Có một số việc, cho dù có không tình nguyện, nhưng lúc cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt.
“Mới vừa rồi là ta giả bộ ngủ thôi, không cần phải như vậy.” Ta cởi áo choàng ra trả lại cho Âu Dương thiếu chủ, “Ngươi còn đang bị thương, nếu bị cảm lạnh thì thực không tốt.”
Hắn ngừng lại một chút, mới đưa tay chậm rãi nhận lấy, nhưng lại vẫn không mặc vào.
Theo thói quen, thiếu chút nữa thì ta lại cằn nhằn mấy câu “Sao lại không biết tự chăm sóc thân thể” linh tinh, may mắn lời nói ra tới miệng lại vẫn nuốt lại kịp.
Hiện tại nghĩ lại mới phát hiện trước giờ mình quả thật rất đáng ăn đòn, cư nhiên cứ luôn luôn bắt buộc người khác nhận cái gọi là ‘ý tốt’ mà chưa chắc người ta đã cần. Về sau… sẽ không như vậy nữa…bất quá, cũng không có cái gọi là ‘về sau’ nữa rồi…
Thái dương đã lên tới đỉnh đầu, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, ánh xuống mặt hồ lấp lánh.
Âu Dương thiếu chủ khoanh tay đứng bên bờ, bạch y bị gió thổi nhẹ nhàng bay, cho dù chỉ là những người qua đường nhìn thấy, cũng hiểu được, trong truyện, Kim lão gia tử hạ bút viết tám chữ bình luận về hắn ‘Phong thần tuyển tú, phiêu dật như tiên’ thật sự là cực kỳ chuẩn xác.
Khó trách ngay cả Hoàng Dược Sư là một người có mắt nhìn cao như vậy cũng hiểu được ‘Âu Dương Khắc người này tuấn nhã tài hoa không chỗ nào không giỏi, đúng là đối tượng rất tốt để tuyển’, ‘Rất xứng với Dung Nhi’ vân vân.
Ách, nếu không phải sớm biết Quách đại hiệp mới là vai nam chính, kỳ thật ngay cả ta cũng sẽ nghĩ như vậy a.
“Cái kia… có thể phiền ngươi ngồi xuống được không?”
Chiều cao chênh lệch cỡ nào a, ngửa cổ nói chuyện thật sự là quá mệt mỏi rồi, yêu cầu này của ta hẳn là cũng chưa tới mức quá phận đi.
Hắn gật gật đầu, nhấc vạt áo, ngồi xuống đối diện với ta.
“Lần này rời thảo nguyên, ta không định trở về.”
Đương nhiên, nếu bị Thành Cát Tư Hãn tóm về làm đám hỏi, hoặc là làm gì đó, vậy lại là một chuyện khác rồi.
“Khi cô ở chỗ Lý tiền bối…” Hắn dừng một chút, liếc mắt nhìn ta một cái, mới nói tiếp: “… Người ta phái tới thảo nguyên tìm hiểu thật hư mọi chuyện đã trở lại.”
Khó trách vẫn luôn cảm thấy dường như chuyện gì hắn cũng đều biết, thì ra đúng là hắn đã tìm hiểu hết thật. Như thế đỡ khiến ta phải mất công ngồi kể chuyện xưa nữa.
Chỉ là ngoại trừ những chuyện bề ngoài có thể tìm hiểu được, còn có những việc, Âu Dương thiếu chủ cho dù có thần thông quảng đại, nhất định cũng không thể biết được hết.
Ta nhức đầu, quyết định vẫn nói lại từ đầu.
“Mông Cổ tinh binh cưỡi ngựa vốn là thiên hạ vô song, khi ngộ địch người người đều anh dũng tiến lên phía trước, không sợ chết mà lùi bước. Thành Cát Tư Hãn lại cực giỏi thu phục lòng người, dưới trướng có vô số danh tướng, trong vòng hai mươi năm, nói không chừng có thể nhất thống thiên hạ.”
Cho nên mới nói, trong tất cả các hãn của Mông Cổ, mắt nhìn người của y quả thực là hạng nhất.
Tuy rằng ta không có khả năng nhìn thấu tâm tư Âu Dương thiếu chủ, nhưng theo lẽ thường mà suy đoán, cũng không ngoại trừ hai phương diện: thứ nhất là cấu kết nghiệp quan, phát dương quang đại thế lực Bạch Đà sơn; thứ hai chính là dựa thế tiến thêm một bước, thâu tóm từ giang hồ tới triều đình.
Theo lịch sử, Tây Vực là đất phong của Sát Hợp Đài, con trai thứ hai của Thành Cát Tư Hãn, nhưng lúc này còn cách thời gian Thành Cát Tư Hãn phong đất cho bốn người con trai rất lâu, chỉ cần trước đó nhắc nhở Đà Lôi lưu tâm, xin lấy vùng đất phong chỉ bằng một mẩu so với lãnh thổ rộng lớn của đế quốc Mông Cổ trong tương lai kia, cũng không phải là việc khó.
Nếu Tây Vực thành đất phong của Đà Lôi, vậy tự nhiên là không có gì phải lo lắng nữa; cho dù cuối cùng vẫn là phong cho Sát Hợp Đài, cũng vẫn có rất nhiều đường sống.
Nếu chỉ là vì như vậy, Âu Dương thiếu chủ thật sự không cần phải ủy khuất chính mình đến… đến… mức này đi, cho nên có lẽ…đại khái là hắn còn muốn cái gì đó, ví dụ như…ví dụ như ngôi vị Phò mã chẳng hạn…
“Trước lúc ta rời khỏi đại mạc, Quách Tĩnh từng liều chết lập được công lao rất lớn. Nếu phong thưởng ít sẽ sợ người khác cảm thấy không thỏa đáng, nếu phong thưởng quá cao lại sợ các tướng lĩnh không phục, bởi vậy Thành Cát Tư Hãn mới tính phong hắn làm ‘Kim đao Phò mã’.”
Quan trọng là ‘phò mã’, cho tới bây giờ cũng đều chỉ là ‘phò mã’, về phần rốt cuộc sẽ thành thân với vị ‘công chúa’ nào cũng không quan trọng, chẳng qua là Thành Cát Tư Hãn không có đứa con gái thứ hai nào nữa, cho nên khi đó mới mang ta ra làm giải thưởng.
“Cũng may chuyện này đã bị ta phá quấy khiến thất bại, Triệu vương phủ bên kia đã trở mặt cùng Thành Cát Tư Hãn, cũng không phải lo lắng tới chuyện tiểu vương gia nữa, chỉ là…”
Ta có chút do dự địa liếc mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ một cái, không biết tiếp theo nên nói thế nào mới không đả thương tới lòng tự tôn của người khác, dường như hắn nhận ra điều gì, nhìn ta gật gật đầu.
“Chỉ là có lẽ… người vừa ý Thành Cát Tư Hãn hơn phân nửa không phải là người có thể đi lại trong võ lâm, mà là kẻ có thể công thành đoạt đất. Quách Tĩnh tuy rằng không thông minh bằng ngươi, nhưng hắn từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất lớn lên trong quân, lại ở cùng một chỗ với Đà Lôi nhiều năm như vậy, luận về bản lãnh cầm quân đánh giặc, ngươi chưa chắc đã bằng hắn.”
Huống chi còn có Vũ Mục Di Thư cùng Hoàng cô nương đã mưu túc trí hỗ trợ bên cạnh Quách đại hiệp, bất quá, những chuyện này cũng không thể nói ra… Ta thở dài.
“Nếu ta gửi thư tìm cách bức Thành Cát Tư Hãn, hẳn là có thể kéo dài thời gian; nếu ngươi có thể cố gắng học được tiếng Mông Cổ trong ba tháng, lại có thể nước tới chân mới nhảy đọc được mấy bản binh thư, có lẽ còn có thể nắm chắc thêm một phần thắng; nếu được Đà Lôi hỗ trợ —— chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ nói với hắn —— sẽ nắm chắc thêm ba phần thắng.” Ta nghĩ nghĩ, hẳn là không còn quên gì nữa rồi, “Chỉ là nếu chỉ như vậy, khả năng ngươi có thể làm Kim đao phò mã của Thành Cát Tư Hãn cũng không lớn… Ngươi còn có lợi thế gì khác có thể dùng được không?”
Chờ một lúc lâu cũng không nghe thấy Âu Dương thiếu chủ trả lời, ta đang có chút kỳ quái, mới nghe được hắn thản nhiên nói: “Thì ra trong lòng cô, ta là người như vậy…”
Ta cúi đầu, không muốn bị hắn nhìn thấy vẻ mặt mình.
“Cho dù là nhị sư phụ bọn họ… Ngay từ đầu cũng là vì Quách Tĩnh…”
Rất nhiều chuyện, kỳ thật chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút, liền có thể hiểu được tất cả.
Chu Thông cũng không phải tên biến thái mắc chứng luyến đồng, nếu không phải nể mặt Thành Cát Tư Hãn, làm sao y có khả năng kiên nhẫn cả ngày lăn lộn cùng một chỗ với một con bé Mông Cổ năm tuổi như ta.
Giang Nam thất quái cũng vậy, đây cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi, huống chi trong nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn là thực tâm đối đãi với ta…
“Cho nên, thật sự không có vấn đề gì.”
Ta cố gắng làm cho lời nói của mình tỏ ra thoải mái.
“Ta chỉ là muốn giúp ngươi một chút mà thôi, ách, ngươi cũng biết, con người ta đôi khi cũng không có tự giác, không nghĩ nhiều, đôi khi cũng đắc ý vênh váo, đại khái cũng rất dễ gây ra nhiều chuyện phiền toái —— kỳ thật lúc trước cũng đã gây ra cho ngươi không ít chuyện phiền toái rồi. Cho nên… cho nên ngươi thật sự không cần phải như vậy… không cần như vậy… chuyện gì có thể hỗ trợ ngươi, ta sẽ gắng sức làm, ví dụ như chuyện Kim đao phò mã đó…”
…
Câu nói kế tiếp ta không có cơ hội nói ra miệng nữa, bởi vì Âu Dương thiếu chủ sắc mặt xanh mét… đánh một chưởng lên thân cây bên cạnh ta.
Cây đại thụ lớn chừng một người ôm lập tức gãy lìa, ầm ầm đổ xuống đất, những mảnh vụn ở chỗ gãy bắn ra xung quanh, bắn lên người đau rát…
“Ngươi… ngươi sao lại vận nội lực rồi!”
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, lại không đáp lời, ngược lại lấy từ trong lòng ra một vật, trầm giọng nói: “Kim đao này… cùng ngôi vị phò mã, cô quả thực nghĩ ta thèm muốn sao?”
Nhìn kim đao cách biệt đã lâu trong tay hắn, ta há miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì mới được.
Nếu không phải vì cái này, vậy thì là vì cái gì đây? Trừ bỏ cái này, ta còn có cái gì đáng giá, đáng để hắn…
Đại khái là hắn đang nói cho ta biết, ta ngay cả giá trị để lợi dụng cũng đều… đều không có… Quả thật ta đã đánh giá mình quá cao rồi…
“Chuyện của cô, không có việc nào ta không rõ ràng. Ta muốn gì, cô quả thật nửa điểm cũng không rõ sao?”
“Ta…”
Nếu là người qua đường giáp, tống binh ất, long bộ bính nói với ta như vậy —— cho dù là Nhạc Thiếu Đông hoặc là ai khác —— có lẽ ta đều đã tự kỷ mà nghĩ rằng người nọ có ý với ta. Nhưng mà, là Âu Dương thiếu chủ hắn nói… hơn phân nửa là không phải ý này rồi.
Ta… không thông minh được như hắn a…
Yên lặng một lúc lâu, Âu Dương thiếu chủ mới lại lần nữa mở miệng nói: “Quả thế…” Hắn chạm nhẹ lên kim đao trong tay, bỗng dưng khẽ nở nụ cười, trong thanh âm lại không có nửa điểm ý cười, “Nếu đã như thế, kim đao này… cũng không cần phải tiếp tục giữ lấy nữa rồi…”
Ta đuổi theo đòi lâu như vậy, rốt cuộc hắn cũng định trả kim đao lại cho ta rồi sao? Không biết vì sao, dường như… ta lại không hề cảm thấy cao hứng chút nào…
Mắt thấy tay hắn vừa nhấc, giống như muốn đưa kim đao lại, ta theo bản năng đưa tay muốn nhận lấy, hắn lại đột nhiên thu tay, song chưởng hợp lại —— “Keng” một tiếng vang nhỏ, thanh kim đao đã bị hắn đánh gãy thành hai nửa.
Không đợi ta phản ứng lại, hắn lập tức vung tay ném hai nửa kim đao về phía mặt hồ.
Hắn đây là… đang làm cái gì?
“Cô không rõ?”
Ta mờ mịt gật gật đầu.
“Không rõ, thì chậm rãi nghĩ, sẽ có ngày cô hiểu được!”
…
Ta đứng trong rừng, nhìn theo bóng dáng người nào đó phẩy tay áo bỏ đi, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu —— này xem như… “cắt đứt” rồi sao?
Chờ tới khi ta mờ mịt trở lại khách sạn, sắc trời đã tối mịt, vừa bước vào cửa, thiếu chút nữa đã va phải Quách đại hiệp đang lao đầu ra. Còn chưa kịp mở miệng, đã bị hắn vội vã túm lấy.
“Hoa Tranh, đang…đang muốn đi tìm muội. Bảy vị sư phụ đã xảy ra chuyện rồi!”
Ta lập tức bị những lời này kéo trở lại với hiện thực.
Quách đại hiệp đầu đầy mồ hôi, lắp bắp nửa ngày cũng chưa nói ra được chuyện gì, may mắn còn có Hoàng cô nương ở phía sau bổ sung, bằng không ta thật sự sẽ gấp tới độ nện cho hắn một trận.
Nói ngắn gọn chính là —— Giang Nam thất quái mất tích ở gần Thái Hồ rồi, hơn nữa mất tích thật sự kỳ quái, ít nhất lấy mắt nhìn của đám người theo dõi chuyên nghiệp mà nói thì là như vậy.
“Tĩnh ca ca, Hoa tỷ tỷ, hai người đừng vội. Nói không chừng bảy vị sư phụ của các ngươi có chuyện gì phải bí mật đi làm, lại phát hiện tung tích việc đó, mới có thể bí mật ẩn mình… Chờ chúng ta đến đó đã rồi nói sau. Huống chi…” Hoàng cô nương liếc mắt lén nhìn lên trần nhà, cố ý nói to: “Huống chi Hồng lão tiền bối đức cao vọng trọng, nhiệt tình khí khái, nếu gặp việc này, nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
“Ha ha ha ha!” Cùng với tiếng cười to quen thuộc, một thân ảnh từ trên trần nhà nhẹ nhàng ngảy xuống, “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên! Lão khiếu hóa liền đi Giang Nam một chuyến cùng các ngươi!”
Gánh nặng trong lòng ta liền được giải khai, không nhịn được thở ra một hơi.
Vị Hồng Thất Công này thoạt nhìn thật không thể dựa vào, nhưng võ công tuyệt đối là cao cường. Huống chi luận về việc thu thập tin tức, thiên hạ còn có tổ chức nào có thể so sánh với Cái Bang bang chúng trải rộng khắp từ nam tới bắc?
Nếu đã quyết định tới Giang Nam, tự nhiên là không nên chậm trễ, ta vội vàng lên lầu chuẩn bị hành lý, lại bị Hoàng cô nương gọi lại.
“Hoa tỷ tỷ, trước lúc đi Âu Dương công tử dặn chúng ta, bảo tỷ cưỡi con ngựa trắng của hắn, con ngựa già cứ để lại khách sạn, sẽ có người chăm sóc.”
Trước khi đi…
“Ủa, Hoa Tranh, muội không biết sao?”
Hoàng cô nương kéo Quách đại hiệp một phen, mới cười khanh khách nói với ta: “Âu Dương công tử đi rất vội, khi đó Hoa tỷ tỷ không ở khách điếm, có lẽ hắn cũng không tìm được tỷ, cho nên mới phải dặn dò chúng ta rồi.” Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại nói: “Ta thấy hắn nhận được truyền tin bồ câu đưa nên vội vàng đi ngay, nói là trong trang có việc gấp cần phải giải quyết, chờ mọi chuyện an bài ổn thỏa sẽ trở lại, Hoa tỷ tỷ đừng lo lắng.”
Ta miễn cưỡng cười cười với Hoàng cô nương, gật gật đầu lên lầu.
Hoàng cô nương thông minh như vậy nhưng cũng sẽ có lúc đoán sai, ta dám cược một lạng vàng Âu Dương thiếu chủ sẽ không trở lại… Ách, muốn cược nhiều hơn cũng được a.
Cho nên, còn có cái gì phải lo lắng đâu… Căn bản là không cần phải như vậy a…
Lúc xuống lầu, trong đại sảnh không có một bóng người, đại khái ba vị kia đã tới hậu viện rồi. Ta do dự một chút, vẫn đi tới trước quầy, chưởng quầy đang cúi người không biết làm cái gì.
“Chưởng quầy, có thể nhờ ngài một việc không?”
Ở lại đây đã rất lâu, cũng coi như quen biết với chưởng quầy, cho nên ta nghĩ… nhờ y việc nhỏ này hẳn cũng không phải là quá đáng đi.
“Hoa cô nương, có chuyện gì cô cứ việc nói!” Chưởng quầy trước sau như một cười đến giống như phật Di Lặc.
Ta mở túi da, lấy ra một cái gói đưa cho y.
“Này là của thiếu chủ các ngài, ách, lúc trước gửi ở chỗ ta, hắn quên cầm đi, phiền ngài thay ta trả lại cho hắn được chứ?”
“Tất nhiên rồi! Tôi lập tức sai người cấp tốc đưa đi…”
“Không không không, không cần gấp như vậy.” Ta vội vàng xua tay, “Không… cũng không phải là thứ gì quan trọng.”
Chẳng qua là một đóa châu hoa mà thôi… Âu Dương thiếu chủ tuy rằng chưa hề đưa kim đao cho ta, nhưng dù sao cũng đã không còn trong tay hắn rồi, như vậy chiếu theo ước định, ta cũng nên trả lại ‘vật bảo đảm’ cho hắn mới đúng.
Cho nên ——
“Ngài cứ đưa đi như những lần liên lạc bình thường là được rồi.”