Mẹ Hoắc nhìn thấy con trai mở cửa thư phòng đi ra, nhíu mày "Con ở trong thư phòng?"
"Vâng" Hoắc Đình Diễm mặt không đổi sắc nói "Sao hôm nay ba mẹ lại đến đây?"
Mẹ Hoắc quay đầu chỉ chỉ người đang tê liệt nằm trên sô pha, cạn lời "Còn không phải là vì ba con sao? Hôm nay tham gia một bữa tiệc, ông ấy uống có chút nhiều, vừa lúc bữa tiệc đó cách chỗ này của con không xa cho nên chúng ta liền đến đây"
Tất cả đều là sự trùng hợp.
Vốn bọn họ định về nhà nhưng đường đi về toàn bộ đường đi về đều đang trong quá trình sửa chữa. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng hai vợ chồng quyết định đi đến nơi này ở một đêm, dù sao đây cũng là nhà của bọn họ. Hơn nữa, hơn một tuần nay bọn họ chưa có gặp mặt con trai.
Lại đây quan tâm một chút.
Hoắc Đình Diễm "...."
Anh "a" một tiếng, tay đút túi nhìn về phía ba Hoắc "Mẹ có cần con đỡ ba đi lên lầu không?"
"Từ từ đợi mẹ vào bếp nấu cho ông ấy chén canh giải rượu đã" Mẹ Hoắc hoài nghi nhìn con trai "Sao con lại ở trong thư phòng? Đang tìm thứ gì sao?"
"Con làm bài tập" Hoắc Đình Diễm nghiêng nghiêng người, cho mẹ Hoắc nhìn đống đề thi ở trên bàn trong thư phòng.
Thời điểm mẹ Hoắc nhìn thấy đống bài thi ở trên bàn, theo bản năng dừng lại, nhìn kỹ một chút nhưng nghĩ lại liền cảm thấy bình thường, con trai bà làm cái gì cũng đều là bình thường.
"Sao con không làm ở trong phòng?"
Trước kia Hoắc Đình Diễm luôn làm bài tập ở trong phòng, tuy rằng trong nhà có thư phòng nhưng cũng chỉ để bài trí mà thôi, chỉ có khi nào bố Hoắc đến mới ngẫu nhiên dùng. Phòng Hoắc Đình Diễm rất lớn, hơn nữa anh là người thích thanh tĩnh, rất hạn chế đi xuống dưới lầu, mặc dù trong căn nhà này chỉ có mình anh ở.
Hoắc Đình Diễm "vâng" một tiếng, mang theo mẹ Hoắc đi ra ngoài, thuận tiện đem cửa thư phòng đóng lại.
"Mẹ đi nấu canh giải rượu đi, con đi nhìn ba"
"Được" Mẹ Hoắc ghét bỏ nhìn chồng "Đã nói đừng có uống nhiều rồi mà ông ấy cứ luôn miệng uống"
Hoắc Đình Diễm cười cười, không nói gì.
Bên ngoài vô cùng náo nhiệt nhưng Khương Yên ngồi xổm ở dưới bàn chỉ cảm thấy bản thân hít thở không thông. Khoảng không bên dưới bàn làm việc không phải rất lớn, chỉ đủ để cô có thể ngồi xổm bên trong, nhưng ngồi xổm lâu khiến chân có chút tê.
Khương Yên hít sâu một hơi, rất muốn cử động thân mình nhưng lại sợ có người đột nhiên tiến vào.
Cho nên cô vẫn luôn giữ nguyên một tư thế, không dám lộn xộn.
Giọng nói ở bên ngoài dần dần nhỏ đi nhưng Khương Yên vẫn không dám đi ra. Cô biết vừa rồi Hoắc Đình Diễm còn chưa có khóa cửa lại, chỉ là thuận tay đóng vào thôi.
Khương Yên rất muốn đứng dậy.... Nhưng lại không dám.
Bên dưới chân còn có bài tập của cô, vừa rồi lúc Khương Yên ngồi xuống thuận tiện bảo Hoắc Đình Diễm ném xuống.
Khương Yên nhìn chằm chằm bài thi, cầm lấy bút, cong lưng ngồi xổm dưới bàn làm bài tập.
Ôi,cái điều kiện gian khổ.
....
Sau khi đỡ ba Hoắc lên lầu, mẹ Hoắc dặn dò anh "Đừng làm bài tập nữa, đi ngủ sớm đi"
"Vâng"
Hoắc Đình Diễm dừng một chút, nói "Vậy ba mẹ cũng đi ngủ sớm một chút"
Mẹ Hoắc ngáp một cái "Chút nữa mẹ sẽ ngủ"
"Vâng. Vậy con xuống thư phòng đem bài tập về phòng"
"Đi đi"
Mẹ Hoắc cũng không hỏi nhiều nữa.
Sau khi xuống lầu, Hoắc Đình Diễm nhanh chân đi đến thư phòng. Sau khi đem cửa mở ra, anh nhẹ hô "Khương Yên"
"Tớ ở đây..." Giọng nói có phần ủ rũ của Khương Yên truyền tới từ dưới gầm bàn.
Hoắc Đình Diễm ngừng một lát, đi đến gần bàn làm việc, khom lưng nhìn người đang ngồi xổm ở phía dưới.
Cô đại khái là ngồi xổm đã lâu, biểu tình trên mặt ủy ủy khuất khuất, nhìn đặc biệt đáng thương.
Hoắc Đình Diễm vươn tay ra "Có thể tự mình đứng lên không?"
"Chân tê..." Giọng nói Khương Yên héo héo, ngồi xổm trong một khoảng thời gian dài khiến cô có chút cũng không thoải mái.
Hoắc Đình Diễm nghe, hầu kết lăn lộn, khom lưng nửa đỡ nửa kéo cô ra. Vừa mới lôi được Khương Yên ra, cô cả người liền đứng không vững, lảo đảo va vào người anh.
Hoắc Đình Diễm theo bản năng vươn tay ôm lấy eo cô.
Thân thể hai người dính sát vào nhau, hơi thở quấn quít đan xen. Đập vào mắt Khương Yên là hầu kết lăn lộn của Hoắc Đình Diễm. Cô cứ nhìn nó chuyển động lên xuống đến phát ngốc.
Hoắc Đình Diễm cũng ngây người, chóp mũi quẩn quanh mùi hương thân thể thiếu nữ. Khương Yên có một sự ưu ái đặc biệt dành cho những đồ vật có mùi quýt, trên người cô luôn mang theo hương quýt nhàn nhạt, tuy rất mùi hương rất nhẹ nhưng chỉ cần lại gần liền có thể ngửi thấy. Hoắc Đình Diễm cúi đầu.....đập vào mắt là cần cổ trắng nõn cùng với xương quai xanh tinh xảo, còn có vành tai đỏ ửng của Khương Yên.
Trong lúc nhất thời, cả hai người đều đứng im.
Khương Yên là do chân tê, động cũng không động được, căn bản không có sức lực đẩy Hoắc Đình Diễm ra. Còn việc vì sao Hoắc Đình Diễm không có đỡ cô ngồi xuống ghế, Khương Yên không biết, cũng không định hỏi.
Cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau hai phút đồng hồ, một câu hai người cũng không nói.
Hai phút sau, Khương Yên cúi đầu nhìn khoảng cách giữa hai người, mím môi, nhỏ giọng nói "Chân, chân của tớ đỡ rồi"
"Thật?" Hoắc Đình Diễm thật nhanh đáp lời.
Khương Yên "ừ" một tiếng, thấp giọng nói "Thật"
Hoắc Đình Diễm trầm mặc giây lát, sau đó liền buông cô ra.
Khương Yên tránh né ánh mắt anh, khom lưng đem đống bài thi của mình nhặt lên, nhanh chóng nói "Tớ về đây!" Rồi lại vội vàng bổ sung "Ngày mai.... Ngày mai gặp"
Nói xong, Khương Yên cũng không dám nhìn Hoắc Đình Diễm, trực tiếp ôm lấy cặp sách cùng bài thi, nhanh như chớp chạy đi.
Hình như.... Cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác.
....
Buổi sáng hôm sau Khương Yên không chờ Hoắc Đình Diễm đã nhanh chóng chạy đến lớp học bổ túc.
Tối hôm qua sau khi về nhà, cô cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên cảnh tượng kia.... Hoắc Đình Diễm ôm lấy mình, hô hấp của anh phả vào cổ cô, mang đến từng trận tê ngứa.... Còn có tiếng hít thở của anh... khi nhẹ khi nặng, còn có thân thể âm áp, so với thân nhiệt của con gái thì cao hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Khương Yên chợt cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào nhìn Hoắc Đình Diễm.
Cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Thời điểm Khương Yên nằm bò ra bàn miên man suy nghĩ, Dụ Hướng Văn liền tới.
Khi nhìn thấy Khương Yên còn có chút ngoài ý muốn "Khương Yên, sao hôm nay đến sớm vậy?"
Khương Yên "ừ" một tiếng, quay đầu lại nhìn Dụ Hướng Văn "Tớ chỉ vừa mới đến thôi"
"A Diễm đâu?"
Khương Yên "...Sao tớ biết được"
Cô đột nhiên có chút chột dạ.
Dụ Hướng Văn hoài nghi nhìn cô, cực kỳ thành thật nói "Trước kia hai người các cậu không phải luôn cùng nhau đi học sao?"
Khương Yên "...."
Cô vội vàng phủ nhận "Đó là trùng hợp, trùng hợp thôi. Chúng tớ cũng đâu có ở chung, sao có thể tới cùng nhau được"
Dụ Hướng Văn "...."
Anh "a" một tiếng, cũng không tiếp tục đào sâu chuyện này "Buổi tối hôm nay cậu có rảnh không?"
"Làm sao vậy?"
Lạc Hạo Nhiên đứng một bên nhẹ cười, chỉ chỉ nói "Sinh nhật cậu ấy, chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm?"
Khương Yên chớp chớp đoi mắt, lúng túng nói "Còn có ai không?"
"Mấy bạn học ở lớp học bổ túc. A Diễm hẳn cũng đến" Dụ Hướng Văn hướng Khương Yên chớp chớp mắt, cười hỏi "Thế nào, tớ đây chính là đang tạo cơ hội cho cậu cùng idol được ở bên nhau đấy, có muốn đi không?"
Thật ra Khương Yên vốn định từ chối.
Nhưng quan hệ của cô cùng Dụ Hướng Văn không tồi, hơn nữa Dụ Hướng Văn cùng Lạc Hạo Nhiên đối xử với cô cũng rất tốt. Thời điểm ban đầu khi bạn học xa lánh cô, là Hoắc Đình Diễm cùng hai người bọn họ tiếp nhận cô, mời cô đi ăn cơm, còn cùng cô nói chuyện phiếm.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên gật đầu đồng ý "Được, vậy các cậu định đi nơi nào ăn?"
"Tạm thời còn chưa có nghĩ ra" Dụ Hướng Văn nói "Không biết mọi người có chịu đi đến quán bar không?"
"Quán bar nào?"
Lạc Hạo Nhiên bổ sung "Là quán bar anh họ cậu ấy mở, không khí cũng không tệ lắm"
Khương Yên "a" một tiếng "Tớ thế nào cũng được"
"Để tớ hỏi những người khác một chút"
"Được"
Mọi người đang nói chuyện thì Hoắc Đình Diễm đi đến. Bước vào lớp, từ ánh mắt đầu tiên anh đã nhìn thấy Khương Yên, sau đó liền đi đến ngồi xuống chỗ của mình.
Dụ Hướng Văn vừa thấy Hoắc Đình Diễm liền mời ăn tối nay đi ăn sinh nhật mình. Hoắc Đình Diễm vừa nghe thấy Khương Yên cũng sẽ đi liền không chút do dự mà đồng ý.
"Đến lúc đó thì gọi tớ"
"Được"
Cả tiết học buổi sáng đối với Khương Yên đều là sự dày vò.
Cô thường thường có thể cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh, nóng rực, thâm chí còn có chút trêu chọc cùng thâm ý.
Khương Yên không biết nên nói như thế nào, tóm lại chính là bị anh nhìn đến có chút bất an.
Đến giữa trưa, Khương Yên vừa định đứng lên trộm trốn đi, ghế dựa còn chưa có kéo ra, Hoắc Đình Diễm đã gọi cô "Khương Yên"
"A?" Khương Yên thật cẩn thận quay đầu nhìn anh "Sao... làm sao vậy?"
Hoắc Đình Diễm duỗi tay chỉnh lại mũ áo của cô, ngước mắt hỏi "Chạy cái gì?"
Khương Yên "....Tớ đâu có chạy đâu, tớ đây là muốn đi ăn cơm"
Hoắc Đình Diễm nhìn vào mắt cô "Muốn ăn cái gì?"
Khương Yên "...."
Hoắc Đình Diễm nhìn biểu tình giãy giụa của cô, nhướng mày "Hiện tại fan nhỏ không còn muốn cùng idol ăn cơm nữa đúng không?"
Khương Yên "ai nha" một tiếng, dậm chân trừng mắt nhìn anh "Cậu nói cái gì vậy? Tớ đâu có nói là không cùng cậu đi ăn cơm"
Khuôn mặt Khương Yên nghẹn đến đỏ bừng, có chút không biết nên nói như thế nào. Cô nhìn chằm chằm Hoắc Đình Diễm hồi lâu, đột nhiên cúi đầu nhìn mũi chân, tự sa ngã "Cậu quyết định đi, tớ thế nào cũng được"
Hai người cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm trưa sao đó mới trở lại lớp học.
Khương Yên làm bài tập, đem tất cả những bài không hiểu đều làm lại một lần cho hiểu. Gặp phải đề mục không hiểu, cô sẽ chau mày tự hỏi, thời điểm nghĩ mãi không ra liền nhịn không được theo bản năng nhìn xung quanh.
Hiện tại cũng như vậy, đề mục này cô nghĩ mãi cũng không ra, thời điểm đang nhìn xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ, cây bút trên tay liền bị người ta đoạt lấy.
"Bài nào?"
Khương Yên cảm nhận được người bên cạnh sát lại gần, hơi rũ mắt chỉ vào quyển sách "Bài này"
Hoắc Đình Diễm nhìn, là một bài tập hình học không gian, dạng bài tập mà Khương Yên yếu nhất.
"Tôi giảng cho cậu"
"Được" Khương Yên ngoan ngoãn nghe giảng.
Thời điểm hai người thảo luận bài tập khoảng cách thực sự rất gần rất gần, gần đến nỗi khiến Khương Yên trực tiếp nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua. Hôm qua lúc hai người làm bài tập, khuỷu tay thường thường sẽ đụng phải nhau.
Nghĩ đến đây, Khương Yên thấy mặt mình càng ngày càng nóng.
Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói trêu chọc của Hoắc Đình Diễm "Khương Yên, cậu đỏ mặt cái gì?"
Khương Yên quay đầu, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, không chút khách khí phản kích "Tai cậu đỏ kìa"
Hoắc Đình Diễm "....."
Mặt cô đỏ thì sao? Cô là con gái nhưng Hoắc Đình Diễm thì không phải. Anh vẫn luôn bày ra vẻ mặt cao lãnh, trầm mặc ít nói hiện tại lỗ tai hồng thấu, vô hình khiến người ta cảm thấy tương phản manh.
Dụ Hướng Văn vừa đi vào nghe thấy vậy liền nói "A Diễm, lỗ tai cậu đúng là rất đỏ"
Hoắc Đình Diễm ngước mắt nhìn Dụ Hướng Văn, nghẹn nghẹn, vẫn là nhịn không được nói "Câm miệng"
Dụ Hướng Văn "...."
Khương Yên nghe thấy vậy, nhỏ giọng cười cười.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên mặt Khương Yên liền cứng đờ. Hoắc Đình Diễm, anh, anh, anh.... Nhéo mặt cô!!!!
Tay anh đặt lên trên má cô. Ngón tay anh thon dài, thời điểm nhéo nhéo mặt cô Khương Yên cũng không có chút đau đớn nào. Anh chỉ là nhẹ nhàng nhéo nhéo nhưng mỗi lần anh nhéo, tim Khương Yên lại đập càng lúc càng nhanh. Thời điểm cảm nhận được độ ấm từ ngón tay anh truyền đến, mặt cô liền không có tiền đồ mà ngày càng đỏ hơn.
Khương Yên thất thần. Còn Hoắc Đình Diễm..... không nghĩ tới da mặt cô gái nhỏ lại mềm như vậy, sờ rất sướng tay. Tuy rằng anh luôn biết da cô trắng nhưng thời điểm thật sự chạm vào vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Hoắc Đình Diễm thất thần, sau đó lại dùng lực nhéo một cái nữa, giọng nói khàn khàn "Trừng phạt"
Khương Yên cắn môi, đầu cúi thấp đến sắp dán vào mặt bàn.... Cô hoàn toàn, hoàn toàn không dám nhìn Hoắc Đình Diễm.
A a a a a a!
Vừa rồi hai người họ bị điên sao, rốt cuộc vừa rồi họ đã làm cái gì vậy!
Đột nhiên, bả vai Khương Yên bị Hoắc Đình Diễm nắm lấy "Tức giận?"
Khương Yên quay đầu, vừa định nói gì đó, đôi mắt liền trừng lớn lên.
Thời điểm cô quay đầu lại, mặt Hoắc Đình Diễm vừa lúc cũng đang sát lại gần. Cánh môi mềm mại của cô khẽ cọ qua gương mặt anh.
Lần này, cả hai người đều ngây ngẩn cả người.
~Spoil chương sau~
<< Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói của Hoắc Đình Diễm, anh che miệng nói "Không phải có ý đó, cậu là con gái một mình đi về không an toàn, lần sau nhớ tìm người đi cùng, tốt nhất là tìm con trai"
Khương Yên "...."
Cô trầm mặc một lát, ma xui quỷ khiến nói "Tìm cậu sao?">>