Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 37: Hôn thêm một cái nữa không?

Trong đám người này, Tạ lão tổng là lanh mồm nhất. Vừa nhìn thấy Thẩm Tiêu có thái độ kỳ lạ liền sấn đến cười hỏi "Thẩm tổng, đây là vị nào a? Sao ngài không giới thiệu?"

Thẩm Tiêu vốn dĩ đang vỗ tay vịn muốn cho Thẩm Du ngồi vào, nhưng nghĩ đến vị trí đó vừa rồi đã bị một nữ nhân xa lạ chạm qua, bỗng dưng cảm thấy vô cùng ghét bỏ. Chờ Thẩm Du đi tới, hắn liền dùng lực một chút, trực tiếp kéo người ngồi vào trên đùi mình.

Tư thế này quá mức thân mật, làm cho Thẩm Du một trận mặt đỏ tai hồng.

Nhìn thấy những ánh mắt trêu chọc xung quanh, Thẩm Tiêu khó chịu mà mở miệng "Đây là em gái tôi."

Mọi người lúc này mới hiểu rõ, gật gật đầu "Chính là vị tiểu thư vừa được ngài phân phó người đi chuẩn bị thêm một gian phòng kia sao? Ây~ thảo nào, bọn tôi đều nói trước giờ Thẩm tổng làm gì có chạm qua nữ nhân."

Sau đó mọi người đều nhất nhất thu lại nụ cười thiếu đứng đắn, thay vào đó bày ra vẻ hoà ái dễ gần mà cùng Thẩm Du chào hỏi "Chào cô gái nhỏ!"

Thẩm Du ngồi trong lòng ngực Thẩm Tiêu cho nên có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không dám giãy giụa. Thấy Thẩm Tiêu không định giúp mình trả lời, cô chỉ có thể xấu hổ mà kéo khoé môi "Chào các vị."

Một lão tổng khá lớn tuổi lên tiếng "Trước giờ vẫn nghe Thẩm gia còn có một vị thiên kim nhưng chưa từng được diện kiến, Thẩm tổng, ngài giấu em gái cũng quá kỹ rồi."

"Tiểu hài tử nhà tôi không phải là để người khác tuỳ tiện gặp mặt."

Lời này vừa kiêu ngạo vừa thiếu đánh, nhưng bởi vì là từ trong miệng Thẩm Tiêu nói ra, lại làm người ta cảm thấy hết sức bình thường.

Những người còn lại giống như đã quen thói độc miệng này rồi, không chỉ không tức giận, ngược lại còn ha ha mà cười.

"Đúng đúng đúng, chúng ta một đám tục nhân, không xứng nhìn thấy tiểu hài tử nhà ngài."

Thẩm Tiêu biểu tình đắc ý, cũng không nói gì thêm, duỗi tay đem mâm khoai lát bên cạnh tới chuẩn bị cho Thẩm Du ăn.

Thẩm Du vội vàng liếc mắt ra hiệu, ý bảo hắn khắc chế một chút, cô không muốn trở thành đối tượng trêu chọc của những người này.

Thẩm Tiêu nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn quyết định tạm tha.

Dù sao cũng đã chào hỏi qua, Thẩm Du dự tính chuẩn bị rời đi. Rốt cuộc có thêm người ngoài ở đây, có vẻ các vị lão tổng đều chơi không thoải mái.

Thẩm Du đè lại bàn tay đang ngo ngoe rục rịch của Thẩm Tiêu, nhỏ giọng nói "Em đi đây."

Thẩm Tiêu buông khoai lát ra, vòng tay ôm eo Thẩm Du tăng thêm vài phần lực đạo "Đi đâu?"

"Trở về bên kia, cô Tống cùng mọi người còn đang đợi em."

Thẩm Tiêu nghĩ nghĩ, nói "Đi chung đi."

Thẩm Du ghé sát vào lỗ tai hắn mà hỏi "Nhiều đối tác làm ăn ở đây như vậy, anh đi được sao?"

Thẩm Tiêu cười nhạo, nửa điểm cũng không che dấu liền lớn tiếng trả lời "Làm ăn cái rắm, một tên hai tên đều là ở chỗ này uống rượu nói chuyện phiếm, phí thời gian."

Rõ ràng là hai người đang thì thầm với nhau, xà tinh bệnh này tự dưng lại chạy đi chọc đến người bên cạnh, ngại bản thân lành lặn quá rồi phải không!

Những người còn lại nghe được lời này, cũng giả bộ không vui mà phản bác "Ngài thích đi liền đi a, ai bảo uống rượu nói chuyện phiếm không phải là chính sự? Biết bao nhiêu hợp đồng đều là từ bàn rượu mà ra đó thôi!"

Bởi vì Thẩm Tiêu năng lực vô cùng, chỉ dùng một câu khiến cho lòng dân nổi giận, cuối cùng hai anh em thành công được các vị lão tổng đuổi ra ngoài.

Thẩm Du đứng trên hành lang, run bần bật hỏi hắn "Thật sự không thành vấn đề sao? Bọn họ có để trong lòng hay không vậy?"

Thẩm Tiêu lười cầm áo khoác, liền trực tiếp ném đến cho cô. Hắn tự mình ngậm lên một điếu thuốc, một bàn tay đáp trên vai Thẩm Du, chậm rãi mà mang cô tiến về phía trước.

Đi ra một đoạn, Thẩm Tiêu mới thong thả trả lời "Bọn họ không dám."

"Phải không?" Thẩm Du vẻ mặt hoài nghi.

Thẩm Tiêu cúi đầu nhìn cô, chân mày súc nhẹ, biểu tình vô cùng dương dương tự đắc.

"Cả đám cộng lại cũng đấu không được với anh."

Nam nhân trước mặt khẩu khí vô cùng thiếu đánh nhưng không hiểu sao lại làm người ta cảm thấy, một người như vậy, kỳ thật cũng là phi thường có mị lực!

Nhìn qua một lần sẽ có cảm giác dời mắt không được.

Thẩm Du không khỏi nghĩ tới kết cục của quyển tiểu thuyết này.

Thẩm Tiêu hắc hóa về sau, luôn cùng Tư Đồ Dật ác đấu không ngừng, kết quả đấu đến táng gia bại sản.

Ảnh hưởng tâm lý ngày một trầm trọng, bản thân hắn lại không cam lòng, quẫn bách đến mức phải dùng đến biện pháp thô bạo đơn giản cuối cùng: lái xe đi đâm Tư Đồ Dật.

Nhưng hắn không giết được Tư Đồ Dật, ngược lại bản thân lại đâm xe mà chết.

Lúc đó Thẩm Du cũng có mặt, ngồi cùng một xe, vong mạng cùng Thẩn Tiêu.

Đại vai ác có kết cục thê thảm như vậy, lúc này đây lại là mười phần khí phách, soái đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng.

Thẩm Du nghĩ, cô thật tình hi vọng Thẩm Tiêu vẫn luôn duy trì bộ dáng như hiện tại, phi dương kiêu thoát, hăng hái kiêu ngạo đến cuối đời.

Cũng đừng bao giờ hắc hóa.

***

Hai anh em chậm rì đi đến phòng bên, vừa đẩy cửa ra, bên trong chính là một mảnh quỷ khóc sói gào. Ca hát, uống rượu, chơi đại mạo hiểm, mỗi người đều quậy đến vô cùng sảng khoái.

Thẩm Tiêu nhịn không được nhíu nhíu mày, đưa mắt nhìn sang Thẩm Du, ý tứ chính là: đám ngốc này thật sự là bạn của em?

Thẩm Du cười cười, cô kỳ thật cũng không thân với họ.

Đám người đang vui đùa ầm ĩ trong đại sảnh, vừa nhìn đến Thẩm Du mang Thẩm Tiêu tiến vào, liền giống như bị ấn nút tạm dừng. Tất cả đều đứng yên tại chỗ, bốn bề lặng ngắt như tờ.

Lúc chân Thẩm Du bị thương, Thẩm Tiêu có đến phòng học một lần, cho nên ai ở đây đều nhận biết hắn. Vài người thậm chí còn bị cảnh tượng Thẩm Tiêu đập nát di động doạ sợ, hiện giờ vừa nhìn thấy hắn đã co rúm cả người.

Nhưng Thẩm Tiêu lúc này hiển nhiên tâm tình không tồi, ánh mắt đảo một vòng sau đó liền xem như tất cả mọi người đều là không khí.

Thẩm Du cũng chưa nói gì, trực tiếp dẫn hắn đi tìm cô Tống.

Cô Tống đã không còn trong phòng mạt chược mà là theo chân vài nam sinh đi xem đánh bóng bàn.

Nhìn kỹ, Bạch Mộ Vũ cùng Lâm Tông cũng ở bên này.

Trong một góc khác của căn phòng, vài người đang vây quanh bàn bi-a, thỉnh thoảng hô ra tiếng, đi qua mới phát hiện hoá ra là Lâm Tông đang biểu diễn, kĩ thuật xem bộ cũng không tồi.

Lâm Tông dấp dáng khá cao, nhìn ra có chừng 1m80, tư thế khom người đánh bi-a phá lệ tiêu sái. Kể cả nữ sinh vây quanh xem không hiểu gì cũng đều chăm chú theo dõi.

Cô Tống thấy Thẩm Du tiến vào, bên cạnh còn mang theo một người nam nhân bộ dáng xuất sắc, liền vội vàng tiến đến chào hỏi. Thẩm Du nhân tiện giới thiệu một chút.

Lâm Tông cũng là thân phận giảng viên, dĩ nhiên cũng được nhắc đến.

Thẩm Du phát hiện, Thẩm Tiêu khi đứng trước mặt người ngoài sẽ tự khắc bày ra tư thái cao quý lãnh diễm, làm đối phương không tài nào sờ đến được tâm tư của hắn, do đó không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng thân làm người từng kiến thức qua các loại sa điêu hành vi của Thẩm Tiêu, đối mặt với loại phong cách vờ vịt này, Thẩm Du chỉ có thể âm thầm cười trộm.

Chào hỏi xong, Lâm Tông liền tiếp tục đánh cho xong ván. Thẩm Tiêu hai tay cắm túi, đứng ở một bên lẳng lặng mà nhìn, hồi sau mới gật đầu nói "Kỹ thuật cũng không tồi, có luyện tập qua sao?"

Lâm Tông lắc đầu "Không có, chỉ là từ nhỏ thích đánh." Nói xong hắn cười hỏi Thẩm Tiêu "Thẩm tiên sinh, tới so một ván?"

Thẩm Tiêu cười cười "Tôi mà tham gia, chính là khi dễ mọi người."

Thẩm Du trong lòng trợn ngược, lại là cái điệu bộ này, quả thực là vai ác, không bao giờ quên chạy đi khắp nơi tự mình gây thù chuốc oán!

Lâm Tông tỏ ra rất có giáo dưỡng "Nói như vậy là Thẩm tiên sinh có kĩ thuật rất lợi hại?"

"Không phải lợi hại, là quá chuyên nghiệp."

Mọi người:......

Được rồi, người này đích xác có chút tật xấu.

Thẩm Tiêu nhìn sang Thẩm Du, bỗng nhiên tà khí mà cười "Như vậy đi, cứ để em tôi đánh thay một ván."

"......"

Thẩm Du vội vàng thành thật xua xua tay "Em chỉ đánh loạn xạ thôi, cái gì cũng không biết đâu!"

"Đánh trúng bi là được rồi." Thẩm Tiêu thản nhiên đáp.

Biểu tình ôn hoà trên mặt Lâm Tông cuối cùng đã có chút sứt mẻ.

Bạch Mộ Vũ càng nhìn càng phát giận, mà khi ánh mắt ả dừng lại trên người Thẩm Tiêu, bỗng nhiên khí thế giảm đi hơn nửa. Ả vô pháp quên đi lần bị hắn đập vỡ di động.

Biểu tình ngoan độc lúc đó, mỗi khi Bạch Mộ Vũ nhớ tới đều sẽ phát run.

"Như vậy không phải biến thành tôi đây khi dễ bạn học Thẩm hay sao?" Lâm Tông đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Tiêu nhướng mày "Ai khi dễ ai còn không nhất định, bắt đầu đi."

Thẩm Du bĩu môi, rất không vừa lòng mà dùng ánh mắt tỏ vẻ kháng nghị, tên này rõ ràng là muốn không trâu bắt chó đi cày!

Thẩm Tiêu vỗ vỗ đầu cô, nhẹ giọng nói "Đừng sợ, đợi lát nữa anh giúp em."

Lượt đi đầu tiên là của Lâm Tông, người này kĩ thuật rất khá, vận khí cũng không tồi, thực mau liền ghi được không ít điểm. Thẩm Du cầm gậy bi-a đứng ở một bên chăm chú nhìn, khẩn trương gặm gặm ngón tay.

Động tác rất nhỏ này vậy mà lại bị Thẩm Tiêu nhìn thấy, hắn liền duỗi tay qua đánh lên tay Thẩm Du. "Bộp" một tiếng, đem mọi người chung quanh đều doạ ngốc.

Lúc này Lâm Tông rốt cuộc thất thủ, một viên bi màu đỏ lăn gần đến lỗ liền dừng lại.

Đến phiên Thẩm Du lên sân khấu.

Thẩm Du hít thật sâu, nhìn Thẩm Tiêu một cái. Hắn không mấy khi cười tươi được như lúc này, sau đó duỗi tay đẩy cô tiến lên phía trước.

Thẩm Du nhận mệnh mà đi qua, xem xét một hồi thế trận trên bàn, cô muốn đánh viên bi đỏ vừa rồi của Lâm Tông, bởi vì trước nó còn có một viên bi xanh, góc độ cực kỳ thích hợp.

Nhưng mà Thẩm Du mới vừa chuẩn bị khom người, Thẩm Tiêu lại đi tới kịp thời ngăn cản.

"Đánh cái này." Thẩm Tiêu chỉ vào bi đen.

Thẩm Du lần nữa đứng thẳng người dậy, nhìn theo hướng tay của Thẩm Tiêu. Cô cảm thấy mặc kệ là nhìn trái nhìn phải hay ngó ngang ngó dọc, hai viên bi kia vẫn là quăng tám sào cũng không liên can tới nhau. Hắn thế mà lại kêu cô đánh đường này, điên rồi sao? Thật sự tưởng bản thân là tuyển thủ bi-a chuyên nghiệp không bằng?

"Làm sao mà đánh được?" Thẩm Du nghi vấn.

Thẩm Tiêu nhướng mày, trầm thấp thanh âm từ tốn giải thích "Đem gậy gác hướng này, làm bi đen dội vào bàn sau đó chạm trúng bi đỏ..."

Thẩm Du cảm thấy chính mình hẳn là đang nghe kinh Phật, chỉ có nghe chứ không thể hiểu.

Lâm Tông lúc này cũng đi đến bên cạnh, nghiên cứu góc độ hai viên bi một chút, sau đó lắc đầu "Đến thầy còn không dám đánh đường này, đối với em hẳn là càng khó."

Thẩm Tiêu liếc nhìn Lâm Tông, trong mắt rõ ràng viết lên hai chữ ghét bỏ, sau đó ngoắc ngoắc Thẩm Du.

"Lại đây."

Thẩm Du nghe theo Thẩm Tiêu hướng dẫn mà đi qua, cúi người sát xuống bàn. Thẩm Tiêu nhìn thấy tư thế chuẩn bị của cô, không quá vừa lòng mà giúp Thẩm Du điều chỉnh một chút. Bởi vì đây không phải so tài chính thức gì cả, cho nên hành vi gian lận rõ ràng này cũng không có ai phản bác.

Thẩm Tiêu chỉnh tới sửa lui vẫn là không vừa ý, dứt khoát đứng từ phía sau, gập người sát xuống. Lồng ngực áp vào sau lưng cô, trông giống như hắn đang ôm lấy Thẩm Du, giúp cô điều chỉnh cánh tay cùng vị trí nắm gậy.

Sau đó Thẩm Tiêu nhẹ giọng bên tai Thẩm Du thì thầm "Nhìn bi đen, đánh vào mé bên trái, dùng lực năm phần."

Bởi vì Thẩm Tiêu lúc này dựa sát người cô, lúc nói chuyện khoảng cách thực gần. Hơi thở ấm áp của hắn quẩn quanh bên tai, lại ngay vị trí mẫn cảm, làm cho cô nhịn không được mà rụt rụt cổ.

Thầm Du định xoay qua nói vài câu, thình lình vừa chuyển đầu, cánh môi như có như không mà cọ qua gương mặt Thẩm Tiêu một chút.

"......"

Thẩm Tiêu tựa hồ không phát giác được chuyện này, chỉ là ánh mắt hơi trầm, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của Thẩm Du, nhẹ nhàng dùng lực.

Bi đen "đát" một tiếng đụng vào đường biên bên phải, sau đó vẽ ra một góc tuyệt đẹp, xuyên qua tất cả bi màu còn lại, nhắm thẳng bi đỏ mà lao đi.

Bi đỏ vốn đang vô cùng nhàn nhã vô tội mà tránh ở một bên, kết quả sau khi không thể hiểu được mà bị đâm một phát, liền chậm rì rì lăn về phía lỗ, đảo vài vòng rồi mới rơi xuống.

Vào.

Thẩm Tiêu ở bên tai cô thấp thấp cười.

"Vào rồi, có muốn hôn thêm một cái nữa không?"

"......!!!"