Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 104: Kế Hoạch

"Ta tới đây là để thương lượng với các người, Tân Cầm Nhi, ngươi nghe cho kĩ, nếu ngươi còn muốn biết được nhị tỉ mình thì dừng lại, không thì chính ngươi hối hận chẳng kịp!" Tinh Thược nói lớn, vì đã bị trói chặt tay chân nên hắn không thể tránh, chỉ đảnh cắn răng nhịn đau

Nhìn bộ dạng Tinh Thược bị đánh đến ngã nằm nhếch nhác dưới đất, Tân Cầm Nhi nhếch miệng cười khinh, "Ngươi cũng xứng thương lượng với chúng ta à? Vậy ta nói cho ngươi biết, nhị tỉ mà làm sao, ta khẳng định cho muội muội người nếm mùi vị của mười tám tên nam nhân, cùng cho ngươi tận mắt chứng kiến muội muội minh chìm trong trụy lạc."

"Ha, thật không ngờ giáo dưỡng luôn tốt đẹp của Thừa Tướng lại dưỡng không được kẻ bại hoại, ác độc như ngươi! Đến nửa đời Thừa Tướng quang minh lỗi lạc sắp bị ngươi hủy rồi." Tinh Thược không chút sợ hãi xem thường, hắn vẫn cứng miệng đối chọi trước Tân Cầm Nhi.

Tân Cầm Nhi tức thì ngừng cười, cánh môi mím chặt, ánh mắt tối lại, trong khoảng khắc nàng ta rút lấy bảo kiếm bên hông Lâm Khắc, dùng chuôi kiếm quất vào gương mặt Tinh Thược.

Sức lực mạnh bạo, không chút nương tay.

Một tiếng bụp phát ra, Tinh Thược cảm giác bên mặt đau đớn vô cùng, máu tươi chảy xuống từ khóe miệng hắn.

Mọi người xung quanh ngây người, không dám tin nhìn cảnh tượng phía trước, hiển nhiên chẳng nghĩ tam tiểu thư sẽ nặng tay đánh người hộc máu.

Nhưng rốt cuộc không ai cảm thấy thương xót hay chê trách Tân Cầm Nhi tàn nhẫn, bởi vì họ hiểu kẻ bị đánh kia cũng chả phải dạng tốt lành gì, đòn đánh ấy sợ rằng không đủ so với chuyện ác hắn làm.

Thời điểm Tân Cầm Nhi định đánh thêm một đòn, Thừa Tướng và nhị di nương bất ngờ đi tới ngăn cản, Nhị di nương kéo lấy tay nàng ta, Thừa Tướng lạnh giọng mở miệng: "Cầm Nhi, con đang làm gì? Có còn nhớ quy củ nữa không."

Tân Cầm Nhi thoát khỏi vòng tay nhị di nương, đừng thẳng người đối diện Thừa Tướng, không trốn tránh đáp lời: "Phụ thân, nữ nhi biết bản thân làm sai, nhưng vì tin tức của nhị tỉ nhiêu đây chưa đủ."

"Con đây là bởi ta nói nên nhận lỗi, nhưng lòng con cảm thấy không sai đúng không? Người đâu, mang tam tiểu thư trở về phòng." Câu sau Thừa Tướng hạ lệnh với nô tài.

Những nô tài xem kịch vội vã dừng lại, đi đến kéo Tân Cầm Nhi, Tân Cầm Nhi không tình nguyện giãy giụa, có điều nàng ta vẫn bị nô tài giữ chặt lấy kéo về.

Cho bóng dáng Tân Cầm Nhi xa khỏi, Thừa Tướng lúc này nhìn qua Tinh Thược ngã nằm trên mặt đất, ánh mắt ông quan sát một lượt từ đầu tới chân hắn ta.

Cả người Tinh Thược hiện tại không hề tốt, y phục màu trắng sạch sẽ đầu tiên vận trên thân do lần dày vò vừa rồi mà nhăn nhúm, nhiễm tầng bùn đất bẩn thỉu, nhìn đến gương mặt lại lấm lem vết máu, một bên mặt chịu đòn sớm sưng tím biến dạng.

Tổng thể một lượt, Thừa Tướng hơi híp mắt phất tàu nói: "Cởi trói, dẫn người theo ta."

...

Đêm tối bao phủ Kinh Thành.

Phủ Ôn Vương.

Dưới màn đêm u tối, ánh trắng sáng tỏ khẽ phản chiếu bóng dáng Tiêu Huỳnh đang vội vã bước đi, từng bước chân đều hưởng tới nơi Huyền Uyên Thành nghỉ ngơi.

Chỉ chốc lát đôi chân Tiêu Huỳnh đứng trước cửa phòng, đôi mắt thấy bên trong có tia sáng liền lập tức cất giọng: "Vương Gia, có thư từ Hà Dương gửi đến, là của Hữu nhị trưởng lão và Cẩm Ngọc cô nương."

Một hồi sau tiếng cửa kèo kẹt mở ra, ánh mắt Tiêu Huỳnh nhanh chóng thấy được dáng người Huyền Uyên Thành cao gầy xuất hiện phía sau đó, chàng hiện tại trên thân là kiện áo choàng khoác sau lưng, với vẻ mặt chưa tỉnh táo cùng đôi mắt mơ hồ ngáy ngủ.

Chàng đưa mắt nhìn Tiêu Huỳnh, xong dừng tại hai bức thư, trong ánh mắt hơi nghi hoặc, cuối cùng giơ tay nhận lấy, nhưng chưa kịp xem bên tai đã nghe giọng Tiêu Huỳnh bẩm báo: "Vương Gia, còn một chuyện nữa, Thừa Tướng bên kia tìm ra tin tức của Tân nhị tiểu thư, có lẽ người sắp rơi vào tay Thái Tử. Ngoài ra Thừa Tướng còn đưa ra một việc rằng muốn nhờ Vương Gia ngày mai cùng Thừa Tướng đi tới Yến Tiệc Sinh Thần Thái Tử một chuyến."

Khi Tiêu Huỳnh nói đến đây, giọng điệu ngập ngừng hẳn đi, hiển nhiên trong lòng có suy nghĩ khác.

Chuyện Tân nhị tiểu thư mất tích không chỉ mình Thừa Tướng kiếm tìm mà cả Vương Gia theo sau, bởi vì Tân nhị tiểu thư đang được Vương Gia âm thầm phái người bảo hộ, nên việc người mất tích không rõ, Vương Gia có phần nào trách nhiệm.

Chỉ là lần này nếu Vương Gia chấp thuận, thì không tránh khỏi gặp phải người kia, mọi thứ cũng sẽ thay đổi khi hai người chạm mặt, hắn lo Vương Gia chẳng bình tâm như bây giờ nữa.

Không phải ngẫu nhiên ngày trước người kia hẹn gặp mà Vương Gia kêu hắn đi thay đâu, từ đó hắn có thể cảm nhận Vương Gia chưa đủ dũng khí đối mặt.

Những gì năm năm trải qua, thứ sắp đặt trước ngày trở về Kinh Thành đều bỏ phí.

Cơ mà nghĩ lại cuối cùng cũng phải có một ngày đối diện, lựa chọn sớm hay muộn do Vương Gia, hắn chỉ hi vọng tới thời khắc ấy không ai trong tâm nặng nề.