Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 36: Chào hỏi

Sau khi cô Tống gật đầu đáp ứng, một đám sinh viên hưng khí bừng bừng mà theo đuôi giám đốc rời đi phòng thường, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Bạch Mộ Vũ cùng Lâm Tông ngồi trên sô-pha.

Lâm Tông nhìn thấy Bạch Mộ Vũ sắc mặt xanh trắng, bèn vỗ vỗ vai an ủi "Đừng nóng giận, tiệc đêm nay chủ yếu là để náo nhiệt, ai ra tiền đều giống nhau thôi, Mộ Vũ có lòng mời anh tới đây anh đã rất vui rồi."

Lâm Tông ngũ quan đoan chính, mang mắt kính đen, khí chất ôn hòa, anh tuấn nho nhã, tất cả đều là loại hình mà Bạch Mộ Vũ yêu thích.

Bạch Mộ Vũ mặc dù trong lòng hận chết hai anh em họ Thẩm, nhưng ở trước mặt người mình thích dĩ nhiên không thể phát tác, chỉ có thể miễn cưỡng cười gượng.

"Không sao, không cần ra tiền vẫn có thể hưởng thụ, khá tốt!"

Lâm tông cười cười "Vậy có đi lên đó không?"

Bạch Mộ Vũ hừ lạnh "Đương nhiên phải đi, em còn sẽ khui chai rượu đắt tiền nhất. Dù sao nhà cậu ta cũng giàu!"

Lâm tông nhướng mày, lơ đãng hỏi "Nhà giàu sao? Nhìn Thẩm Du thì có vẻ không giống."

Bạch Mộ Vũ đối với Thẩm Du lòng mang oán hận, một khi bắt được cơ hội liền muốn bêu xấu cô, cho nên nghe được Lâm Tông hỏi xong liền căm giận mà nói "Nhìn thôi dĩ nhiên không biết được, anh không hiểu cậu ta giả tạo cỡ nào đâu. Từ năm nhất đến nay vẫn luôn diễn nghèo diễn khổ, chỉ thiếu nước đi xin trợ cấp cho sinh viên nghèo. Kết quả gần đây mọi người mới phát hiện cậu ta vậy mà lại là thiên kim Thẩm gia, em gái của chủ tập đoàn Thẩm thị, trong nhà không biết bao nhiêu là tiền. Thật sự không ai dối trá bằng!"

Lâm Tông nhướng mày "Thẩm thị tập đoàn? Địa vị xác thật không nhỏ."

"Quả thực chán ghét muốn chết!"

"Vậy em còn muốn cùng qua đó sao?" Lâm Tông cười hỏi.

Bạch Mộ Vũ hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo trả lời "Đương nhiên, tụ hội trong lớp làm sao có thể vắng mặt em!" Nói xong liền bước ra ngoài.

Lâm Tông đi theo phía sau, vừa rời khỏi tầm mắt của Bạch Mộ Vũ, hắn không tự giác mà nhíu mày.

***

Thẩm Du theo giám đốc đi vào thang máy lên tầng cao nhất, những người còn lại đều đang nhỏ giọng bàn tán, có vẻ thực hưng phấn.

Vừa từ thang máy bước ra ngoài, cảm giác đến cả cấp bậc trang hoàng ở tầng này đều hoàn toàn khác biệt, thoạt nhìn hào khí ngút trời.

"Anh tôi ở đâu vậy?" Thẩm Du nhỏ giọng hỏi vị giám đốc đứng bên cạnh.

Đối phương cười đáp "Thẩm tổng ở trong một gian phòng khác cùng tầng, đang cùng vài vị lão tổng bàn chuyện, Thẩm tiểu thư muốn qua chào hỏi sao?"

Chẳng lẽ thật sự tới bàn việc công, không phải là lần theo định vị đến tìm cô?

"Đợi lát nữa đi, tôi với mọi người vào xem phòng trước đã."

Giám đốc vội vàng gật gật đầu, đưa bọn họ tiến vào một gian phòng cực kỳ xa hoa.

So với phòng thường vừa rồi, chỗ này quả thực giống như cung điện. Hơn nữa trước khi bọn họ vào đây, ngoài sảnh lớn trong phòng đã chuẩn bị sẵn các loại mỹ thực rượu ngon, thậm chí có cả bánh kem. Vài chị gái xinh đẹp đứng một bên phục vụ, chuyên dùng để bọn họ sai phái.

Cả đám từ trong ra ngoài tham quan một lượt, cuối cùng đều trở nên trợn mắt há mồm "Đây là địa phương các vị lão tổng bình thường dùng để tụ họp sao? Có tiền thật tốt!"

Mấy tên nam sinh còn đáng khinh mà nói "Có thêm vài chị gái đến bồi chơi lại càng hoàn mỹ!"

Cô Tống lấy tay bịt miệng nam sinh nọ, quay đầu lại nói với Thẩm Du "Tuy rằng nói thế này có chút không biết tự lượng sức mình, nhưng cô cảm thấy không thể để người nhà em chi trả như vậy được, phí dụng cô vẫn là tự mình bỏ ra một ít đi, đây dù gì cũng là tiệc sinh nhật của cô mà."

Thẩm Du xua xua tay, cười nói "Anh của em tương đối bá đạo, nói mời là mời, em mà để cho cô ra tiền anh ấy hẳn sẽ nổi giận, cô Tống không cần đặt nặng vấn đề, xem như họp lớp bình thường là được rồi."

Cô Tống tuy cự tuyệt nhưng trong lòng lại trộm thở phào, tiền lương giảng viên có dư để gửi ngân hàng cũng chỉ mấy vạn, lấy ra góp hết phỏng chừng còn không trả nổi số lẻ!

Cả phòng đều là người trẻ tuổi, sau khi nhìn thấy đủ loại hình giải trí liền mạnh ai nấy tìm trò để chơi, đến cả cô Tống cũng bị kéo đi chơi mạt chược.

Thẩm Du không muốn tham gia cùng họ, chỉ cảm thấy chơi đói bụng, vì thế một mình ngồi ở đại sảnh dùng cơm. Sau đó mới phát hiện hầu hết điểm tâm đều hợp khẩu vị của cô, liền một hơi ăn hết vài món.

Thẩm Du trong lòng ngẫm nghĩ, đây không lẽ là Thẩm Tiêu đặc biệt cho người chuẩn bị? Xà tinh này tỉ mỉ như vậy sao?

Trong lúc Thẩm Du say sưa thưởng thức mỹ thực, Bạch Mộ Vũ cùng Lâm Tông mới khoan thai tiến vào, vừa nhìn thấy cô, Bạch Mộ Vũ đã vội vàng xông tới.

"Cậu hiện tại đắc ý lắm có phải hay không? Cảm thấy rất có mặt mũi, cảm thấy tôi chỗ nào cũng không bằng cậu?" Bạch Mộ Vũ hừ lạnh.

Thẩm Du đem điểm tâm trong miệng nuốt xuống, sau đó lại cầm lấy ly nước chanh uống vào hai hớp, hắng hắng giọng mà trả lời "Cậu nói rất đúng, tôi chính là đang rất đắc ý, cảm thấy rất có mặt mũi, có bản lĩnh cậu cũng đi đặt một phòng cao cấp a~ Phỏng chừng cái thẻ mà cậu đang cầm còn không có tư cách để bước lên tầng này đâu."

Bạch Mộ Vũ bị châm chọc đến tái mét mặt mày, đang định phát tác lại nghe Thẩm Du tiếp tục nói "Cậu biết rõ không thể cùng tôi so còn cố tìm tới buông lời hung ác, không cảm thấy buồn cười sao? Mặt có đau hay không?"

Bạch Mộ Vũ cười lạnh "A~ cậu dạo này ghê gớm lắm sao, cũng biết độc miệng độc mồm rồi?"

Thẩm Du cười tủm tỉm trả lời "Độc miệng ai mà không biết? Cũng chỉ có kẻ ngu mới độc miệng sai chỗ, sau đó bị vả mặt!"

"Cậu——"

Lâm Tông tiến lên giữ chặt Bạch Mộ Vũ, sau đó cường ngạnh mà đem ả kéo vào trong.

"Được rồi được rồi, trước đi vào trong tìm cô Tống cái đã."

Bạch Mộ Vũ bị kéo đi, còn không quên quay đầu lại trừng Thẩm Du liếc mắt một cái.

Thẩm Du không đau không ngứa, chỉ phun ra hai chữ "Ngu ngốc."

Qua một hồi, Lâm Tông lại quay trở lại tìm Thẩm Du.

Cô buông đồ ăn trong tay, nâng mí mắt lên nhìn "Thầy Lâm đây là muốn thay Bạch Mộ Vũ đến đòi công đạo sao? Hẳn là thầy cũng thấy được, chính cậu ta tự mình gây chuyện trước."

Lâm Tông đi đến trước bàn, cũng cầm một mâm nhỏ đựng đồ ăn, sau đó ngồi ở xuống bên cạnh Thẩm Du.

"Mộ Vũ tính tình xác thật khá càn rỡ, nhưng em cư xử như vậy cũng coi như hợp lý hợp tình."

Thẩm Du trong lòng cười lạnh, ngoài miệng trả lời cho có lệ "Đó là nhờ thầy Lâm suy nghĩ tích cực."

Lâm Tông cũng không động đến đồ ăn, giống như ngồi xuống chỉ vì muốn cùng Thẩm Du nói chuyện phiếm.

"Bạn học Thẩm là người ở đây sao, từ nhỏ liền chưa bao giờ rời đi thành phố này?"

Thẩm Du gật đầu "Đúng vậy."

"Thầy nghe Mộ Vũ nói, nhà em ở khu biệt thự bên kia Trường Hoành?"

Thẩm Du "ừm" một tiếng, cảm giác có điểm kỳ quái, Bạch Mộ Vũ rõ ràng thực chán ghét cô, vì cái gì sẽ cùng Lâm Tông nói mấy việc này? Trước đêm hôm nay hai người họ căn bản là không quen biết, lý do gì Bạch Mộ Vũ cùng Lâm Tông trò chuyện phải nhắc đến cô?

Có lẽ Lâm Tông cũng nhìn ra được ánh mắt đề phòng của Thẩm Du, liền cười nói "Trùng hợp thầy có người bạn cũng ở khu đó, lần trước nhắc tới, Mộ Vũ liền thuận miệng nói ra. Địa phương đó cũng không phải là chỗ dân thường có thể ở, thầy có đi qua một lần cho nên ấn tượng rất sâu."

Thẩm Du nhướng mày, không muốn tiếp tục đề tài này, vì thế bèn đứng lên nói "Thầy Lâm ăn đi, em không quấy rầy, lát nữa cô Tống có hỏi mong thầy nói giúp một tiếng là em đi tìm anh trai rồi."

Lâm Tông ôn hòa mà cười "Đi đi, em cũng nhớ thay mọi người cám ơn cậu ấy nhé, nếu có rảnh thì mời cậu ấy lại đây chơi."

"Để em hỏi thử xem sao."

Thẩm Du nói xong liền xoay người rời đi đại sảnh.

Không biết vì cái gì Lâm Tông rõ ràng thoạt nhìn lịch sự văn nhã, nhưng cô đối với người này lại không hề có hảo cảm, cứ thấy ánh mắt kia nhìn cô có điểm kỳ quái khó hiểu.

Cũng có thể do đó là người mà Bạch Mộ Vũ thích, chính cô không thích Bạch Mộ Vũ cho nên người có liên quan đến ả cô cũng không ưa.

Thẩm Du được nhân viên phục vụ dẫn đường đi tìm Thẩm Tiêu, cô nhưng thật ra rất muốn nhìn xem hắn rốt cuộc có phải thật sự đang bàn công việc hay không.

Hai gian phòng cao cấp cách nhau cũng rất gần, ra cửa đi dọc hành lang vài bước liền đến. Khoảnh khắc nhân viên phục vụ đứng bên ngoài gõ cửa, Thẩm Du bỗng dưng cảm thấy khẩn trương. Lại không biết chính mình đang khẩn trương cái gì, chỉ là nhịn không được cúi đầu sửa sang váy áo.

Bởi vì ở đây có máy sưởi nên Thẩm Du cũng không mặc thêm áo khoác, trên người chỉ độc nhất một chiếc váy liền. Chính là bộ váy mà hôm đi phá rối Thẩm Tiêu hẹn hò cô vừa mua được.

Cửa phòng mở ra, bên trong lập tức truyền đến một trận cười đùa, có nam có nữ, nghe ra phá lệ náo nhiệt.

Thẩm Du nhướng mày, nghĩ thầm xem bộ là thực sự có tiệc xã giao, trong lòng cô đột nhiên có chút do dự.

Vừa ngay lúc đó cửa liền mở, đã có người phát hiện ra cô. Mà Thẩm Du cũng là liếc mắt một cái liền nắm rõ tình hình bên trong.

Một đám người an vị ở đại sảnh, ngồi trên sô-pha uống rượu nói chuyện phiếm, có nam có nữ, nhìn kỹ sẽ thấy nam nhân đa phần lớn tuổi, mà nữ nhân dán ở bên cạnh hoặc ngồi trên đùi bọn họ đều là tuổi trẻ mạo mỹ. Vừa thấy liền biết không phải con gái nhà lành.

Trong đám người, Thẩm Du vừa liếc mắt cũng đã tìm thấy Thẩm Tiêu. Hắn ngồi ở ghế đơn, đưa lưng ra cửa, bên cạnh cũng có một cô gái giống như những người còn lại. Xem từ góc độ này, cũng không biết người nọ đang ngồi ở trên tay vịn hay là ngồi trên đùi Thẩm Tiêu.

Vốn dĩ Thẩm Du còn đang do dự, lúc này đôi chân đã bất giác mà bước nhanh đi vào.

Vài người ngồi hướng ra cửa nhìn thấy Thẩm Du trước tiên, trong đó có một vị gọi là Tạ lão tổng, nhanh miệng cười nói "Ai da, lại có tiểu muội muội xinh đẹp tới, dáng người rất được nha!"

Mọi người nghe xong đồng thời cười ha hả.

Thẩm Tiêu tay cầm ly rượu, đối với cái gì "tiểu muội muội" cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn là quay đầu nhìn thoáng qua.

Một cái liếc này, thiếu chút nữa làm cho hắn đương trường phát bệnh.

Thẩm Tiêu nheo nheo đôi mắt nguy hiểm mà hỏi "Sao lại đến đây rồi?"

Thẩm Du cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, thế nhưng lại bị mấy tên lão tổng ở đây tưởng lầm thành gái tiếp rượu, thật sự quá xấu hổ.

May mà Thẩm Tiêu kịp thời phát hiện ra cô.

Nhưng nhìn sắc mặt của hắn, giống như tâm tình không quá sảng!

Thẩm Du trong lòng hơi sợ, thất thố trước mặt nhiều bạn làm ăn như vậy, hắn có khi nào sẽ phát hỏa không?

Cho nên Thẩm Du lấy hết can đảm mà bước lên trước, nhẹ giọng giải thích "Em nghe nói anh ở bên này nên định qua chào một tiếng, có phải em phiền đến mọi người rồi không?"

Nói xong, Thẩm Du liền dời tầm mắt sang nữ nhân bên cạnh Thẩm Tiêu, phát hiện cô ta cũng chỉ ngồi trên tay vịn mà thôi. Nhưng tay vịn quá thấp, cơ hồ nửa mông là dán lên đùi Thẩm Tiêu, cũng không biết có phải cố ý hay không.

Không hiểu vì cái gì, nhìn đến cảnh này, cô liền cảm thấy không quá thoải mái.

Thẩm Tiêu nhận ra ánh mắt của Thẩm Du, chính hắn cũng liền nhìn sang người ngồi bên cạnh, ngay sau đó mày liền nhăn lại, rất không vui mà giơ cánh tay lên, dùng sức đem nữ nhân nọ đẩy ngã ra sàn.

Thẩm Du:......

Quần chúng đại lão:......

Nữ nhân đang nằm trên mặt đất:......

Chỉ thấy Thẩm Tiêu khí định thần nhàn mà phủi phủi tay vịn, sau đó bình thản nhìn sang Thẩm Du.

"Lại đây."

Các vị lão tổng lúc này chính là đang dùng ánh mắt ngỡ ngàng mà nhìn bọn họ.

Nữ nhân này rốt cuộc có địa vị gì, thế nhưng có thể làm cho Thẩm tổng luôn luôn lãnh đạm trở nên chủ động như vậy!