Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Quyển 3 - Chương 91

Trên thế giới này, có nhiều thứ mà trời sinh đã hiển nhiên là không thể hòa hợp được với nhau.

Ví dụ như kim cương biến hình cùng nơ con bướm màu hồng phấn, ví dụ như mèo với nước, như ta cùng võ công…

Cho dù Âu Dương thiếu chủ phi thường kiên nhẫn giảng giải từ “Khí tại đan điền”, “Ý thủ thiên trung”, “Từ Đại Chuy đến Mệnh Môn” như thế nào, như thế nào… ta cũng đều cực kỳ khiếp sợ khi phát hiện ra mình chẳng những không rõ vận khí như thế nào, chân tay để thế nào, thậm chí ngay cả một loạt tên các huyệt đạo trên cơ thể mà hắn gọi ra như gọi đồ ăn nhanh, ta cũng không rõ ràng lắm.

T.T Sớm biết thế này, năm đó ta đã cố gắng thành thành thật thật học hết bộ thủ pháp mát xa toàn thân nghe nói là rất trâu bò của nhị sư phụ rồi!

Âu Dương thiếu chủ ngừng lại, đưa tay day day thái dương, có vẻ vô cùng đau đầu.

Ta quả thực xấu hổ tới mức muốn che mặt rơi lệ chạy vội, hắn mới thở dài nói:

“Thực ra cũng không phải không có biện pháp, chỉ là… Cô đừng cho là ta có ý đồ khinh bạc cô…”

Nhìn người nào đó một tay ôm ngực thỉnh thoảng ho nhẹ, sắc mặt tái nhợt giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào, ta rất muốn phun rầm rĩ —— “Ngươi hiện tại có thể khinh bạc được ai chứ?”

Đương nhiên, vì sự hài hòa ổn định của xã hội cùng với sự an toàn của chính bản thân mình, những lời như vậy cứ biết trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra mà rước vạ… Ta nhịn cười gật gật đầu.

Âu Dương thiếu chủ có vẻ càng đau đầu hơn rồi.

Biện pháp mà hắn nói, kỳ thật cũng không liên quan gì tới ‘khinh bạc’, ít nhất là ta cảm thấy như vậy.

Chẳng qua là “Lấy chỉ tướng nại, dẫn khí nhập thể”, làm cho ta có thể cảm nhận được hướng đi của kinh mạch trong cơ thể. Nếu loại trình độ này cũng có thể xem như phi lễ, có lẽ trước đây ta đã bị bác sĩ châm cứu giảm béo phi lễ tới mức thương tích đầy mình rồi.

Nhưng mà sau đó, khi Âu Dương thiếu chủ yêu cầu ta “thực hành” tìm các huyệt vị tương ứng với hình vẽ trên cơ thể hắn, ta có cảm giác…hình như là chính mình mới đang phi lễ hắn…

Đầu tiên, ta không có bản lĩnh nhận được ngay huyệt vị một cách sạch sẽ lưu loát như hắn.

Không thể dùng một móng vuốt là chọc được đúng vị trí, vì thế đành phải sờ khắp một lượt —— chỗ huyệt đạo sẽ có cảm giác hơi hơi lõm xuống, mò như vậy là được. Làm cho người ta thực khó chịu là, có đôi khi phương hướng ta sờ soạng hoàn toàn sai lầm, người nào đó cư nhiên lại cứ cười hì hì mà nhìn, không hề có chút ý định nhắc nhở nào!

Tiếp theo, người này quả thực là rất hời hợt, cái dáng vẻ tựa vào đầu giường, vạt áo mở rộng một nửa, lại còn cười đến xuân ý dạt dào… khiến ta nhìn mà tâm cũng nhảy dựng.

Hơn nữa ——

Không thể không thừa nhận là… cảm giác chạm vào người này… cũng tốt lắm…

Nhưng mà ——

Cho dù là như vậy, ta cũng có thể thề với trời, ít nhất lúc sờ soạng huyệt vị trên người Âu Dương thiếu chủ, ta tuyệt đối không có nửa điểm suy nghĩ muốn chiếm tiện nghi của hắn a!

Về phần hắn… Ách, ta cảm thấy hẳn là cũng không có.

Loại cảm giác này rất khó để chứng thực, nếu cứng rắn muốn biết, ta cũng chỉ có thể nói, giống như là trực giác của phụ nữ đi.

Giống như là lúc chúng ta chen chúc nhau trên xe buýt, giữa những người bình thường không thể không phát sinh đụng chạm thân thể với chúng ta, cùng với bọn ‘sắc lang trên xe buýt’ dám sỗ sàng cần lấy giày cao gót mà giẫm nát chân, đồng bào nữ giới đều có thể phân biệt được đúng tám, chín phần mười.

Bởi vậy lấy trực giác phụ nữ của ta mà phán đoán, Âu Dương thiếu chủ hẳn là không có ý đồ sỗ sàng a!

Cho nên sau nửa ngày cọ tới cọ lui, không biết là xuất phát từ ảo giác hay là thật sự có thể cảm giác được một tia ‘khí’ vận hành trong cơ thể, Âu Dương thiếu chủ rốt cục khai ân nói hôm nay có thể nghỉ ngơi rồi, sau đó, ta cơ hồ là nháy mắt gục xuống giường không dậy nổi nữa.

Sau đó lúc nửa đêm, tỉnh lại mà toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện —— một đoạn nghiệt duyên giữa lão ngoan đồng Chu Bá Thông cùng Lưu quý phi của Đoàn hoàng gia không phải cũng bắt đầu từ điểm huyệt nhận huyệt đó sao?







Tới tận chục năm sau, ở trên Đào Hoa Đảo, Chu Bá Thông vẫn còn sợ hãi nói với Quách Tĩnh: “… Không nên thấy mặt đàn bà, càng không nên chạm vào người họ, ngươi dạy nàng công phu điểm huyệt, để cho nàng sờ soạng huyệt đạo trên khắp người ngươi, như thế lại càng là ngu ngốc… muốn cưới nàng làm vợ, lại càng vạn vạn không thể…”

Tuy rằng ngay từ đầu hai người đó cũng chỉ là ôm tấm lòng chính trực mà thuần khiết muốn học võ công mà thôi, nhưng cuối cùng cư nhiên lại củi khô lửa bốc, còn thò ra một đứa con trai…







Nghĩ đến đây, ta không nhịn được rùng mình một cái.

Nói đến củi khô lửa bốc…

Trừ phi bị hạ cái loại xuân dược “không ooxx không thể giải”, nếu không ta tuyệt đối sẽ không dục hỏa đốt người tới mức thú tính phát tác chồm lên mạnh mẽ ooxx Âu Dương thiếu chủ —— điểm tự tin ấy ta vẫn có!

Về phần Âu Dương thiếu chủ, tình huống có vẻ phức tạp hơn rồi.

Nếu dựa theo nguyên tác truyện miêu tả, hắn chính là một kẻ “Quyết chí thề không bỏ đùa giỡn lưu manh” cộng thêm “t*ng trùng hướng não”, như vậy ta đã sớm bỏ chạy cách hắn ba ngàn năm ánh sáng cũng vẫn thấy chưa đủ xa rồi.

Mà trên thực tế, người này tuy rằng cũng là một kẻ sắc phôi, nhưng ít ra cũng là một tên sắc phôi có thẩm mỹ, còn chưa tới mức bụng đói ăn quàng, tùy tiện ra tay—— huống chi một kẻ vừa bị người ta chọc cho một kiếm thì còn có thể làm được gì chứ!

Kỳ thật suy luận như vậy xong, lại có thể an tâm ngủ, cũng không biết vì sao, lại cảm thấy bản thân mình có điểm nhỏ mọn.

Mà càng đáng giận là người nào đó cư nhiên lại nằm cách đó không xa mà ngáy, nghiến răng, nói mơ, chảy nước miếng —— được rồi ta thừa nhận hắn không ngáy, không nghiến răng, không chảy nước miếng, cũng chưa nói mơ, nhưng mà… Ta nhìn hắn thực ngứa mắt a a a a!

Ta thì đang rối tinh rối mù, hắn cư nhiên lại có thể ngủ thoải mái như thế, thực không có thiên lý…

Trong tình huống tâm trạng đang cực kỳ bất bình, ta… ta đã làm một chuyện vô cùng tà ác:

Vụng trộm bò qua, đạp một cước lên đùi Âu Dương thiếu chủ, sau đó tay chân cùng sử dụng, vội vàng bò lại giả bộ ngủ. (← thật sự là quá vô sỉ rồi! )

Đợi nửa ngày vẫn không thấy phía sau có động tĩnh gì, ta đang muốn lặng lẽ bò lại cho hắn một cước nữa, bả vai lại đột nhiên bị cái gì đó vô cùng nặng đè xuống rồi.

Không phải quỷ áp giường, là ‘heo’ áp giường!

Con bà nó chứ, chỉ nghe thấy người chết đuối nặng, không ngờ ngủ chết cũng nặng như vậy a.

Sau lần thứ n ra sức đẩy cái ‘móng heo’ trên vai ra mà không có kết quả, ta tức giận thầm kêu gào trong lòng.

Uy, ta không phải gối ôm a!

Uy, ngươi cút về phía bên kia của ngươi cho ta a!

Uy…

Tiếng hô hấp đều đều mang theo hơi thở ấm áp từ đỉnh đầu phất qua.

Không biết tại sao, bàn tay vốn muốn hung hăng nhéo tay hắn một trận lại do do dự dự thả xuống.

Mấy ngày nay, hắn hẳn là vẫn chưa được ngủ một giấc ngon lành nào đi… chuyện này ít nhất cũng có một nửa trách nhiệm là tại ta, huống chi…hắn còn đang bị thương…

Quên đi, áp liền áp đi, coi như là… Ách… luyện tập mang vác nặng cũng được…

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, mặt trời đã lên, trên cái giường lớn siêu siêu siêu siêu siêu cấp, đã chỉ còn một mình ta.

Cách bình phong có thể nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện bị ép xuống cực nhỏ, đại khái là Âu Dương thiếu chủ bắt đầu công việc hàng ngày rồi. Căn cứ vào bảng giờ giấc nghỉ ngơi của hắn bình thường, không tới hai, ba canh giờ hoàn toàn không thể hoàn thành công việc, cho nên thời gian này hẳn là hắn không thể nhớ tới ta được.

Vụng trộm mở cửa bên của thư phòng chạy ra ngoài, ta chạy thẳng đến phòng bếp.

Lúc này Hoàng cô nương hẳn là đang chuẩn bị bữa sáng cho Quách đại hiệp.

“Ngươi cảm thấy Âu Dương Khắc có thể là loại nam nhân đáng khinh ‘Có tiện nghi không chiếm mới là vương bát đản’ hay không?” Loại câu hỏi có phỉ báng rõ ràng như vậy, hiển nhiên là không thể hỏi được, huống chi ta cũng không cảm thấy hắn tới mức đó.

Cho nên ta châm chước cách dùng từ một chút, hỏi Hoàng cô nương là ——

“Tu tập nội công như thế nào?”

Cho dù nội công Tiêu Dao phái ‘phương pháp tu luyện khác biệt so với các phái khác’, chỉ cần có thể điều khiển được ‘luồng khí lưu động trong cơ thể’ để tránh ‘tẩu hỏa nhập ma’, thì ta cũng không cần phải dính lấy hắn ‘24 giờ một ngày bất kể thời tiết’.

Hoàng cô nương nghiêng đầu nghĩ một lát, mới cười khanh khách nói: “… Khi còn bé phụ thân dạy ta tập võ, cũng là như thế.”

Những lời này nghe qua thì không có vấn đề gì, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc ——

Thứ nhất, đó là ‘Khi còn bé’ ;

Thứ hai, đó là ‘Phụ thân của nàng’ ;



Cho dù luận về tuổi tác, ta cũng đã sớm thoát ly phạm trù ‘nhỏ tuổi’, huống chi Âu Dương thiếu chủ hắn cũng không phải cha ta!

Vì thế ta càng rối rắm rồi.

Nói lời cảm ơn cùng Hoàng cô nương, xoay người ra ngoài, sắc trời còn sớm.

Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, ta quyết định tìm một nơi yên tĩnh không có người, thoải mái mà rối rắm, suy nghĩ cho rõ ràng…

Ven hồ, ánh mặt trời vừa phải, trong rừng gió lạnh phơ phất, ta ôm chân ngồi dưới tàng cây, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc đầu, ta nghĩ rằng Âu Dương thiếu chủ vì theo đuổi Hoàng cô nương nên mới cứng rắn theo chúng ta cùng đi Giang Nam, sau lại chậm rãi suy nghĩ lại.

Dù sao, cho dù là một nam nhân não tàn tới mức nào đi nữa, cũng sẽ không thể công khai ở chung một phòng với một người khác phái ngay trước mặt người trong lòng, huống chi là Âu Dương thiếu chủ duyệt nữ vô số, tán gái thủ đoạn cao minh?

Cho nên ta mới thuận lý thành chương suy luận đại khái là hắn thật sự có việc phải đi Giang Nam, đồng hành cùng chúng ta có vẻ dễ dàng che dấu thân phận, mà những chuyện đã xảy ra hôm trước cũng chứng tỏ ta không đoán sai, không phải sao?



Vì thế còn có cái gì mà phải suy nghĩ đâu, tất cả đều thực bình thường, ta hẳn là nên đứng dậy vỗ vỗ mông trở về khách sạn đi, sau đó vẫn như bình thường, trước sau như một a.

Chỉ là… Tuy duy của con người thực là kỳ diệu a.

Rất nhiều chuyện chưa bao giờ lưu ý, một khi có cơ hội, sẽ thình lình ùa ra từ một góc nào đó trong trí nhớ, cho dù muốn ngăn cũng không ngăn lại được.

Khi ở vương phủ…

Khi ở ngôi miếu đổ nát…

Lúc ở trong rừng…

Khi gặp kẻ địch…

Còn có…

Ta bóp chặt tay mình một phen.

Dừng đi! Đừng có suy nghĩ miên man như vậy nữa, nếu không cuối cùng chỉ có thể suy ra được một kết luận không thể tưởng tượng được… Ta lại suy nghĩ nhiều quá rồi!

Này… không phải đã từng có một chuyện xưa nói về tác dụng tâm lý đó sao?

Đại ý chính là có người hoài nghi hàng xóm ăn trộm mất cái búa của mình, sau đó nhìn nhất cử nhất động của những người khác đều thấy như kẻ trộm; kết quả chờ tới khi y tìm thấy búa trong nhà mình, lại thấy tất cả các hành động của người khác đều có phong phạm người tốt rồi.

Đơn giản mà nói, đây là ‘Trong lòng có JQ, trước mắt thấy JQ’ trong truyền thuyết…

Hơn nữa, hành động của Âu Dương thiếu chủ hẳn chỉ là do vô thức a.

Nếu như là cố ý… chẳng lẽ hắn lại làm ra vẻ không theo đuổi Hoàng cô nương mà quay sang theo đuổi ta chắc? Thằng ngốc cũng biết bên kia ‘vẻ bề ngoài’ cùng ‘hồi môn’ đều có vẻ cao hơn a.

Đường đường Bạch Đà sơn thiếu chủ sao lại là kẻ ngốc được chứ?







Bạch Đà sơn thiếu chủ…

Bạch Đà sơn… thiếu chủ… làm sao có thể là kẻ ngốc chứ?

Trong mắt những kẻ biết giá trị hàng hóa, cho dù là một cái áo cũ, một tờ giấy rách cũng đều có giá trị tồn tại của nó, huống chi là một ‘Công chúa’, ta vì sao… lại quên mất ‘giá trị’ của chính mình rồi?

Tiếng bước chân nhẹ nhàng quen thuộc truyền tới, ta theo bản năng nín thở, lại vội vàng thả lỏng, làm bộ như vô thức nghiêng đầu, vùi mặt vào trong cánh tay.

Biết rõ đứng trên lập trường hắn mà nói, chuyện này là đúng đắn, cho dù thật sự làm như vậy cũng không cảm thấy áy náy, hơn nữa… loại chuyện này kì thật đã sớm thành thói quen, không phải sao?

Chỉ là không biết vì cái gì, lúc này đây dường như ta cần một chút, ách, có lẽ phải nhiều thời gian hơn một chút để điều chỉnh cảm xúc, mới có thể tỏ ra bình thường mà đối mặt với hắn…

Giả bộ ngủ, thực là không có tiền đồ, nhưng cũng là biện pháp rất hữu dụng.

Tiếng bước chân dừng ở bên cạnh.

Ta vẫn cố gắng duy trì hô hấp ổn định, thả lỏng cơ thể, hoàn toàn dựa vào lỗ tai để phán đoán nhất cử nhất động của hắn.

Hắn tựa hồ lại không cử động, sau một lúc lâu, mới nghe thấy hắn than nhẹ một tiếng, tiếp theo là tiếng quần áo ma sát sột soạt, sau đó… có cái gì đó mềm mại nhẹ nhàng phủ lên người.

Ngón tay lén lút chạm vào, loại cảm giác quen thuộc này hiển nhiên là… ngoại bào của hắn…

Trên đời này thực hiếm có người ngay cả làm có lệ cũng chu đáo như vậy.

Hắn… Cho dù là diễn trò, chịu làm đến nước này cũng đã là rất có thành ý rồi.

Cho nên ——

Trong lòng ta đã có chủ ý.

“Ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Được.”

Hắn đáp rất kiên quyết.