nói.
“Quản sự đại nhân nói đùa, ta và Thạch Đầu mới chỉ thăng cấp võ hoàng, sao có thể nhận lời tán thưởng của quản sự đại nhân được.” Mộ Thần không để bụng mà nói.
“Mộ thiếu đừng khiêm tốn. À, đây là thứ mà ngươi muốn.” Tề Lăng mở hộp ra, một viên tinh thạch hình thoi xuất hiện ở trước mắt mọi người. Tinh thạch vừa xuất hiện, Diệp Thạch liền cảm thấy một cỗ nhiệt độ nóng bỏng đập vào mặt mình.
“Đây là cái gì?” Diệp Thạch tò mò hỏi.
“Đây là Diệu Tinh Thạch.” Tề Lăng dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Diệu Tinh Thạch vốn là một viên đá luôn được thiêu đốt trong ngọn lửa tinh thần, khi nó đến kỳ suy vong thì liền biến thành một khối thiên thạch rơi xuống.”
Diệp Thạch gật đầu: “Thì ra là vậy! Là thứ tốt nha!”
“Đương nhiên là thứ tốt, nếu không phải thứ tốt thì cũng không được hai vị để vào mắt.” Tề Lăng khí độ thần nhàn nói.
Diệp Thạch liếc nhìn biểu tình bình chân như vại của Tề Lăng, lúc này mới ý thức được mình quá thất sách, muốn trả giá thì mình phải bày ra biểu tình khinh thường nó mới đúng.
“Kỳ thật cũng chỉ là một viên đá mà thôi, cũng không có gì hay.” Diệp Thạch khoát tay áo, lộ ra vẻ mặt sâu không lường được.
Tề Lăng cười nhạt nhìn Diệp Thạch, không có một chút sự tức giận nào.
Diệp Thạch nhìn nụ cười Tề Lăng đầy bao dung, y hung hăng nghiến răng, ánh mắt Tề Lăng giống như là đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện, đúng là quá đáng!
Mộ Thần nhíu mày cười lạnh: “Tề quản sự, ngươi nghĩ đan dược lục cấp có thể nhặt được à? Năm viên!”
Tề Lăng nhíu mày: “Mộ thiếu, đây chính là Diệu Tinh Thạch! Nó chính là thứ tập trung toàn bộ tinh hoa của ngọn lửa tinh thần đấy!”
Mộ Thần không cho là đúng: “Tề quản sự đang khi dễ ta không hiểu đúng không? Tuy Diệu Tinh Thạch đúng là trân quý, nhưng thời gian viên đá này tồn tại đã quá lâu, hỏa lực trong viên đá này sợ là không bằng một phần mười ban đầu.”
Tề Lăng chắp tay sau lưng, nụ cười trên mặt không thay đổi, “Mặc kệ nói như thế nào, thứ này đều là vật báu vô giá. Có nó rồi, Thanh Minh Diễm của ngươi chắc sẽ có thể tăng lên thất cấp.”
Mộ Thần lắc đầu không đồng ý: “Đan dược lục cấp cũng là vật báu vô giá, hơn nữa, Thanh Minh Diễm tăng lên thất cấp cũng có nguy hiểm, nói không chừng lại thiêu chết chính mình.”
Tề Lăng nhìn bình đan dược trên tay, đôi mắt lộ ra dị sắc, “Những đan dược này đều dùng thú hạch luyện chế sao?”
Mộ Thần nhíu mày hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Đương nhiên là không có.” Dùng thú hạch luyện chế đan dược ngược lại có hiệu quả hơn là dùng linh thảo luyện chế. Đáng tiếc là thú hạch không ổn định, luyện dược sư bình thường đều rất khó khống chế nó.
Đan dược lục cấp đã qua tay Tề Lăng không ít, hắn tất nhiên biết rõ mấy viên đan dược trên tay rất là bất phàm, cũng hiểu được một phần về luyện đan thuật của Mộ Thần.
“Giờ tứ quốc đã thành nơi nguy hiểm, Mộ thiếu thông minh như vậy, sao lại muốn từ bỏ khi đang trên đỉnh vinh quang?” Tề Lăng bỗng nhiên hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần cười bất đắc dĩ: “Trên đời này có chuyện nên làm, cũng có chuyện không nên làm, ta cũng là không biết phải như thế nào.”
Có một số việc, lựa chọn mở đầu thì dễ, nhưng nếu muốn chấm dứt thì lại không dễ dàng. Hiện tại có bao nhiêu người Huyền Phong đế quốc đều đang đặt hy vọng trên người hắn!
Tề Lăng nhìn thẳng vào Mộ Thần, rồi sau đó hít một hơi, “Ta đã thật lâu không gặp được ai trọng tình trọng nghĩa như Mộ thiếu.”
Mộ Thần không cho là đúng: “Người như vậy có không ít, chỉ tại ngươi không phát hiện mà thôi.”
“Mộ thiếu, thú triều ở tứ quốc chắc là do một con yêu thú lục cấp cửu tinh đỉnh phong làm ra. Khi loài người và yêu thú chiến đấu sẽ tán ra huyết khí, huyết khí sẽ trợ giúp cho con yêu thú kia đột phá tới thất cấp. Một khi con yêu thú kia thành công đột phá thất cấp thì các ngươi căn bản không có lực chống đỡ.” Tề Lăng nghiêm túc nói.
Diệp Thạch nghe mà trợn mắt, đôi mắt lóe lên tia khủng hoảng.
Tề Lăng ngạc nhiên quan sát Mộ Thần, thần sắc Mộ Thần quá mức bình tĩnh. Ban đầu hắn tưởng rằng Mộ Thần ít nhất sẽ kinh ngạc một chút, nhưng bộ dáng Mộ Thần lại như biết trước. Chẳng lẽ, người này đã sớm đoán được?
“Theo ngươi thì, con yêu thú đó còn thời gian bao lâu là đột phá?” Mộ Thần gõ nhẹ cái bàn hỏi.
Tề Lăng chậm rãi trả lời Mộ Thần: “Chậm thì nửa năm, còn nhanh thì ba tháng.” Tề Lăng dừng một chút, lại nói: “Người của Đan Khí Các bọn ta sẽ toàn bộ rút khỏi nội trong hai tháng này.”
Mộ Thần khó hiểu nhìn Tề Lăng: “Việc này là cơ mật đúng không? Tại sao Tề quản sự lại nói cho ta biết?”
Tề Lăng cười nói: “Bởi vì ta xem trọng ngươi chứ sao! Nếu Mộ thiếu lần này có thể sống sót, tương lai tất nhiên sẽ có thể xông ra một mảnh thiên địa càng rộng lớn hơn. Có lẽ, trong tương lai Đan Khí Các sẽ có không ít chỗ cần dựa vào ngươi.”
“Tề quản sự nói đùa, ta nào có bản lĩnh đó.” Mộ Thần cười đáp.
“Mà hình nhưMộ thiếu cũng không kinh ngạc đối với lời của ta nhỉ.” Tề Lăng hỏi.
Mộ Thần gật đầu: “Thú triều lần này khác với lúc trước, chưa gì mà đã có yêu thú lục cấp xuất hiện rồi. Cho nên ta nghĩ, chắc chắn là có vấn đề gì đó, nên mỗi lần nhân yêu đại chiến đều sẽ có huyết khí bị hút đi.”
Đôi mắt Tề Lăng rụt lại: “Nhìn bộ dáng trấn định tự nhiên của Mộ thiếu, tựa hồ đã định liệu trước.”
Mộ Thần bất đắc dĩ nói: “Tề quản sự nói đùa, ta chỉ là quá bất lực cho nên đơn giản lành làm gáo vỡ làm muôi thôi.”
Tề Lăng nhíu mày, trong lòng có hơi không cho là đúng.
“Ngươi thấy chúng ta có thể thừa dịp trước khi con yêu thú đó đột phá mà tiên hạ thủ vi cường không?” Mộ Thần hỏi.
Tề Lăng lắc lắc đầu: “Hy vọng không lớn lắm. Con yêu thú đó có linh trí không thấp, đến bây giờ nó vẫn còn chưa lộ diện là có thể nhìn ra, trước khi đột phá, nếu như có gió thổi cỏ lay gì thì nó sẽ bỏ trốn.”
Sắc mặt Mộ Thần biến đổi, lại bán ra rất nhiều phù chú ngũ cấp, lục cấp, còn có mấy viên đan dược cho Tề Lăng, đổi lại được gần hai chục triệu nguyên thạch.
“Mộ thiếu, ta cáo từ trước.” Thuận lợi giao dịch xong, Tề Lăng tươi cười nói tạm biệt với Mộ Thần.
“Làm phiền Tề quản sự chạy tới một chuyến này.” Mộ Thần cười nói.
Tề Lăng cười với Mộ Thần, đưa qua một khối ngọc bội: “Mộ thiếu, đây là phù đưa tin của ta, nếu ngươi thay đổi chủ ý muốn rời khỏi thì có thể tùy thời liên hệ ta. Lần này ta sẽ quay về tổng bộ Linh Tháp Châu của Đan Khí Các. Mộ thiếu chắc vẫn chưa biết Linh Tháp Châu là nơi như thế nào nhỉ?”
“Diện tích chỗ đó rất rộng, nồng đậm nguyên khí, hội tụ vô số anh tài, còn có năm tòa Linh Tháp, tuyệt đối sẽ không để hai vị thất vọng.”
“Linh Tháp?” Mộ Thần ngạc nhiên hỏi.
Tề Lăng gật đầu: “Đúng thế, Linh Tháp Châu có Đan Tháp, Phù tháp, Trận Pháp Tháp, Minh Văn Tháp cùng với Luyện Khí Tháp. Trong mỗi tòa tháp đều có tri thức học thuật thập phần tinh thâm. Nếu các ngươi có thể trước ba mươi tuổi lĩnh ngộ được tri thức học thật thất cấp thì sẽ có khả năng đi lên tầng tháp thứ bảy.”
“Tục truyền rằng, chỉ cần tu luyện giả dưới ba mươi tuổi đi lên được tầng thứ bảy trong ngũ tháp, lĩnh ngộ học thuật thất cấp là có thể được truyền tống đến Trung Châu.” Tề Lăng kể.
Đôi mắt Diệp Thạch hiện lên dị sắc. Trung Châu sao? Nghe nói vị phụ thân kia của mình chính là đến từ Trung Châu.
Ánh mắt Mộ Thần không ngừng biến ảo.
Tề Lăng nhìn hai người, trong mắt hiện lên ý cười. Nghe nói Linh Tháp Châu là do người nào đó ở Trung Châu thành lập, vị đó chính là vì muốn nắm trước những anh tài trước ba mươi tuổi có thể đặt chân vào học thuật thất cấp. Lời đồn này là thật hay giả thì đúng là khó nói, dù sao hắn vẫn chưa từng thấy qua thiếu niên anh tài nào được truyền tống đến Trung Châu cả.
Nếu lời đồn là thật, mà Mộ Thần và Diệp Thạch mới tuổi còn trẻ đã đều là thuật sư lục cấp, vậy thật sự có khả năng sẽ được truyền tống tới Trung Châu.
Diệp Thạch nhìn bóng dáng Tề Lăng đã rời đi, lẩm bẩm: “Mộ Thần, hắn nói… lên tới tầng thứ bảy là có thể được truyền tống tới Trung Châu phải không?”
Mộ Thần gật đầu trả lời: “Phải. Hắn còn nói có lẽ sẽ có yêu thú thất cấp xuất hiện đấy. Chuyện Linh Tháp Châu từ từ rồi nói sau, chúng ta vẫn nên nhanh chóng giải quyết xong chuyện trước mắt đã.”
Diệp Thạch giật mình tỉnh lại, “Nói đúng nói đúng, trước tiên giải quyết xong thú triều đã.”
“Có liên hệ được với ông ngoại chưa?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch gật đầu đáp: “Liên hệ được rồi.”
Mộ Thần: “Ta đã chuẩn bị tám viên Huyết Đan, nó được ngưng tụ từ dòng máu tinh thuần nhất của yêu thú lục cấp. Hạt Thất Thải Liên thì bỏ vào miệng là được rồi, nguyên thạch cũng đã có hai trăm triệu. Ngươi coi còn có thủ đoạn gì có thể tăng cường tỉ lệ đột phá đến võ tông của ông ngoại không?”
Diệp Thạch gật mạnh đầu nói: “Có!”
Mộ Thần hơi chút ngoài ý muốn hỏi: “Là gì?”
Diệp Thạch nghiêm túc nói: “Trong quyển sách trận pháp của vị phụ thân kia của ta có một loại trận pháp, nó có thể đề cao xác suất đột phá thành võ tông.”
Mộ Thần không dám tin nhìn Diệp Thạch: “Trong quyển sách đó vậy mà có loại trận pháp này?”
Quyển sách kia thật sự rất quỷ dị, các loại tri thức trận pháp cơ hồ cái gì cũng có, còn có biện pháp luyện trận nhập thể kia nữa. Quyển sách này đặt ở Trung Châu chắc chắn cũng là vật báu vô giá.
Diệp Thạch gật đầu: “Phải.”
“Trận pháp đó cần chuẩn bị những thứ gì? Chúng ta nên nhanh chóng chuẩn bị tốt mọi thứ. Dùng tất cả khả năng đề cao tỷ lệ đột phá võ tông của ông ngoại!” Mộ Thần nghiêm túc nói.