Tóm tắt
Thiên Đầu Điểu sắp tắt nắng.
==================================
Có được cái tên mới, nhóc rồng con liền vui vẻ chén hết cả mâm hoa quả, xong thỏa mãn đánh ngáp một cái, cặp mắt to tràn đầy mệt mỏi nhìn xung quanh, cuối cùng vứt đi cái vỏ hoa quả mà nó vừa hút sạch nước, rồi bò về phía Thời Uyên.
Y buồn ngủ, muốn ngủ, nhưng cái nơi xa lạ này khiến y bất an, cộng với lần suýt chết khi nãy khiến y vẫn còn kinh hồn bạt vía nên theo bản năng y muốn tìm kiếm một nơi cho y cảm giác an toàn thì mới dám chìm vào giấc ngủ.
Có thể là vì Thời Uyên đã cứu y lúc y gặp nguy hiểm nhất, hoặc cũng có thể do Thời Uyên là người đầu tiên mà y chân chính tiếp xúc, khi mới vừa nở ra thành con chim non nên khiến y không tự chủ được muốn dựa dẫm vào Thời Uyên.
Thời Uyên không nhúc nhích, hắn tựa lưng vào chiếc ghế sập gụ theo dõi hành động của nhóc rồng con, sau khi đã bò đến bên cạnh hắn, y dường như vẫn chưa thỏa mãn, giơ tay túm lấy vạt áo của hắn, nhấc chân cố gắng trèo lên người hắn.
Nhưng vì vừa mới vỡ vỏ không lâu, căn cốt của nhóc rồng con vô cùng yếu, tay chân không đủ sức lực, vất vả lắm mới nương theo vạt áo của hắn mà đứng lên được, nhưng lại run rẩy không vững ngã về phía sau.
Mặc dù Thời Uyên đã đặt một tay lên lưng rồng nhỏ để y không bị té xuống khỏi chiếc ghế sập, nhưng y vẫn bị ngã một cú trên mặt ghế gỗ cứng ngắc.
Tiểu ấu tể cặp mông nộn thịt, trọng lượng của đứa nhỏ cũng thực nhẹ, tuy rằng ngã không đau, nhưng vì buồn ngủ mà không thể ngủ nên liền sinh ra cảm giác bức bối, trong lòng quýnh lên, kỹ năng khóc lóc cũng tự động bật công tắc.
Nhìn rồng nhỏ bỗng nhiên òa khóc, Thời Uyên rút tay về, có chút chột dạ ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị gọi linh nô vào. Tuy tiểu ấu tể vẫn không ngừng khóc lóc, nhưng lại không từ bỏ kế hoạch ban đầu, vừa khóc thút thít vừa thò tay ra nắm lấy vạt áo hắn, nhấc chân leo lên người hắn lần nữa.
Thời Uyên lần này không có tiếp tục ngồi yên quan sát nữa, ngay thời điểm nhóc rồng con sắp trụ không nổi liền ra tay hỗ trợ, cho đến khi y được như ý nguyện bò lên người dán vào lồng ngực của hắn, tiếng khóc lúc này mới từ từ dừng lại, sau đó thút tha thút thít ngủ thiếp đi, trên khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt long lanh.
Hàng lông mi dày còn vươn chút hơi ẩm, nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô, móng vuốt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn đang bất an nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, thậm chí ngay cả cặp sừng rồng trên trán cũng hơi ửng hồng lên bởi vì khóc lớn, nhưng sau đó "Bánh bao sữa" liền hít thở nhẹ vài hơi, mới khóc lóc có xíu mà đã lăn ra ngủ rồi, có thể thấy rằng là nó thực sự đã vô cùng buồn ngủ.
Thời Uyên nhìn nhóc con đang dính chặt trên người mình, tầm mắt lướt từ những giọt lệ còn đọng trên khuôn mặt đi xuống đến đôi tay nhỏ bé đang bất an nắm chặt lấy vạt áo của mình, một tay đem "Bánh bao sữa" bế lên, một tay khẽ nắn nắn bàn chân y, hư nhuyễn vô lực (*) như vậy, xem ra cần phải luyện tập nhiều hơn trong thời gian tới.
(*) Hư nhuyễn vô lực: ý là xương bàn chân quá mềm yếu.
Linh khí ở hạ giới vẩn đục, không thích hợp để tiểu long tể ở lâu, ngoài ra mặc dù những đồ vật hắn mang theo bên người đa số là thiên tài địa bảo (*), tuy nhiên nếu nó không phải là thuộc tính công kích bạo liệt tinh thần, thì cũng là thuộc tính thần binh hộ giáp rất mạnh, căn bản không có cái nào có thể áp dụng lên cho tiểu long tể.
(*) Linh khí: một loại khí có trong thiên địa giúp cho người tu tiên hấp thụ và tăng tu vi ( level).
(*) Thiên tài địa bảo: chỉ các loài thực vật hoặc khoáng vật quý hiếm có sẵn trong tự nhiên có công dụng đặc biệt, chẳng hạn như để cải thiện kỹ năng, tăng tuổi thọ và trị bệnh,...
Vì vậy, Thời Uyên cũng không có ý định sẽ ở lại đây lâu hơn, chuẩn bị tức khắc lên đường bay đến Thiên giới.
Chẳng qua là tên nhóc rồng nhỏ này đã ngủ say rồi mà vẫn cứ như cũ túm chặt lấy vạt áo hắn, Thời Uyên cũng hết cách, chỉ có thể nhờ linh nô lấy cái áo choàng phi hồ ngọc linh (*) trùm lên người cho y, sau đó hắn một tay ôm lấy "Bánh bao sữa", một tay thu hồi hành cung rồi bay về phía Thiên giới.
(*) Áo choàng phi hồ ngọc linh: câu này tui không hiểu nghĩa lắm nhưng chắc đại khái là cái áo choàng có cái mũ được làm bằng lông cáo.
Ở giữa Tam giới có những vách tường rào cản, nếu không đạt đến thực lực của một Vô Thượng Tiên trở lên thì hầu như không có khả năng đi thẳng một đường đến Tam giới.
Thông thường, ấu tể Long tộc vừa sinh ra đã có sức mạnh tương đương với Thượng Tiên, đáng lẽ sẽ không cần sự bảo hộ quá chặt chẽ, nhưng do cái tên nhóc trong ngực hắn trời sinh căn cốt không đủ, cho nên có thêm phi hồ ngọc linh che chắn thì sẽ an toàn hơn.
Làm một Thượng Thần, Thời Uyên cũng có một lãnh thổ riêng trên Thiên giới, tất cả những người và yêu đã phi thăng thì đều có được lãnh thổ riêng của mình trên Thiên giới, bởi vì linh lực của Thần và Tiên không thể nào tiếp nhận được nguồn linh khí ở hạ giới, nếu có muốn quay về hạ giới thì bọn họ phải tự phong bế linh lực của mình.
Nhưng Yêu giới khác với Nhân giới, sức mạnh của Yêu giới có thể sánh ngang với Thiên giới, vì vậy hầu hết khi Yêu tộc đã phi thăng xong thì đều sẽ chọn quay trở lại Yêu giới sinh sống. Mặc dù vậy, lãnh thổ của bọn họ trên Thiên giới vẫn được bảo lưu, đó tượng trưng cho tôn vị của bọn họ.
Thời Uyên có Thần cung của riêng mình trên Thiên giới, cho dù hắn có thể không đến thăm nó trong hàng nghìn năm, thì mọi thứ trong nội cung vẫn sẽ được các tiên nga (*) thuộc sở hữu của hắn sắp xếp ổn thỏa, tùy thời nghênh đón vị Thần cung Chi Chủ đến.
(*) Tiên nga: tiểu tiên nữ.
Nhưng không ngờ lần này Thượng Thần lại không về một mình, nhìn cục tròn tròn được Thượng Thần ôm trong lòng, chỉ lộ ra một khúc sừng rồng non nớt của tiểu Long quân, khiến cho đại chưởng sự tiên nga Lạc Linh cùng đám tiên tì đi đến đón tiếp Thượng Thần rơi vào kinh ngạc, đến nổi quên mất phải cúi đầu hành lễ với hắn.
Lạc Linh là người đầu tiên hoàn hồn, vội vàng khom mình hành lễ: " Hoan nghênh Thần quân hồi cung. "
Bây giờ, các tiên nga khác mới phục hồi tinh thần lại, tất cả đồng loạt quỳ xuống, từng lớp tiên y (*) rũ xuống mặt đất. Linh khí tiểu tiên tràn ngập trong không gian, âm thanh cung nghênh thanh thúy (*) vang vọng khắp đại điện, nháy mắt mở ra sức sống cho Thần Điện sau mấy ngàn năm tĩnh mịch.
(*) Tiên y: y phục tiên.
(*) Thanh thúy: lanh lảnh, trong trẻo.
Thời Uyên đi vào nội điện, đặt nhóc con lên giường, sau đó mở miệng dặn dò Lạc Linh đi theo phía sau: " Chuẩn bị một vài đồ vật cho tiểu Long quân. "
Vừa dứt lời, một đạo linh quang chợt lóe lên, mệnh lệnh phá giới (*) ngân sách của Thần cung liền bay đến trong tay Lạc Linh, điều đó có nghĩa là bây giờ Lạc Linh có thể tùy ý sử dụng thoải mái mà không cần bẩm báo, Lạc Linh rất nhanh liền minh bạch rõ ràng ý tứ của Thượng Thần.
(*) Phá giới ( 界令): ở đây hiểu là chi tiêu, tiêu xài.
Tuy rằng Lạc Linh không biết con rồng nhỏ này có phải là tiểu Long quân của Thượng Thần hay không, nhưng nàng cũng xuất thân từ Yêu tộc, Yêu tộc vốn rất coi trọng con nối dõi, hơn nữa Long tộc còn là tộc đứng đầu Yêu giới, là tộc mạnh nhất trong số họ. Cho nên Lạc Linh cũng không dám chậm trễ, sau khi nhận được mệnh lệnh lập tức dẫn người đi làm, sợ tay chân chậm chạp sẽ khiến tiểu Long quân buồn bực.
Tiểu long tể đang ngủ ngon lành trong Thần cung ở Thiên giới hoàn toàn không hay biết, vì y mà cả cái Yêu giới này sắp bị lật tung.
Long Thập Thất một mình xâm chiếm toàn bộ vùng đất của tộc Thiên Đầu Điểu. Mặc dù Thiên Đầu Điểu đã suy tàn từ mấy đời trước đó, nhưng vì tổ tiên của chúng đã từng huy hoàng rất lâu nên trong tộc cũng còn rất nhiều Thần khí bảo mệnh. Mắt thấy Long Thập Thất mất kiểm soát tàn sát bộ tộc mình, tộc trưởng Thiên Đầu Điểu đành phải dùng Thần khí để bảo vệ thần dân trong tộc.
Đồng thời phái các trưởng lão trong tộc bay đến Yêu Thần Điện tìm Yêu Hoàng cầu một cái công đạo.
Vị trí Yêu Hoàng của tất cả các triều đại ở Yêu giới đều là Long tộc nắm giữ, mặc dù bọn họ đều đến từ Long tộc nhưng vì đã là Hoàng đế, lấy ít làm nhiều nên vẫn phải tương đối công bằng. Kể cả khi bọn họ không thích tộc Thiên Đầu Điểu vì nguồn gốc từ thời xa xưa đi nữa, thì bọn họ cũng không thể bênh người tộc mình không rõ lý do mà đi tiêu diệt tộc nhà người ta được.
Cũng may là đại hội Phong Thần phải mất một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu, vẫn còn chút thời gian để giải quyết việc riêng của Yêu tộc, vì vậy Yêu Hoàng đã sai người đi mang Long Thập Thất và tộc trưởng của tộc Thiên Đầu Điểu tới.
Người được sai đi tìm Long Thập Thất cũng chính là người quen của hắn, sau khi tàn sát cả tộc nhà người ta xong, trên người hắn dính đầy máu.
Vừa nhìn thấy lãnh địa của Thiên Đầu Điểu tộc bị tàn phá đến đến không nỡ nhìn thẳng, Cố Khê không khỏi đưa tay đỡ trán, tay còn lại liền ném ra một đoàn Khổn Tiên Thằng, trói chặt con rồng đỏ khổng lồ đang hăng say chém giết đến đỏ mắt kia lại.
Long Thập Thất buộc phải biến thành hình người, khi nhìn thấy Cố Khê đang trói mình, hắn mắng to: " Lão Cố, ngươi bị cái gì vậy hả! Tự nhiên trói ta lại làm gì!! "
Cố Khê cầm dây lôi người lại bên cạnh mình, tặng kèm hắn thêm một lệnh cấm ngôn: "Không trói ngươi lại để ngươi đi tiêu diệt hết cả tộc người ta sao? Chuyện này đã đến tai Yêu Hoàng rồi, ngươi nên ngoan ngoãn ngồi yên nghĩ cách giải thích với Yêu Hoàng đi. "
Không nói được lời nào, Long Thập Thất hai mắt đỏ sẫm hậm hực nhìn Cố Khê.
Ở phía bên kia, tộc trưởng của Thiên Đầu Điểu đã quá kiệt sức vì phải chống lại những đòn tấn công của Long Thập Thất, gã vừa định mở miệng khóc thảm thì liền bị Cố Khê dập tắt: " Ngươi cũng đi với ta đến gặp Yêu Hoàng, chuyện đúng hay sai, Yêu Hoàng sẽ tự mình quyết định! "
Đối với việc hai bên xảy ra mâu thuẫn, Cố Khê cho rằng điều này phải có lý do, Long Thập Thất tuy có tính cách nóng nảy, độc đoán và hành động bốc đồng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì thế mà hung hăng giết người một cách bừa bãi, đến nỗi phải tiêu diệt cả một bộ tộc của người ta.
Vì vậy, Cố Khê cũng không lo lắng gì cả, điều lớn nhất ở đây đó là sự việc này đã đi quá xa và có chút cực đoan, cùng lắm thì bị trừng phạt bằng cách đi đến những nơi lạnh lẽo và phải chịu một số vết thương chằng chịt trên da thịt thôi.
Cũng may tộc trưởng Thiên Đầu Điểu đang đi cùng hắn đi gặp Yêu Hoàng không hề biết đến những suy nghĩ lúc này của vị Thượng Thần Cố Khê, nếu không gã chắc chắn sẽ phun ra một ngụm máu già, đừng có khi dễ Điểu tộc như vậy!
Cuộc náo loạn này thực sự quá lớn, cho dù Long tộc và Thiên Đầu Điểu tộc vẫn luôn đối chọi nhau, nhưng bởi vì thực lực của hai bên quá mức chênh lệch, Thiên Đầu Điểu tộc hận không thể đi đường vòng cách xa Long tộc hàng ngàn dặm, chưa từng giao tiếp với Long tộc, cũng không biết hiện tại đã lỡ làm gì chọc giận Long Thập Thất như thế.
Ngay khi Cố Khê đưa hai người trở lại Yêu Thần Điện, liền phát hiện có không ít các Yêu tộc khác tới đây xem náo nhiệt, hắn phất tay một cái, trực tiếp mở ra kết giới của Yêu Thần Điện, chặn lại những ánh mắt tò mò của mấy người khác, sau đó mới đi vào bên trong.
Yêu Hoàng đã ngồi chờ trong đại điện, vừa thấy có người đi tới liền vung tay cởi bỏ Khổn Tiên Thằng trên người Long Thập Thất, nhưng đồng thời lại phát một lệnh cấm động lên hắn và tộc trưởng của Thiên Đầu Điểu tộc. Để tránh hai người bất đồng ngôn ngữ, dẫn đến đánh nhau um sùm.