Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 4: Thích Uyên Uyên

Tóm tắt

Uyên Uyên!

==================================

Chấn động ở Yêu giới không hề ảnh hưởng đến Thiên giới, mặc khác, với sự trở lại của nhiều vị Thần quân Tiên quân từ mọi tầng lớp khiến cả Thiên giới trở nên vô cùng náo nhiệt.

Tuy nhiên, Thời Uyên chưa bao giờ là một người hiếu khách, hắn làm Thượng Thần đã được hàng vạn năm, vị Thần nào mà từng tiếp xúc với hắn đều biết tính tình lãnh ngạo (*) của hắn, nên khi bọn họ biết tin hắn đã trở về Trần Hư cung, cũng chỉ sai đệ tử đến đưa bái lễ, không dám quấy rầy nhiều.

(*) Lãnh ngạo: lạnh lùng và kiêu ngạo.

Vì vậy, sau vài ngày trở về Thiên giới, ngoại trừ những người hầu trong Trần Hư Cung ra, không ai biết rằng bên cạnh Thượng Thần Thời Uyên còn có thêm một con rồng nhỏ.

Nếu là ấu tể Long tộc bình thường, thì ngay từ khi sinh ra đã biết tự lập, không cần ai dạy dỗ, huyết mạch sẽ mang theo truyền thừa bẩm sinh.

Nhưng Tuyết Mịch không phải là ấu tể Long tộc bình thường, cho nên y cái gì cũng không biết, bởi vậy mới cần được nhiều người xung quanh chỉ dạy, thậm chí ngay khi y bước đi, cũng phải nhờ Lạc Linh nắm tay dắt đi.

Mỗi khi bước đi, chuyện đầu tiên Tuyết Mịch làm đó là dùng đôi chân ngắn ngủn của mình lịch bịch chạy khắp Trần Hư cung tìm Thời Uyên.

Mới đầu khi còn chưa rõ đường đi nước bước trong đây, y đều sẽ vịn tay vào tường, lần mò chạy quanh Thần điện.

Lạc Linh cùng một vài tiên nga khác luôn cẩn thận đi theo phía sau bảo vệ y, tuy biết tiểu Long quân đang mặc một thứ có thể ngăn chặn được cả đòn tấn công chí mạng của Thượng Thần, huống chi là bị va đậm, nhưng các nàng vẫn cẩn thận, sợ sẽ xảy ra gì đó ngoài ý muốn.

" Tiểu Long quân, xin hãy chậm lại một chút! "

Sau khi chạy một vòng quanh hành lang dài, cuối cùng y cũng nhìn thấy người mà mình đang tìm ở trước hồ Thanh Liên (*), Thuyết Mịch mừng rỡ hô lên rồi nhào tới. Tiếng kêu ngọt nị của "Bánh bao sữa" vang lên khiến đầu ngón tay của Thời Uyên đang ngủ thiếp đi bên cạnh hồ khẽ run nhẹ.

(*) Hồ Thanh Liên: hồ sen.

" Uyên Uyên! "

Thời Uyên chậm rãi mở mắt, liền thấy một cái " Bánh bao sữa" đã nhào vào lòng hắn.

Tiểu Long con lớn rất nhanh, hầu như ngày nào cũng trưởng thành thêm một ít, ngày đầu ra khỏi vỏ còn không biết đi, nhưng chỉ sau vài ngày là có thể tung tăng chạy nhảy, thân hình cũng dần nẩy nở ra một chút.

Cách đây không lâu, y thậm chí còn không thể hiểu mấy lời hắn nói, nhưng bây giờ thì y lại có thể nói rất nhiều.

Chẳng qua sau khi hắn liên tục đính chính rằng mình không phải là cha của y, cái xưng hô Uyên Uyên liền được tạo ra bởi tên nhóc này.

Nhìn thấy nhóc con nhào vào lòng mình ngồi xuống, Thời Uyên bèn cầm lấy cổ áo của y nhấc lên, lạnh lùng sửa lại: " Ngươi nên gọi ta là Thượng Thần. "

Tuyết Mịch bị nhấc lên liền khó chịu, y vùng vẫy hòng thoát khỏi tay Thời Uyên, không hề sợ hãi trước ánh nhìn lạnh lùng của hắn, y còn vươn hai bàn tay nhỏ ra ôm chặt lấy cánh tay của Thời Uyên, dạy mãi nhưng vẫn không chịu sửa: " Uyên Uyên. "

Lạc Linh đang đứng ở một bên bỗng nhìn thấy có bóng trắng lóe qua trước mặt, hai tay vô thức giơ ra, bắt lấy tiểu Long quân vừa bị ném chuẩn một đường parabol qua.

Bị ôm người ôm trọn vào lòng, Tuyết Mịch chớp chớp đôi mắt to tròn đen lúng liếng (*), nhận ra Lạc Linh đang ôm mình, khuôn mặt bánh bao trắng nõn phồng má lên, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn bĩu ra tỏ vẻ bất mãn, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, y chợt nghe thấy âm thanh gì đó mà quay đầu nhìn về phía hắn.

(*) Lúng liếng: kiểu như đưa mắt gợi tình (?)

Nhìn thấy Thời Uyên từ cái ghế sập gụ đứng lên rồi đi ra ngoài, y vội vàng giãy dụa tụt xuống khỏi người Lạc Linh, muốn chạy đuổi theo hắn.

Lạc Linh bất đắc dĩ, cũng nhanh chóng cùng vài vị tiên nga khác đi theo phía sau.

Dù các tốc độ của các vị Thượng Thần có chạy nhanh đến đâu, thì những tiểu Long con có cặp sừng rồng chưa mọc cứng vẫn có thể đuổi kịp.

Y rõ ràng nhìn thấy người đó ở phía trước cách mình không bao xa, nhưng vì mãi vẫn không đuổi kịp nên Tuyết Mịch vô cùng sốt ruột, bước chân của y trở nên hỗn loạn, chưa kịp ngã xuống đất thì đã bị Lạc Linh ở đằng sau bế bổng lên.

Tuyết Mịch chỉ tay về hướng Thời Uyên đã rời đi, tràn đầy ủy khuất nhìn Lạc Linh: " Uyên Uyên... "

Lạc Linh nhẹ giọng dỗ dành: " Thượng Thần có việc cần phải giải quyết gấp, hôm nay còn chưa đọc hết Thượng Cổ Lục, chúng ta cùng đi nghe tiếp có được không? "

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Thời Uyên nữa, Tuyết Mịch mới gật đầu và được Lạc Linh bế đi đọc sách.

Ngoại trừ những lúc bám dính Thời Uyên ra, phần lớn thời gian còn lại Tuyết Mịch đều cực kỳ ngoan ngoãn.

Là một ngọn Long Huyết Thảo dựa vào bản thân tu luyện thành tinh, tuy rằng hiểu biết của y đối với thế giới này thật mơ hồ trống rỗng, nhưng y tuyệt đối không ngu ngốc, chỉ cần có người dạy cho y, y liền có thể tiếp thu rất nhanh.

Thần quân nói rằng thần trí của tiểu Long quân bị tổn hại, còn tâm trí thì vẫn chưa đủ và không thể dùng cách bình thường mà đối đãi được. Nên Lạc Linh còn tưởng rằng sẽ rất khó để dạy tiểu Long quân một số điều thông thường, nhưng nàng không ngờ tiểu Long quân thật chất rất thông minh, dạy một lần liền hiểu, rõ ràng là có thiên tư sáng suốt.

Nhìn xem tiểu Long quân ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trước bàn, nghiêm túc nghe nàng giảng bài, Lạc Linh không kìm được tình mẫu tử dâng trào, đưa tay véo nhẹ cái má nhỏ tròn trịa như cục bột nếp của y.

Thấy tiểu Long quân không có chút phản kháng nào, chỉ ngước cặp mắt đầy khó hiểu lên nhìn nàng, Lạc Linh vội vàng buông tay, ngượng ngùng hỏi: " Tiểu Long quân nghe có hiểu không? Có chỗ nào không hiểu không? "

Tuyết Mịch gật đầu, rất có khí thế đáp: " Ta hiểu được. "

Thượng Cổ Lục được coi là một quyển ghi chép lịch sử của Thần giới, từ thuở Hồng Môn đến khi Tam giới ra đời, ghi lại những vướng mắc và thù hận giữa các đại tộc khác nhau. Nó cũng giống như một cuốn sách khai sáng cho Tuyết Mịch.

Chỉ là trong sách không viết tại sao y là cỏ mà lại có thể biến thành rồng, nhưng Thời Mịch lại cẩn thận giấu đi câu hỏi này, có lẽ khi trưởng thành rồi thì y sẽ biết.

Sau khi kết thúc bài học hôm nay, Lạc Linh gọi tiên nga mang Bích Linh Quả tới.

Bích Linh Quả chỉ có ở Thiên giới mới có, trên Thiên giới có một Quỳnh Bích Ngọc Lâm Viên, mọc lên đều là ngọc thạch (*) có tuổi đời hơn trăm nghìn năm, một trụ ngọc (*) chỉ lấy được duy nhất một giọt ngọc (*) trong suốt một trăm năm.

(*) Ngọc thạch: ở đây không mang nghĩa là ngọc thạch bình thường đâu nhé, ý nói cây Bích Linh Quả quý và có thời gian hình thành lâu như ngọc thạch ấy.

(*) Ngọc trụ: có thể hiểu nôm nó là 1 cây Bích Linh Quả.

(*) Giọt ngọc: ở đây hiểu là trái Bích Linh Quả.

Cây Bích Linh Tiên chỉ có thể sinh trưởng trong chính tinh hoa của trời đất, nên việc để nó đơm hoa kết trái được thì cực kỳ khó nhưng công dụng của nó thì lại nhiều vô kể, có thể hóa đan độc, tẩy gân tủy, ngưng thần hồn.

Điều quan trọng nhất là Bích Linh Quả này tuy có thần lực mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ lành tính, rất thích hợp cho những ấu tể mới sinh ăn, nó có thể giúp căn cốt rắn chắc để tạo nền tảng vững vàng cho việc tu luyện sau này.

Mặc dù loại quả này rất thích hợp cho ấu tể, nhưng không có nghĩa là nó không có lợi cho các vị Thần Tiên khác, hơn nữa Bích Linh Quả rất hiếm, chỉ khi đến lễ mừng thọ của Thiên Đế được tổ chức mỗi ngàn năm một lần thì cánh cửa của Quỳnh Bích Ngọc Lâm Viên mới được mở ra, các vị Thần Tiên mới có thể nhận được một hoặc hai Bích Linh Quả.

Ở chỗ Thời Uyên vẫn còn rất nhiều loại quả này, hắn không thích cái vị ngọt như "sữa" của nó, vì vậy mỗi lần nhận được Bích Linh Quả từ bữa tiệc mừng thọ của Thiên Đế đem về đều tùy tiện vứt vào trong kho của Trần Hư Cung, không nghĩ tới bây giờ sẽ cần dùng nó để chăm cho nhóc con này.

Nhưng mà nuôi nhóc con này có hơi tốn kém, y ăn quá được. Mỗi ngày ăn ít nhất cũng phải hai quả, một quả để thỏa mãn cơn đói và một quả để thỏa mãn cơn thèm. Nếu không phải Lạc Linh nhận thấy số lượng quả dự trữ trong kho ngày càng giảm sút mạnh, sợ không đủ cho tiểu Long quân ăn trong khoảng thời gian sắp tới, nên đành phải thuyết phục Tuyết Mịch, một ngày chỉ có thể ăn tối đa là ba quả.


Trước đây khi chưa có sự chăm sóc tỉ mỉ của Lạc Linh, Tuyết Mịch sinh hoạt khá là khó khăn. Thời Uyên chưa từng nuôi dạy trẻ nhỏ bao giờ, nên cùng lắm thì hắn sẽ khoét một cái lỗ nhỏ trên vỏ của Bích Linh Quả rồi để y tự cầm lấy mà mút.

Nhưng giờ đã có Lạc Linh, nàng sao lại có thể để Tuyết Mịch ăn bằng cách kém sang như vậy được.

Bích Linh Quả được cắt ra, đem chất lỏng đầy mùi thơm sữa rót vào trong bát ngọc, múc thêm một muỗng bột sữa tiên từ trong chai lọ bên cạnh cho vào, cái này chuyên môn để điều chế ra các loại thuốc bổ, một số loại dùng để bồi bổ cơ thể và thông kinh mạch, một số dùng để trấn an tinh thần, và một số còn lại dùng để bồi bổ nội tạng và giúp tiêu hóa.

Tuyết Mịch ở bên cạnh không chờ đợi được nữa, y vừa đến thế giới này không lâu nhưng lại đến ngay thời điểm bản tính tò mò và ham ăn đang ở mức mạnh nhất ( Ý nói là đến ngay ở độ tuổi đang phát triển, muốn tìm tòi khám phá.), nên khi ngửi thấy mùi gì đó ngọt ngào, y liền không nhịn được muốn bỏ vào miệng cắn một miếng.

Sau khi ăn uống no nê, phỏng chừng nhờ có thuốc bổ giúp an thần xoa dịu, Tuyết Mịch bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Lạc Linh đã sớm nắm được giờ giấc sinh hoạt và nghỉ ngơi của Tuyết Mịch, mắt thấy tiểu Long quân bắt đầu ngáp liên tục, nàng liền bế người đặt vào bồn tắm đã chuẩn bị sẵn. Mặc dù hiện tại chỉ cần thi triển một cái thuật tiên thì liền có thể làm sạch cơ thể, nhưng vì tiểu Long quân vẫn còn nhỏ, nước tắm cũng là những loại thảo dược nấu lên, mỗi ngày ngâm mình một chút không những có thể khiến bản thân sạch sẽ mà còn có thể dần dần cải thiện thân thể.

Hầu hạ tiểu Long quân ngủ xong, Lạc Linh để lại hai tiên nga đứng canh ở cổng cung của tiểu Long quân rồi vội vàng đi làm việc khác. Đại hội phong Thần đã sắp diễn ra, tất cả Thượng Thần lẫn Thượng Tiên đều đã tụ hội trở về, mọi sự tình trong cung ngoài cung phải được xử lý nhanh gọn, một khắc cũng không nhàn rỗi.

Tuyết Mịch chỉ chợp mắt một lúc, không biết có phải vì thân thể này mỗi ngày một mạnh lên hay không, ban đầu liều thuốc an thần kia vốn có thể khiến y ngủ say suốt cả đêm, nhưng giờ dường như nó lại chẳng có tác dụng gì quá lớn đối với y.

Tuyết Mịch mở mắt nằm chơi đùa trên giường một lát, im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, y cuộn tròn dưới lớp chăn bông hóa hình thành tiểu Bạch Long, sau đó chui ra ngoài từ khe hở cửa sổ.

Mũi của Tuyết Mịch khá thính, y có thể dùng mũi để nhận biết được Thời Uyên đang ở đâu, nên miễn là Thời Uyên vẫn còn bên trong Trần Hư Cung, bất kể hắn đứng ở nơi nào đi nữa, Tuyết Mịch đều có thể tìm thấy hắn thông qua mùi hương.

Thần Tiên thọ mệnh dài lâu, sớm đã không cần phải ngủ vào ban đêm như loài người tầm thường. Hiếm khi mới được thưởng thức một bầu trời đêm trong veo đầy sao ở Thiên giới như vậy, nhưng lại bị tiểu Bạch Long phá hỏng.

Khi vừa nhìn thấy Thời Uyên, Tuyết Mịch liền phóng nhanh tới chỗ hắn.

Mấy ngày nay, tiểu Bạch Long liên tục được các loại thiên tài địa bảo (*) nuôi dưỡng, kích cỡ nguyên hình vốn chỉ bằng một cánh tay của y đã phát triển lớn bằng chiều cao của một người trưởng thành. Tuy nhiên, nếu so với kích cỡ nguyên hình thực sự của một con rồng, thì kích cỡ hiện tại của y còn chưa bằng cái móng vuốt của một Long tộc trưởng thành.

(*) Thiên tài địa bảo: chỉ các loài thực vật hoặc khoáng vật quý hiếm có sẵn trong tự nhiên có công dụng đặc biệt, chẳng hạn như để cải thiện kỹ năng, tăng tuổi thọ và trị bệnh,...

Nhưng có kích thước như vậy cũng tốt, vừa vặn để y sau khi hóa hình liền có thể dùng đuôi quấn quanh eo Thời Uyên, cái đầu rồng nhỏ bé kề sát bên cổ Thời Uyên, đồng thời cặp sừng "nuột nà" kia cũng vừa tầm cọ cọ vào má hắn.

Chờ khi cả người tiểu Long con được bao bọc trong hơi thở của Thời Uyên, cặp sừng ngắn ngủn vô thức khẽ nhúc nhích, cái đuôi bất giác lắc qua lắc lại hai lần, xung quanh tiểu Bạch Long phút chốc toát lên bầu không khí dễ chịu.

Động tác phóng qua lúc nãy của Tuyết Mịch có chút chấn động, kéo theo làn gió mang những cánh hoa anh đào trong vườn rơi thẳng xuống. Khi Tuyết Mịch đã an ổn nằm trên người Thời Uyên, trên người y đã dính không ít cánh hoa.

Thời Uyên cũng không đem tên nhóc bám người này đuổi đi, hắn nhẹ nhàng vung tay, những cánh hoa rơi trên vai hai người đều bị Thời Uyên quét sạch, hắn hơi cúi đầu, liền nhìn thấy cái đầu rồng sát bên, cùng với đôi long nhãn (*) to tròn trong suốt đang vô cùng chuyên chú nhìn mình.

(*) Long nhãn: mắt rồng.

Thời điểm Tuyết Mịch đang có ý đồ muốn dùng cặp sừng của mình cọ cọ vào má hắn, Thời Uyên đã nhanh chóng giơ tay lên, khẽ vuốt ve chiếc sừng của rồng nhỏ: " Đường đường là tiểu Long quân, sao có thể dính người như vậy được. "

Đuôi rồng của Tuyết Mịch siết chặt vòng eo Thời Uyên thêm một chút, âm thanh mềm mại xen lẫn thân mật nói: " Thích Uyên Uyên. "

Thời Uyên thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía bầu trời rộng lớn đầy sao: " Là bởi vì ta đã cứu ngươi sao? "

Tuyết Mịch khẽ động đậy, dúi cả đầu vào ngực của Thời Uyên và nhìn hắn, không biết liệu y có hiểu được ý tứ của hắn hay không, hay là vẫn chưa học được cách biểu đạt phức tạp, chỉ lặp lại một câu duy nhất: " Thích Uyên Uyên. "

Thời Uyên im lặng không nói nữa, Tuyết Mịch đang quấn lấy hắn trong chốc lát lại chìm vào giấc ngủ. Sau khi ngủ thiếp đi, y vô thức biến trở thành hình người, trên thân chỉ mặc một lớp áo trong mỏng manh.

Đương nhiên chỉ nhiêu đó thôi làm sao đủ để khiến y cảm lạnh được. Dù căn cốt có yếu đi mức nào đi nữa thì y vẫn là rồng. Giờ có khỏa thân nhảy dô tảng băng tuyết cũng chưa chắc bị cảm lạnh nữa chứ đừng nói đến cái khí trời chỉ lạnh man mác của màn đêm.

Nhưng Thời Uyên vẫn đưa tay lên vuốt ve nắm tay nhỏ đặt trước ngực mình, hắn thản nhiên lấy từ bên trong không gian kho lưu trữ ra một chiếc chăn được dệt bằng lông dưới bụng của Hỏa Lân và phủ nó lên người rồng nhỏ.

Những cánh hoa anh đào từ trên cây lướt theo làn gió đêm rơi xuống, những chiếc chuông gió treo dưới mái hiên khẽ đong đưa, phát ra âm thanh êm dịu.

Khu vườn một lần nữa lâm vào yên tĩnh, không biết là do chăn làm từ lông bụng của Hỏa Lân quá ấm hay là do cơ thể ấm áp của tiểu Bạch Long đang bình yên say giấc nồng kia.

Khung cảnh đêm chưa bao giờ thay đổi trong hàng vạn năm qua dường như lần đầu tiên có độ ấm.

==================================

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~