Khương Yên bị anh trêu chọc thực sự có chút chịu không nổi.
Cô nhịn không nổi nữa, tính quay đầu lại trừng mắt nhìn anh. Kết quả, vừa với quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai cùng đôi mắt đượm ý cười mà đã một tuần nay cô không được gặp, Khương Yên liền trừng không nổi nữa.
Cô đã một tuần rồi không có được gặp idol!!!
Khương Yên há miệng định nói gì đó, nhìn chằm chằm Hoắc Đình Diễm "Cậu làm cái gì vậy!"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, cong môi cười "Làm cái gì là làm cái gì cơ?"
"Cậu vừa rồi mới viết cái gì vậy?"
Hoắc Đình Diễm bật cười, hơi rũ mắt, quay quay cái bút trên tay "Nhắc cậu chuyên tâm nghe giảng"
Khương Yên "....."
Được rồi, hiện tại nhớ lại một chút hình như vừa nãy anh xác thực có viết chữ "chuyên".
Nghĩ nghĩ, cô nhăn cái mũi, "hừ" một tiếng "Hôm nay là thứ sáu, sao cậu về rồi còn đến trường?"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trầm ngâm giây lát, giải thích "Vì muốn đi học"
Khương Yên "....."
Cô nhẹ bĩu môi, tỏ vẻ không tin.
Hoắc Đình Diễm xưa nay đều không phải là một con mọt sách. Người này tuy rằng thành tích học tập không tồi nhưng lại không có giống như những bạn học khác, chăm chỉ, thời thời khắc khắc đều không ngừng nỗ lực học bài. Hoắc Đình Diễm rất thông minh, học một có thể suy ra ba. Hơn nữa anh còn tham gia lớp học bổ túc, cho nên đối với chuyện không có đi học vài ngày, anh hoàn toàn không chút bận tâm.
Khương Yên có nghe nói qua rằng Hoắc Đình Diễm nếu như buổi tối thứ năm đi công tác trở về thì thứ sáu thường sẽ không đến trường học.
Kết quả hôm nay chỉ còn dư lại có nửa ngày anh cũng quay về trường.
Thấy vậy, Hoắc Đình Diễm đột nhiên ý vị thâm trường nhìn cô, nhỏ giọng nói "Sợ có người nhớ tôi"
Khương Yên sửng sốt, mặt đỏ ửng. Dưới ánh mắt đầy thâm thúy của anh, Khương Yên cảm thấy bản thân như đang bị lột trần.
Khương Yên cứng đờ dịch chuyển tầm mắt. "a" một tiếng "Cũng đúng"
Hoắc Đình Diễm nhìn cô, không tiếng động mỉm cười.
Hai người cứ như thế nhìn nhau, Khương Yên có thể cảm nhận được một bầu không khí khác lạ đang bao quanh lấy hai người bọn họ. Cô mím môi, cúi đầu tránh né ánh mắt của anh "À, đúng rồi, cô giáo có phát bài thi cho cả lớp, tớ để ở dưới ngăn bàn của cậu ấy. Cuối tuần cô giáo sẽ thu lại bài thi" Khương Yên chớp chớp mắt, nghẹn cười nói "Siêu, siêu nhiều"
Hoắc Đình Diễm "...."
Anh thò tay vào trong ngăn bàn sờ soạng một chút, quả nhiên sờ thấy một xấp bài thi thật dày, nháy mắt liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Khương Yên trêu chọc nói "Nếu như hôm nay cậu không có đến trường thì sẽ không phải nộp đống bài thi này vào cuối tuần"
Nhưng một khi đã trở lại trường, khẳng định sẽ phải làm. Tuy rằng cô giáo sẽ không hỏi đến bài tập của Hoắc Đình Diễm nhưng anh nếu như thấy có bài tập sẽ tự giác làm, cho dù phải tăng ca thêm giờ cũng quyết làm cho xong.
Hoắc Đình Diễm nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, dừng một chút hỏi "Cậu làm xong rồi?"
"Còn chưa có xong" Khương Yên đúng tình hợp lý nói "Nhưng cũng đã làm xong gần hết rồi"
Hoắc Đình Diễm hiểu "Khá tốt"
Khương Yên "????"
Cô còn muốn nói gì đó thì Quách Tuấn Trì cùng Cảnh Hoán đã lại gần.
"Diễm ca, cậu hôm nay như thế nào còn đến trường?" Cảnh Hoán tỏ vẻ cực kỳ tò mò.
Hoắc Đình Diễm lại dùng lại đáp án vừa mới trả lời Khương Yên, mặt không đổi sắc nói "Sợ các cậu nhớ tớ"
Quách Tuấn Trì nghẹn lời, không chút khách khí nói "Thật ra không có đâu, không có cậu ở đây chúng tớ vẫn rất tốt"
Hoắc Đình Diễm liếc nhìn anh một cái.
Ba người hàn huyên hai câu tiếng chuông học lại vang lên. Là tiết học cuối cùng của buổi sáng, Tiếng Anh.
Cả một tiết học này, Khương Yên an tâm hơn không ít, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Tuy rằng không thể cùng Hoắc Đình Diễm nói chuyện phiếm nhưng vị trí phía sau đã không còn trống trải như trước nữa, điều này khiến Khương Yên trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác an toàn.
....
Đến buổi chiều, vừa mới tan học Hoắc Đình Diễm liền bị Cảnh Hoán khoác bả vai xưng huynh gọi đệ.
"Diễm ca, thật vất vả cậu mới trở về một chuyến, đêm nay đi tụ tập một chút?"
Cảnh Hoàn cùng Quách Tuấn Trì nhìn nhau, cười nhạo "Có chuyện gì cơ chứ? Không thể để sau khi ăn cơm xong rồi mới làm sao?"
Hoắc Đình Diễm vừa định nói chuyện, bên ngoài cửa liền vang lên giọng nam quen thuộc.
Anh theo bản năng quay đầu nhìn liền nghe thấy được có người gọi tên Khương Yên.
Là Dịch Hướng Thần đến tìm Khương Yên.
Khương Yên luống cuống tay chân thu dọn đồ, nói "Cậu chờ tớ hai phút, tớ ra ngay đây"
Dịch Hướng Thần nhẹ cười "Không cần vội, cậu cứ bình tĩnh"
"Được" Khương Yên đối với Dịch Hướng Thần một chút cũng không khách khí, sau khi đem bài thi cất vào trong cặp, thu dọn đồ vật trên bàn xong mới quay sang nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Tớ đi trước đây, cuối tuần vui vẻ"
Hoắc Đình Diễm "...."
Cảnh Hoán "....."
Quách Tuấn Trì "....."
Dịch Hướng Thần nhìn người con trai đang nhìn chằm chằm mình, bày ra vẻ mặt đắc ý.
"Mẹ nó, vẻ mặt kia của Dịch Hướng Thần là có ý gì?" Cảnh Hoán hỏi.
Quách Tuấn Trì nhíu mày nhìn Hoắc Đình Diễm, nháy mắt bừng tỉnh nhanh chóng đổi đề tài "Nào Diễm ca, đi thôi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm"
.......
Bên kia, Khương Yên đang cùng Dịch Hướng Thần đi xuống dưới lầu.
Vừa đi Dịch Hướng Thần vừa hỏi "Thiệu Y Huyên dạo gần đây có còn đến tìm cậu nữa không?"
Khương Yên cúi đầu, bước nhanh chân nói "Không có, cô ta dạo gần đây mỗi lần nhìn thấy tớ liền trốn"
Nghe vậy, Dịch Hướng Thần cười lạnh "Vậy thì tốt, nếu cô ta còn dám đến tìm cậu thì nhớ nói cho tôi biết"
"Như thế nào?" Khương Yên nhướng mày, trêu chọc nói "Định trút giận thay cho tổ nãi nãi?"
Dịch Hướng Thần "....."
Anh liếc xéo Khương Yên "Đứng đắn một chút"
Khương Yên cười cười "Yên tâm đi, nếu cô ta đến tớ chính mình có thể tự giải quyết" Cô nhỏ giọng nói "Hơn nữa đoạn thời gian này hẳn cô ta sẽ không dám đến gây chuyện đâu, yên tâm đi"
"Ừ"
Hôm nay Khương Yên cùng Dịch Hướng Thần đi thăm bà của Dịch Hướng Thần.
Khương Yên những lúc không cùng Dịch Hướng Thần cãi nhau thích nhất là đến nhà anh chơi. Dịch Hướng Thần không có ở cùng ba mẹ mà ở cùng bà nội. Bà nội Dịch ở một mức độ nào đó mà nói thì cực kỳ quan tâm, chiếu cố Khương Yên, cũng giúp cô ấy rất nhiều. Tình yêu thương mà ba mẹ không thể cho cô, Khương Yên đều có thể cảm nhận được ở trên người bà nội Dịch.
Cho nên lão nhân gia người sinh bệnh, Khương Yên tự nhiên là muốn đến thăm.
Khương Yên hẹn Dịch Hướng Thần chiều nay cùng nhau đến bệnh viện thăm bà nội Dịch sau đó sẽ về nhà bởi vì cuối tuần này cô còn phải đến lớp học bổ túc, cho nên không có nhiều thời gian.
Khương Yên lại một lần nữa gặp lại bà nội Dịch đã lâu không gặp. Bà nội Dịch đã già đi nhiều, so với hình ảnh bà lão hiền từ trong trí nhớ của nguyên chủ thì hiện tại bà có vẻ yếu hơn rất nhiều.
Khương Yên vừa đi đến cửa bà nội Dịch đã nhìn thấy, vội không ngừng nói "Là Tiểu Yên đó sao? Mau lại gần đây cho bà xem nào"
Bà nội Dịch mỉm cười nói "Đã lâu không gặp, Tiểu Yên càng lớn càng xinh đẹp"
Khương Yên cong cong khóe miệng, nói "Bà nội Dịch, đã lâu không gặp"
Bà nội Dịch nhìn cô, không có chút cảm giác ngăn cách, vỗ vỗ mu bàn tay Khương Yên, nói "Dạo gần đây con không có đến thăm bà, có phải đã không còn thích bà già này nữa có đúng hay không?"
"Không có đâu" Khương Yên ngượng ngùng cười cười "Chỉ là dạo này con có chút bận"
Bà nội Dịch nhìn cô "Được rồi, vậy con nhớ sau này chăm đến gặp bà một chút. Hiện tại học tập có mệt mỏi không? Nên chú ý thân thể một chút" Bà thở dài "Học tập tuy rằng quan trọng nhưng sức khỏe bản thân càng quan trọng hơn"
"Vâng, cháu biết rồi"
Khương Yên cùng Dịch Hướng Thần ở lại nói chuyện cùng bà nội Dịch một hồi lâu rồi mới rời đi.
.....
Ngoài trời tối om, đúng lúc hiện tại đang là mùa xuân, từng làn gió nhẹ thổi thực mát mẻ.
"Không cần" Khương Yên buồn cười nhìn anh "Không cần đâu, tớ có thể tự về được"
Dịch Hướng Thần kiên trì "Vậy không được, trời đã tối như vậy, cậu thân con gái sao có thể đi về một mình được?" Anh suy nghĩ một lát, hỏi "Mẹ cậu còn chưa có về nhà?"
"Không có" Khương Yên nhún vai "Có điều không sao, tớ một mình một nhà sống rất vui vẻ tự do"
Cô nói thật nhẹ nhàng nhưng ở độ tuổi này của bọn họ thật ra vẫn rất cần có tình yêu thương của ba mẹ. Mà Khương Yên một chút cũng không có, bản thân cô vốn là một người tâm tư cực kỳ mẫn cảm, yếu ớt.
Dịch Hướng Thần nhíu mày, đột ngột chuyển đề tài "Cậu cùng Hoắc Đình Diễm là như thế nào vậy?"
Người khác có thể nhìn không ra nhưng anh sao có thể không nhận ra điều gì.
Có thể nói nhất cử nhất động của Khương Yên đối với Hoắc Đình Diễm, Dịch Hướng Thần đều thực để ý.
Khương Yên ngẩn người, không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề này.
"Như thế nào là như thế nào?" Khương Yên đánh thái cực trả lời "Hoắc Đình Diễm là idol của tớ, cậu cũng không phải là không biết"
"Sau đó thì sao?" Dịch Hướng Thần nhìn cô, ý tứ dò xét trong mắt quá rõ ràng.
Khương Yên nhìn anh, nhoẻn miệng cười "Sau đó thì tạm thời còn chưa biết" Cô nói "Tớ còn đang trong quá trình suy nghĩ"
Cô cảm nhận được tình cảm của Hoắc Đình Diễm, bởi vì nó quá rõ ràng. Nhưng mà Hoắc Đình Diễm còn chưa có chủ động nói ra, Khương Yên tự nhiên sẽ tự động trốn tránh vấn đề này, đặt ở trong lòng, nhưng không có nói thành lời.
Trừ phi Hoắc Đình Diễm chủ động nhắc đến, vậy thì Khương Yên sẽ nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện này.
Còn hiện tại, cô chưa biết.
Cô nhìn Dịch Hướng Thần nói "Tớ.... Rất thích Hoắc Đình Diễm"
Dịch Hướng Thần đôi mắt hơi lóe, làm bộ không thèm để ý "Cậu thích thì cứ thích, dù sao ánh mắt của cậu từ trước đến nay vẫn luôn kém như vậy"
Khương Yên nhẹ "a" một tiếng, vỗ vỗ vai anh "Cũng đúng, tớ ánh mắt không tốt mới vẫn luôn làm bạn với cậu"
Dịch Hướng Thần "...."
Vác đá nện chân mình.
Cuối cùng, Khương Yên vẫn cự tuyệt Dịch Hướng Thần đưa mình về nhà.
Cô gọi xe tự mình đi về nhà. Vừa lên xe, Khương Yên liền nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Thật ra vừa rồi hướng Dịch Hướng Thần thừa nhận tình cảm mà bản thân dành cho Hoắc Đình Diễm đã hao phí của Khương Yên không ít sức lực. Cô trước đó vẫn luôn tận lực trốn tránh, không chịu thừa nhận cũng không dám tin tưởng tình cảm của bản thân.... không biết từ khi nào đã bắt đầu biến chất. Là từ khi Hoắc Đình Diễm đứng ra bảo vệ cô hay là từ khi bọn họ bắt đầu cùng nhau đứng trên sân khấu biểu diễn.... Khương Yên cũng không biết nữa.
Tóm lại thời gian chung đụng càng nhiều, ý nghĩ không an phận của cô càng lớn.
Chẳng qua trong lòng không muốn thừa nhận mà thôi. Rõ ràng luôn coi anh là idol, đối tượng mà bản thân sùng bái vậy mà hiện tại.... lại thích anh, là kiểu thích nữa nam và nữ.
Hai ngày trước khi Hoắc Đình Diễm trở về, Khương Yên đã bị Khổng Hâm vạch trần một lần.
- -
Khương Yên như mọi ngày bắt đầu phát ngốc nhìn màn hình điện thoại, Khổng Hâm ở bên cạnh đang nghe nhạc đột nhiên quay đầu nhìn cô, nói "Muốn gọi thì gọi đi, giãy giụa cái gì?"
Khương Yên bĩu môi nhìn cô "Cậu không hiểu!"
Khổng Hâm cười, nói thẳng "Thân là một người yêu sớm, tớ sao lại không hiểu?" Cô nghĩ nghĩ, nhìn Khương Yên nói "Là do bản thân cậu không muốn thừa nhận thôi"
Rất nhiều chuyện người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Tuy rằng đến cuối cùng Khương Yên vẫn không có gọi điện cho Hoắc Đình Diễm nhưng dưới đáy lòng đã thành khẩn thừa nhận một việc.
Cô dường như, có chút thích Hoắc Đình Diễm. Không phải là kiểu thích của fan dành cho idol mà là kiểu thích giữa nam và nữ.
....
Nghĩ nghĩ, Khương Yên thở dài. Cũng không biết bản thân nên làm thế nào cho phải.
Nghĩ một hồi, cô vẫn gửi tin nhắn cho Hoắc Đình Diễm. Trước đó cô vẫn luôn khắc chế chính mình nhưng hiện tại dường như không còn không cần thiết nữa rồi.
Lúc nhận được tin nhắn của Khương Yên, Hoắc Đình Diễm vừa mới tập nhảy xong, đang ngồi xuống nghỉ ngơi, uống nước. Lúc tâm trạng không tốt, Hoắc Đình Diễm thường sẽ vận động một chút, những cảm xúc buồn bực sẽ theo nhưng giọt mồ hôi mà thoát ra ngoài.
Nhìn tin nhắn trên điện thoại, Hoắc Đình Diễm nheo mắt: Cậu không ăn cơm?
Khương Yên: Đã ăn một chút ở bệnh viện rồi.
Hoắc Đình Diễm dừng một chút, cúi đầu nhắn lại: Sao lại đến bệnh viện?
Khương Yên: Bà của Dịch Hướng Thần phải vào viện, tớ cùng cậu ấy đến thăm bà.
Hoắc Đình Diễm:A
Khương Yên: Cậu có muốn ăn gì không, tớ chuẩn bị mua ít đồ ăn về ăn khuya.
Hoắc Đình Diễm:Cậu hiện tại đang ở đâu?
Khương Yên: Tớ đang gọi xe đi đến chỗ mà chúng ta hay đến ăn.
Hoắc Đình Diễm: Ở đó đợi tôi, hai mươi phút nữa tôi đến.
Khương Yên: Đừng đi, cậu đừng đi ra ngoài, tớ rất nhanh sẽ về.
Hoắc Đình Diễm:Nghe lời.
Nhìn hai chữ này, Khương Yên nháy mắt không biết nên nói gì, chỉ có thể lúng ta lúng túng trả lời một chữ "Được"
....
Hai mươi phút sau, Hoắc Đình Diễm đội mũ, khoác một chiếc áo khoác màu đen đi ra ngoài.
Khương Yên đang đứng ở quán nướng chờ người ta đóng gói đồ ăn, thời điểm nhìn thấy anh hơi dừng một chút "Cậu đến rồi"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, nhìn cô "Xong rồi?"
"Ừ, cũng gần xong rồi" Cô nhẹ giọng nói "Đã bảo cậu đừng có ra ngoài mà cậu vẫn còn ra, nhỡ đâu bị người khác thấy được thì sao?"
Ông chủ mỉm cười, cũng không hỏi nhiều "Đồ của cậu xong rồi"
Khương Yên vừa định duỗi tay nhận lấy liền bị Hoắc Đình Diễm cầm mất. Sau khi thanh toán xong hai người liền rời đi.
"Muốn đi chỗ nào ăn?"
"Trong tiểu khu?" Mặt Khương Yên phiếm hồng, nhỏ giọng nói "Bên ngoài không an toàn"
Tiểu khu bọn họ không gian rất rộng, buổi tối còn có nhóm các bác các dì tụ tập khiêu vũ, rèn luyện thân thể.
Hoắc Đình Diễm gật đầu, cùng cô đi vào trong tiểu khu.
"Cậu vừa rồi đang làm gì vậy? Tớ thấy cậu không có cùng Cảnh Hoán bọn họ đi ăn" Cô là ở trong nhóm chat nhìn thấy.
Bọn họ bảy người cùng nhau đi ăn, rất náo nhiệt.
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng "Có chút việc phải làm nên không đi được"
Khương Yên cũng không hỏi anh bận chuyện gì.
Sau khi đi đến chỗ hàng ghế dài trong tiểu khu, hai người liền ngồi xuống, nương theo ánh sáng mỏng manh của đèn đường mà chuẩn bị ăn xiên nướng. Khương Yên mua rất nhiều xiên nướng, đủ cho hai người ăn.
Ban đầu còn khá tốt, ăn ăn ăn, một trận gió thổi đến, Khương Yên liền nuốt luôn cả tóc của mình.
Lần thứ hai dừng ăn để vén tóc ra phía sau, Khương Yên có chút bất đắc dĩ.
Gió là từ phía sau lưng cô thổi tới, tóc vừa mới vén gọn lại bị thổi tung. Khương Yên cúi đầu lục tìm dây buộc tóc nhưng không thời.
Thời điểm cô còn đang nghĩ xem có nên bứt tạm ngọn cỏ để buộc tóc hay không thì trên đầu đột nhiên xuất hiện thêm một cái mũ, đè đám tóc đang bay tán loạn của cô lại. Trên mũ còn vương lại độ ấm thân thể của người vừa đội.
Lông mi Khương Yên khẽ run, cảm nhận sự ấm áp từ chiếc mũ cùng với hơi thở mát lạnh theo làn gió mà quẩn quanh thân mình.
Khương Yên ngước mắt nhìn về phía người vừa mới đội mũ cho mình. Vừa mới ngước mắt lên liền chạm phải ánh mắt của Hoắc Đình Diễm. Đôi mắt anh thâm thúy, sâu không thấy đáy dường như mang theo mị lực cứ hấp dẫn, hút lấy linh hồn người khác.
Cô hiện tại đại khái chính là như thế, có chút chìm đắm trong cái nhìn của anh.
Sau khi đội mũ xong, Hoắc Đình Diễm thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói "Tiếp tục ăn đi"
Ăn ăn ăn, Khương Yên chợt cảm thấy hương vị của xiên nướng có chút kỳ quái. Rõ ràng vừa cô mua xiên nướng thêm cay nhưng không hiểu sao hiện tại ăn vào miệng lại cảm thấy có chút ngòn ngọt.
Chiếc mũ này vừa ấm vừa kín thậm chí còn suýt chạm đến mắt Khương Yên, thiếu chút nữa đem tầm nhìn của cô chặn mất.
Hoắc Đình Diễm rất thích mũ. Anh sưu tập đủ loại mũ nhưng thích nhất vẫn là mũ lưỡi trai. Có một nhãn hiệu mũ người đánh cá anh đội lên cũng rất đẹp nhưng mũ lưỡi trai càng tôn lên khuôn mặt hoàn hảo không góc chết của anh. Khương Yên trước giờ vẫn luôn muốn tìm mua chiếc mũ lưỡi trai mà Hoắc Đình Diễm hay đội nhưng mãi không tìm được.
Kết quả hiện tại cô.... Đội mũ của Hoắc Đình Diễm, ngồi ăn xiên nướng.
Hai người trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra.Sau khi ăn xong xiên nướng Hoắc Đình Diễm liền thu dọn đống xiên cùng hộp giấy đem đi vứt vào thùng rác.
Khương Yên đứng lên, nhìn anh, vành tai đỏ hồng định đem mũ tháo xuống nhưng tay vừa mới vươn lên liền bị Hoắc Đình Diễm ngăn lại.
"Đội đi" anh cười khẽ, ánh mắt nóng rực "Rất đẹp"
Khương Yên tay cứng đờ, trầm mặc một lúc, nói "Vậy còn cậu?"
Hoắc Đình Diễm nhìn xung quanh một vòng "Hiện tại cũng đã muộn rồi, người trong tiểu khu cũng không nhiều lắm, không sao đâu"
Trời đã tối, người ở trên sân vận động hẳn sẽ không nhận ra anh, cho dù có nhận ra thì cũng không sao.
Khương Yên "a" một tiếng, sờ sờ vành mũ, cuối cùng cũng không có tháo xuống.
"Đi thôi"
"Được" Khương Yên ngẩng đầu nhìn trời, cảm khái nói "Bầu trời đêm nay thật là đẹp"
Khen thì khen bầu trời đêm nhưng chẳng hiểu sao anh lại nhìn cô chằm chằm.
Khương Yên "...."
Cô chột dạ quay đầu nhìn nơi khác, đột nhiên hỏi "Cậu làm xong bài tập chưa?"
Hoắc Đình Diễm cứng người "Còn chưa xong"
Khương Yên "a" một tiếng, nhắc nhở "Vậy nếu không thì cậu trở về nhà làm bài tập đi?"
Anh trầm mặc, nhướng mày "Còn cậu?"
Khương Yên sửng sốt, chỉ chỉ mình "Tớ?"
Hoắc Đình Diễm thuận lý thành chương nói "Có phải còn chưa làm xong đúng không? Mang bài tập đây tôi sẽ chỉ cho cậu"
Khương Yên nghẹn lời, tuy biết đây là anh đang lấy cớ nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng "Được"
.....
Hai người trở về nhà, Khương Yên trực tiếp mang theo cặp sách đi đến nhà của Hoắc Đình Diễm.
"Ngồi học ở chỗ nào?"
"Cậu muốn đến thư phòng hay muốn đến chỗ nào?"
Khương Yên chớp mắt, kinh ngạc nhìn anh "Ngoài thư phòng ra thì còn có chỗ nào khác sao?"
Chẳng lẽ là phòng luyện đàn?
Chỗ đó thật ra còn có mấy cái bàn trống.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm thâm ý nhìn Khương Yên, khom lưng lại gần nói "Còn có phòng của tôi"
Khương Yên "...."
Cô bị Hoắc Đình Diễm trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, nhịn không được mà đá anh một cái "Thư phòng!"
Hoắc Đình Diễm nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của cô, cong môi nhắc nhở "Thư phòng nhà tôi ở tầng một, cậu đi đâu vậy?"
Khương Yên "...."
Cô nhìn cầu thang ở trước mặt, căm giận quay đầu trừng mắt nhìn Hoắc Đình Diễm "Cậu im miệng"
Hoắc Đình Diễm cười, có chút hưởng thụ loại thái độ này của cô.
"Được, đi làm bài tập thôi"
"Được"
Hai người cùng nhau đi vào thư phòng làm bài tập, là thực sự nghiêm túc làm bài tập. Khương Yên khi gặp phải câu khó sẽ chủ động hỏi Hoắc Đình Diễm, Hoắc Đình Diễm cũng sẽ nghiêm túc giảng giải cho cô hiểu, anh giải thích so với giáo viên trên lớp còn dễ hiểu hơn.
Khương Yên nghĩ, nếu Hoắc Đình Diễm mà theo nghề giáo, anh hẳn sẽ là một người thầy cực kỳ ưu tú.
Thỉnh thoảng, Hoắc Đình Diễm nhìn thấy cô không làm được bài sẽ duỗi tay gõ đầu cô, giễu cợt "Sao lại ngốc như vậy"
Khương Yên hừ một tiếng "Cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, lời ít ý nhiều "Cũng có khả năng"
Khương Yên "...."
Cô cảm thấy bản thân hình như lại bị trêu chọc, anh anh anh!
Sau khi làm bài được một lúc Khương Yên liền nghỉ ngơi. Bài tập của Hoắc Đình Diễm so với cô thì nhiều hơn rất nhiều bởi vì anh trước đó một bài cũng chưa làm, cho nên anh rất nghiêm túc hoàn thành bài.
Nhìn bộ dáng an tĩnh làm bài của anh, Khương Yên chỉ cảm thấy tim mình đập có chút nhanh.
Cô chột dạ nhìn sang hướng khác, đột nhiên "a" một tiếng, hỏi "Đó là cái gì vậy?"
Thư phòng bày rất nhiều cúp.
Hoắc Đình Diễm nhìn, nhỏ giọng nói "Là giải thưởng tham gia thi đấu của tôi"
"Tớ có thể xem một chút được không?"
"Được"
Khương Yên nhanh chóng chạy qua xem. Bên trong bày biện rất nhiều loại cúp, đủ hình đủ loại, bên trên cũng viết các loại hoạt động cùng tên cuộc thi. Các cúp đều được xếp từ quán quân, đến á quân rồi đến đồng.
Trừ bỏ cúp còn có huy chương cùng các loại giấy khen.
Hoắc Đình Diễm từ khi còn nhỏ đã là một bé trai ưu tú.
Khương Yên tự mình thưởng thức đột nhiên nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, cô theo bản năng quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm "Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
Tay cầm bút của Hoắc Đình Diễm hơi dừng, im lặng lắng nghe "Hình như là ba mẹ tôi về"
Khương Yên "!!!"
Cô trợn tròn mắt nhìn Hoắc Đình Diễm, khó có thể tin "Sao ba mẹ cậu lại về lúc này?"
Hoắc Đình Diễm cũng muốn biết.
Mẹ Hoắc bình thường nếu không có chuyện sẽ không đến chỗ anh, càng sẽ không đến vào buổi tối. Hoắc Đình Diễm đã quen sống độc lập cho nên cũng không cần quá nhiều tình thương của ba mẹ. Cần thì vẫn cần nhưng không cần thời thời khắc khắc.
Cho nên việc ba mẹ tới lúc này, hoàn toàn ngoài sở liệu của Hoắc Đình Diễm.
Khương Yên nghe tiếng động ngày một rõ ở bên ngoài, khóc không ra nước mắt.
Cô theo bản năng chạy đi khóa trái cửa thư phòng lại. Sau khi khóa xong cô mới mặt ửng đỏ nhìn Hoắc Đình Diễm, khẩn trương nói "Làm thế nào bây giờ?"
Hoắc Đình Diễm nghe tiếng động ở bên ngoài, an ủi cô "Đừng khẩn trương, cứ nói là cậu đến đây làm bài tập"
"Không được!"
Khương Yên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nửa đêm nửa hôm còn ở trong nhà nam sinh làm bài tập là có ý gì.
Cô nhìn bàn làm việc cách đó không xa, nghĩ nghĩ nói "Cậu lại đây"
Hoắc Đình Diễm không rõ nguyên do nhìn cô, giây tiếp theo, Khương Yên liền chui xuống dưới gầm bàn làm việc.
"Tớ trốn ở chỗ này, cậu nhanh nhanh ra ứng phó với ba mẹ cậu đi"
Cô sắp khóc rồi.
Hoắc Đình Diễm "...."
= = =
Cải: Ngày hôm nay có chút đẹp, thứ ba ngày 3 tháng 3:)
~Spoil chương sau~
<< Đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm trêu chọc của Hoắc Đình Diễm "Khương Yên, cậu đỏ mặt?"
Khương Yên quay đầu, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, không chút khách khí phản kích "Lỗ tai cậu đỏ rồi kìa"