Thời gian thấm thoắt, nữa tháng đã đi qua, mật ong bắt đầu sản xuất theo quy mô lớn, chỉ hơn mười ngày đã sản xuất không ít mật ong.
Sở Diệp mướn xe bò của Trần gia, chuẩn bị đem tất cả mật ong đi bán, 50 vại mật ong gần 500 cân, để hết nửa chiếc xe bò.
"Wow, cư nhiên thu được nhiều mật ong như vậy." Trần Nam nhìn một đàn mật ong, toát ra vài phần hâm mộ.
Người trong thôn điều biết Sở Diệp đang nuôi ong, nhưng không hề nghĩ đến việc có thể sản xuất ra được nhiều mật ong như vậy.
Sở Diệp cười cười, nói: "Thu hoạch còn tạm được!"
Trần Nam có chút nghi hoặc nói: "Ngân Sí Ong lợi hại như vậy sao?"
Sở Diệp thầm nghĩ: Ngân Sí Ong bình thường đương nhiên không thể lợi hại như vậy được, nhưng ong chúa thì khác.
Sở Diệp mang mật ong vào trong cửa hàng, 50 đàn mật ong bán được 75 đồng vàng, lúc trước Sở Diệp luôn cảm thấy Tiểu Ngân là một con thú nuốt vàng, nhưng sau lần bán mật ong này, Sở Diệp bỗng nhiên lại cảm thấy Tiểu Ngân không phải một con thú nuốt vàng mà là một con ong chiêu tài!
Tốc độ tiêu hao đồng vàng của Tiểu Ngân rất mau nhưng tốc độ kiếm đồng vàng của nó lại càng mau hơn.
Chỉ qua mấy phút trên người đã có được 75 đồng vàng, Sở Diệp khó khăn lắm mới thể nghiệm được cảm giác làm người giàu có một lần.
Sở Diệp có tiền, dùng đồng vàng liền hào phóng hơn rất nhiều.
Sở Diệp lấy 40 đồng vàng mua 2 viên Hồn Tinh Mộc hệ làm đồ ăn cho Tiểu Ngân, lại dùng 10 đồng vàng, mua một ít Toái Hồn Tinh, Toái Hồn Tinh năng lượng không nhiều bằng Hồn Tinh hoàn chỉnh, nhưng được cái là tiện nghi, 10 đồng vàng liền có thể mua được một đống.
Sở Diệp mua Toái Hồn Tinh là cho đàn ong, đám tiểu đệ của Tiểu Ngân đều là Ngân Sí Ong không có phẩm giai, nếu có thể tăng lên chất lượng của đàn ong, Tiểu Ngân sẽ có được không ít chỗ lợi.
Đàn ong thực lực tăng lên, mật ong được ủ ra phẩm chất cũng sẽ tốt hơn.
Mua Hồn Tinh xong, Sở Diệp như cũ mua thêm một ít đồ ăn như gạo và mì, bởi vì kiếm lời một bút, Sở Diệp mua gạo và mì đều chọn loại tốt nhất.
Sở Diệp tiêu tiền quá sảng khoái,
Không cẩn thận, liền đem 75 đồng vàng, hoa đến không sai biệt lắm.
Sở Diệp nhìn túi tiền rỗng tuếch, liền tự an ủi bản thân, biết tiêu tiền mới biết kiếm tiền, trời sinh người tài ất có chỗ trọng dụng, núi vàng núi bạc sài hết thì làm lại từ đầu.
Sở Diệp về tới nhà, đem một viên Hồn Tinh Mộc hệ đưa cho Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân tràn đầy hưng phấn ôm Hồn Tinh hấp thu, sau khi hấp thu đủ rồi, liền cẩn thận để Hồn Tinh vào chiếc túi được treo trên cổ của nó.
Sức ăn của Tiểu Ngân càng ngày càng tăng, lần trước Sở Diệp dùng 20 đồng vàng để mua một viên Hồn Tinh, nhưng chỉ nữa tháng năng lượng bên trong đã bị Tiểu Ngân hấp thu sạch sẽ.
Lúc Sở Diệp mới vừa khế ước Tiểu Ngân, nó lớn chỉ bằng móng tay cái, nhưng trong thời gian này, thân hình của Tiểu Ngân không ngừng tăng lên, đã lớn bằng một chái bóng bàn rồi, sức lực cũng tăng lên rất nhiều.
Sở Diệp tìm người, nhờ họ làm giúp một cái túi tiền, treo lên trên cổ Tiểu Ngân, bên trong túi chứa đựng Hồn Tinh mà Sở Diệp đã mua, tiểu Ngân rất là thích
Đi đến phía đông buồng ong, Sở Diệp vào bên trong, đổ một nửa Toái Hồn Tinh vào mấy cái máng ăn, đàn ong cảm nhận được năng lượng của Hồn Tinh, lập tức ùa lại. Sở Diệp cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, ở buồng ong phía tây cũng rãi phân nửa Hồn Tinh.
"Chuyện tìm kiếm Thảo dược như thế nào rồi!" Sở Diệp hỏi Tiểu Ngân.
Mười mấy ngày nay, Sở Diệp vẫn luôn dạy Tiểu Ngân cách phân biệt dược liệu, Tiểu Ngân cũng đã nhận biết được một ít loại thảo dược, sẽ không vẫn luôn không có phát hiện gì.
Về việc vào núi hái thuốc, Sở Diệp vẫn chưa từ bỏ, tuy rằng dựa vào việc bán mật ong, bây giờ, đã đủ tiền để có thể chi tiêu mỗi ngày, không đến nỗi thu không đủ chi, nhưng mà ai lại không muốn có đồng vàng nhiều đâu?
Tiểu Ngân chớp chớp mắt, một đoạn hình ảnh liền xuất hiện vào bên trong thức hải của Sở Diệp
Sở Diệp biết Tiểu Ngân đang dùng kỹ năng Thông Cảm, Nếu Hồn Sủng cùng Hồn Sủng Sư sử dụng kỹ năng Thông Cảm, thì có thể lẫn nhau nhìn đến hình ảnh đối phương thấy.
Sở Diệp thấy được rất nhiều bụi hoa, bên trong bụi hoa mọc từng đóa hoa có màu lam sắc lớn nhỏ bằng móng tay cái, đóa hoa tương tự như hình chữ thập.
"Thập Tự Tinh Cẩm!" Sở Diệp không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Trước khi Thập Tự Tinh Cẩm nở hoa, lớn lớn trong rất giống cỏ dại, rất khó để chú ý, nhưng khi nở hoa rơi, thì rất dễ dàng phân biệt được.
Tiểu Ngân tỏ vẻ mật của loại hoa này rất ngon, nhưng mà có chút ít.
Sở Diệp kích động đứng lên nói: "Tiểu Ngân, ngươi thấy loại hoa này lúc nào?"
Tiểu Ngân nghĩ nghĩ, không xác định lên tiếng: "Ngày hôm qua?"
Khóe miệng Sở Diệp run rẩy một chút, rầu rĩ nói: "Sau ngươi không nói sớm?"
Tiểu Ngân có chút bực mình quạt cánh kháng nghị, "Ngươi cũng không hỏi mà!"
"Mau dẫn ta đến đó."
Thập Tự Tinh Cẩm đa số điều mọc ở sâu trong rừng, cánh hoa của chúng thể làm thuốc, là loại dược liệu rất là trân quý.
Thời kỳ nở hoa của Thập Tự Tinh Cẩm chỉ có ba ngày ngắn ngủn, nếu bỏ lỡ hoa kỳ, hoa nếu tàn rồi giá trị cũng mất đi, Thập Tự Tinh Cẩm trong núi không biết đã nở được bao nhiêu ngày rồi, có còn kiệp thời để thu hay không nữa.
Nếu có thể hái hết tất cả Thập Tự Tinh Cẩm, đại khái có thể bán được 30 đồng vàng, là một bút tiền thu không nhỏ.
Sở Diệp nhờ vào đàn ong bảo vệ, đến được nơi muốn đến.
Sở Diệp thấy được một mảnh Thập Tự Tinh Cẩm đã qua thời kỳ hoa nở, có rất nhiều cách hoa đã tàn héo, nhưng may mà, vẫn còn một bộ phận lớn hoa vẫn đang nở rộ, Sở Diệp nhìn những bông hoa đã héo đi trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng rất nhanh Sở Diệp liền không có thời gian để quan tâm đến những đó hoa héo úa đó nữa, mà hết sức tập trung thu thập những đóa hoa Thập Tự Tinh Cẩm còn lại.
Sở Diệp ở lại trong núi hai ngày, thu được khoảng chừng mười cân cánh hoa, hoa của Thập Tự Tinh Cẩm rất nhỏ, cân không được bao nhiêu trọng lượng, Sở Diệp xét thấy nếu đem cách hoa về nhà phơi khô, kết quả cuối cùng chỉ còn lại khoảng tám cân.
Sau khi đem hoa Thập Tự Tinh Cẩm ra phơi khô, Giống như Sở Diệp đoán lúc trước phân lượng của cách hoa đã giảm đi không ít, chỉ còn được tám cân cánh hoa.
Ngày hôm sau, khi đã đem hết cánh hoa ra phơi khô, sáng sớm Sở Diệp đã đạp thần lộ đi ra cửa, lần này ra cửa, Sở Diệp không có mướn xe bò của Trần gia.
Sở Diệp lựa chọn đi bộ cũng không phải vì luyến tiếc chút tiền xe đó, mà là, không muốn mỗi lần đi bán vật gì cũng đều ở phía dưới mí mắt của thôn dân.
Việc buôn bán mật ong của hắn cũng đã đủ đáng chú ý, nếu người trong thôn biết hắn còn có thể vào được trong núi hái thảo dược, chắc chắn sẽ nghĩ lung tung.
Sau khi Sở Diệp tới trấn trên, cũng không có chọn cửa hàng của Sở gia, mà lựa chọn thay đổi một chút tướng mạo, đem cách hoa Thập Tự Tinh Cẩm đã phơi khô trước đó bán cho cửa hàng dược liệu, tám cân Thập Tự Tinh Cẩm, bán được 35 cái đồng vàng.
Quản sự cửa hàng của Sở gia đối sử với Sở Diệp cùng không tệ, Nhưng Trong lòng của Sở Diệp cũng không muốn cho người của Sở gia chú ý quá nhiều về mình.
Những thành viên bị lưu đày của Sở gia, nếu có biểu hiện tốt thì có cơ hội được Sở gia triệu về, nếu nguyên chủ vẫn ở đây mà còn bị lưu đày, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để được trở về, nhưng Sở Diệp thì khác trốn được bao xa thì bao xa.