Bán đi năm vại mật ong, Sở Diệp có được 7 đồng vàng với 5 đồng bạc.
Nắm được tiền trong tay, Sở Diệp liền đi mua một quyển sách thảo dược bên trong còn có hình vẽ, mất hết 2 đồng vàng.
Tiểu Ngân thường xuyên đem theo đàn ong vào trong núi hút mật, Sở Diệp dự định cho Tiểu Ngân nhận biết một ít thảo dược, về sau vào núi có thể phân biệt được các loại thảo dược và địa điểm, nếu may mắn thấy được một hoặc hai cây thảo dược quý hiếm, vậy thì không cần ra vốn cũng có thể kiếm được một số tiền rồi.
Sau khi mua cuốn tranh thảo dược, Sở Diệp dùng thêm 2 đồng vàng mua 100 cái bình gốm, tiếp đó lại mua thêm linh gạo và thịt linh thú hết 5 đồng vàng, rồi tiếp tục dùng thêm 20 đồng vàng mua một viên Hồn Tinh Mộc Hệ, mua xông đồ đạc cần thiết, Sở Diệp không những đem tiền bán mật ong dùng hết, còn lặm cả tiền nhà.
Nguyên bản mấy người trong thôn thấy Sở Diệp bán mật ong được hơn 7 đồng vàng, còn có chút hâm mộ, nhưng sau khi thấy cánh Sở Diệp tiêu tiền, liền lập tức rối loạn.
"Diệp thiếu, viên Hồn Tinh này là mua cho Ngân Sí Ong sao?"
Sở Diệp gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ngân Sí Ong muốn phát triển tốt, cần thiết hấp thu Hồn Tinh."
"Hồn Thú thật là khó nuôi a!" Một người thôn dân cảm thán nói.
Lúc trước mọi người thấy Ngân Sí Ong ở trong thôn hút mật, liền có chút tâm động, muốn đi Khế ước Ngân Sí Ong, nhưng bây giờ thấy Sở Diệp mua một viên Hồn Tinh liền đi mất 20 đồng vàng, liền rút lui trống trơn.
"Nhưng mà con Hoàng Ngưu của Trần lão không có tiêu phí cao như vậy."
Sở Diệp không khỏi ở trong lòng trợn trắng mắt, con Hoàng Ngưu của Trần lão lớn lên nhìn mạnh khỏe nhưng chỉ có Sĩ cấp nhị giai, Hoàng Ngưu đã sáu mươi tuổi, đã qua thời kỳ trưởng thành rồi, không thể lên cấp được nữa.
Tiểu Ngân thì khác, chỉ cần có đủ Hồn Tinh Và mật ong, một tháng sau, chắc là có thể tăng lên Sĩ cấp tam giai.
Người trong thôn không có mắt nhìn hàng, cảm thấy Hoàng Ngưu so với Ngân Sí Ong đáng tin hơn, Sở Diệp muốn điệu thấp hành sự, nên cũng không tốn công giải thích.
"Diệp thiếu, mua sách thảo dược là định vào trong núi hái thuốc sao?"
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Là định làm vậy."
Long Nhai Thôn ba mặt núi vây quanh, đặc sản, tài nguyên có rất nhiều, đối với thảo dược trong núi, Sở Diệp đã sớm chú ý.
Trong Long Nhai Thôn, có người hái thảo dược để mưu sinh, người ta gọi là người thải dược.
Người thải dược chia làm hai loại, một là có võ công trong người, kẻ có tài gan cũng lớn, rất thích đi vào núi để mạo hiểm, hai là người có gia cảnh nghèo khó, không có biện pháp, chỉ có thể vào trong núi hái thuốc kiếm chút tiền.
Địa hình trong núi rất là phức tạp, dễ dàng lạc đường, hung thú lại nhiều, trăm năm nay số người chết ở trong núi, đếm không hết.
Mấy người thôn dân đưa mắt nhìn nhau, "Diệp thiếu, đi trong núi hái thuốc rất nguy hiểm, nếu may mắn có thể kiếm được một số tiền, còn xui xẻo thì dù có đi lòng vòng ở trong núi mười ngày, nữa tháng cũng không thu hoạch được gì."
Sở Diệp cười cười, nói: "Ta biết, ta cũng không tính đi bây giờ."
Sở Diệp cúi đầu, thầm nghĩ: Hắn đi trong núi hái thuốc, so với thôn dân bình thường có rất nhiều ưu thế.
Vào núi hái thuốc, muốn tìm những loại thảo dược có giá trị cao, việc này đối với hắn cũng không phải chuyện gì khó.
Trên tay hắn có la bàn muốn trước tiên tránh đi những con hung thú nguy hiểm rất dễ dàng, hắn còn có Tiểu Ngân có thể trước mang theo đàn Ngân Sí Ong tìm kiếm Thảo Dược, đánh dấu địa điểm.
Khi nào hắn muốn vào núi có thể dẫn theo đàn ong đi cùng, nơi có ong đàn những con hung thú bình thường sẽ không dám lại gần hắn.
Sở Diệp về tới nhà, Tiểu Ngân đã mang theo ong đàn bay trở về.
Đối với việc ra ngoài hút mật Tiểu Ngân rất để bụng, vì nó biết việc này có quan hệ trực tiếp đến chất lượng đồ ăn của nó sau này.
Nhìn thấy Sở Diệp, Tiểu Ngân rất là hưng phấn vỗ cánh phành phạch bay qua, "Y y."
Sở Diệp nghe Tiểu Ngân thúc giục, liền đem viên Hồn Tinh vừa mới mua lấy ra, Tiểu Ngân bay quanh Hồn Tinh chuyển động một vòng, thấy phẩm chất của Hồn Tinh so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều, nó liền hoan hô ăn mừng, bị sự vui vẻ của Tiểu Ngân cảm nhiễm, khóe môi Sở Diệp công lên.
Thấy Tiểu Ngân đã hấp thu Hồn Tinh xong, Sở Diệp cầm lấy Hồn Tinh cất lên, rồi nói với Tiểu Ngân: "Tiểu Ngân, chúng ta học tập phân biệt dược liệu đi."
Tiểu Ngân liếc mắt nhìn Sở Diệp một cái, bên trong ánh mắt toát ra vài phần ghét bỏ.
Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, nói một cách thấm thía: "Tiểu Ngân a! Chúng ta phải kiếm tiền nhiều hơn, kiếm tiền nhiều mới có thể mua mật ong tốt hơn, Hồn Tinh tốt hơn, và các loại dược tề tốt hơn."
Tiểu Ngân nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Sở Diệp một lúc lâu, cố mà làm gật gật đầu, bay lại dừng ở trên vai Sở Diệp.
Bên trên bìa sách có ghi, tổng cộng có một ngàn loại thảo dược thường thấy, Sở Diệp lật ra xem thấy bên trong có rất nhiều loại thảo dược lớn lên rất giống nhau, đừng nói Tiểu Ngân xem choáng váng, đến Sở Diệp còn cảm thấy đau đầu chóng mặt nữa là.
Tiểu Ngân nhìn mười trang, liền mềm mại nằm sấp xuống, nhìn hai mươi trang liền chịu không nổi bay ra ngoài, tỏ vẻ muốn đi đốc xúc ong đàn ủ mật.
Sở Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, một mình nghiên cứu lên sách thảo dược, Tiểu Ngân là khế ước thú của hắn, hai người tâm liên tương thông, nếu hắn đối với các loại thảo dược hiểu biết rõ ràng, về sau Tiểu Ngân có nhìn thấy thảo dược thì có thể nhanh chóng phân biệt ra.