Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 105: Yến Tiệc Sinh Thần

Huyền Uyên Thành chớp mắt một cái, trong đầu không biết nghĩ suy đến điều gì, lúc sau chàng mới nhẹ nhàng nói: "Ngày mai chuẩn bị mọi thứ, ta sẽ đi."

Tiêu Huỳnh nghe thế mím môi gật đầu, chốc lát xoay người rời đi không trì hoãn gì thêm, Huyền Uyên Thành nhìn bóng dáng Tiêu Huỳnh biến mất sau màn đêm, chàng cũng quay lưng về phòng, đồng thời đem những bức thư trên tay mở ra.

Huyền Uyên Thành xem chữ viết trên thư; từng chữ phản chiếu trong đôi mắt chàng, chờ khi đọc hết hai lá thư, lòng chẳng một mảnh nặng nề, theo sau nét mặt không mấy vui vẻ.

Nội dung bức thư hiển nhiên không tốt đẹp mấy, bởi lẽ đó là thư thúc giục chàng phải hoàn thành trọng trách.

Từ một lời hứa của mẫu phi trước khi tạ thế, không biết tại sao trở thành bí mật chàng khó có thể nói ra cùng tiếp nhận nó, mặc dù chàng trở về là thực hiện nó.

Bỏ đi, chờ giải quyết xong chuyện của Thừa Tướng, sau đó tính tiếp.

Ngày hôm sau.

Phủ Thái Tử.

Phủ Thái Tử lúc này một màn bài trí hoa lệ, khắp nơi náo nhiệt bóng người qua lại, từng người là đi đến dự Yến Tiệc Sinh Thần của Thái Tử, tất nhiên đều là quan lại trong triều, người bên phe Thái Tử. Tuy nhiên là Yến Tiệc nhưng vẫn có hộ vệ canh giữ nghiêm ngặt từng ngóc ngách, đề phòng mọi bất trắc.

Mà Tân Phương Phương hiện tại tỉnh lại, ngu ngơ quan sát khung cảnh trước mắt, đây là một phòng rộng, không chỉ sạch sẽ vô cùng còn xa hoa tráng lệ như Hoàng Cung, những đồ vật được bày biện trang trí trong đây toàn bộ lấp lánh ánh kim, vừa nhìn hiện rõ đáng giá chữ tiền.

Khi nhìn lại bản thân, nàng mở to mắt phát hiện mình không có bị trói, bình thường nằm tại chiếc giường lớn mềm mại, cơ mà y phục kín kẽ trên thân không biết từ khi nào được thay thế, trở thành thập phần mong manh quyến rũ.

Tuy không phải loại vải mỏng đến trong suốt nhưng có thể thấy rõ ngực trên lẫn dáng người nàng.

Chiêm ngưỡng bộ dạng của mình xong, Tân Phương Phương nổi lên cảm giác bất an khó tả, suy đoán bản thân sắp bị đưa lên thớt làm thịt.

Như là Đường Tăng bị bắt tắm rửa sạch sẽ để yêu quái ăn, Mỹ Nữ bị bắt tắm rửa thay quần áo cho ai đớp!

Sao số nàng đen thế nhờ!

Trước đó thì bị Mạc Kim Tân ép uống loại thuốc không biết là gì, bây giờ bị dâng lên giường kẻ khác, xem căn phòng hiểu kẻ đó là Thái Tử biến thái kia.

Giờ ai cứu vớt đời nàng đây? Trời đất thiên địa hột vịt lộn ơi!

Tân Phương Phương luống cuống trong lòng, bên ngoai lại thận trọng bò khỏi giường, đôi chân trần di chuyển khẽ khàng tới cánh cửa phòng, nàng đưa mắt nhìn qua khe cửa.

Bên ngoài hiện giờ là trống trải không bóng người, tuy nhiên thì thoảng vẫn nghe thấy tiếng huyên náo phía xa truyền tới.

Sau khi xác định không có người qua đây, Tân Phương Phương mới thử mở cửa, nhưng vừa động tay nàng liền phát giác sức lực cơ thể vừa rồi bình thường nay lại ít ỏi, đến mức di chuyển cánh tay không lên, cả người bắt đầu mềm nhũn ngã quỵ xuống.

Sự cố phát sinh tại chỗ, khiến Tân Phương Phương khóc không ra nước mắt, khuôn mặt mếu máo, bản năng cố gắng cử động tay chân.

Hết co duỗi chân, quắp chống tay, mặc kệ là động đậy kiểu gì, Tân Phương Phương chỉ càng ngã lăn ra đất, thân thể thậm chí dần cứng đờ, trong giây lát cảm nhận nóng bỏng bộc phát trên người.

Mọi thứ xảy ra nhanh chóng, Tân Phương Phương phản ứng gì đã muộn, nằm trên đất lạnh, tự nghe tiếng thở dốc bản thân phát ra, thâm tâm nàng biết bao rối rắm, mà bất lực không thể làm gì hơn.

Nàng chắc chắn mình trúng phải loại Xuân Dược không tầm thường, tác dụng của nó không hề nhỏ, e là thời gian sau nó sẽ lấn áp cả lí trí nàng, có phải khi ấy tên Thái Tử kia vào, nàng thuận theo không?

Mới không có chuyện đó!

...

Tú Viện của phủ Thái Tử.

Mạc Kim Tân dáng người yểu điệu, như mọi khi vận lên thân huyết y đỏ thắm, toát ra diễm lệ quanh thân, đem bước chân chậm rãi đi Tú viện nơi Diệp Tuyết Chi ở trong phủ.

Bàn tay thon dài đẩy cánh cửa đi vào trong phòng, rất nhanh đôi mắt Mạc Kim Tân phản chiếu hình ảnh nữ tử mềm mại đang ngồi trước gương đồng ngắm nghía.

Nữ tử mang y phục sắc hồng bạch thanh nhã, đẹp đẽ tựa đóa hoa nở rộ, đi kèm gương mặt xinh đẹp làm rung động lòng người chiếu trong gương đồng.

Dáng vẻ dịu dàng thanh tao, trái ngược Mạc Kim Tân, nữ tử ấy chính là Diệp Tuyết Chi.

Diệp Tuyết Chi nghe thấy tiếng cửa cũng quay đầu nhìn sang, hai mắt tinh mĩ trông thấy Mạc Kim Tân lập tức sáng lên, theo sau cong môi, chất chứa ý cười cất giọng: "Kim Tân, muội tới rồi sao, thật tốt quá, tỉ còn đang tự hỏi bao giờ muội đến."

"Vậy à? Để tỉ đợi lâu, muội thật có lỗi." Mạc Kim Tân đến trước Diệp Tuyết Chi cúi đầu tạ lỗi, nét mặt hiện vẻ tự trách không thôi.

Xem Mạc Kim Tân cứ vậy nhận sai, Diệp Tuyết Chi khẽ cười, giơ tay kéo ả qua an ủi: "Đừng hở tí là cúi đầu trước tỉ, tỉ còn chưa trách cứ gì đâu."

Mạc Kim Tân cười cười, gật gù trả lời: "Muội muội đã biết, tỉ, dạo này tinh thần của tỉ thế nào? Có còn gặp ác mộng nữa không."