Đúng thực là Lãnh Minh để lại cho Tần Trạm 1 bóng lưng.
Ngay sau khi xác định đã cầm máu được cho Tần Trạm thì Lãnh Minh chính là cứ vậy mà đi 1 chút do dự cũng không có.
Đến khi bóng lưng của cậu tưởng trừng như đã biến mất thì 1 giọng nói trong trẻo dễ nghe nhưng về từ ngữ thì không khỏi có chút không được thân thiện!
- Qua hôm nay mà anh có thể vớt được cái mạng này về thì nhất định phải tìm tôi báo đáp ân tình!
Tiểu Bạch cảm thấy muốn chửi thề!
Làm ơn đi! Đây dù sao cũng là đối tượng của cô mà nhìn người ta thê thảm như vậy cô cũng không có 1 cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc* hay sao?
* Thương hương tiếc ngọc: đại loại giống kiểu biết thương xót mỹ nhân, đối xử ân cần, dịu dàng với người đẹp.
Nó cảm thấy thực sự là thương xót cho chủ nhân của mình!
Nhưng nó cũng phải liên tục tẩy não cho mình là cô vẫn là đối xử với chủ nhân của nó rất đặc biệt.
Ít ra trong hoàn cảnh này cô vẫn còn giúp chủ nhân cầm máu chứ không phải đứng nhìn chủ nhân chút hơi thở cuối cùng.
Trong khi Tiểu Bạch phun tào trong lòng thì Lãnh Minh đã lấy được từ dưới đế giày 1 cái thiết bị điện tử chỉ to tầm 1 đốt ngón tay.
Ngón tay xinh đẹp của thiếu niên sờ quanh cái thiết bị nhỏ màu đen trêи tay.
Cậu dừng lại ngay ria bên cạnh của thiết bị nhẹ nhàng trạm vào gửi đi định vị của mình.
Theo như trí nhớ kế thừa của nguyên chủ thì đây là 1 thiết bị đặc thù do cha của cậu- Lãnh Thiên cho người làm và gắn ở đế giày của cậu để trong tình huống nguy hiểm có thể định vị được vị trí nhanh nhất.
Đương nhiên thiết bị này còn 1 tính năng nữa là 1 quả bom nổ mini với lực sát thương lớn, chiến đấu chủ yếu trong vòng bán kính 1m.
Lãnh Minh sau khi xác định được đã gửi được định vị đi thì cậu đứng bên cạnh những cái cây ngay sát dìa đường.
Đằng sau cậu là chỗ giữa rừng ở căn nhà kho bỏ hoang đang có những tiếng động ồn ào như đang truy tìm lùng xục 1 điều gì đó.
Trêи mặt cậu vẫn là cái nụ cười nhàn nhạt tựa như 1 tia cảm xúc biểu hiện cũng không rõ.
Ngay lúc giường như những người đó đã phát hiện và chỉ cách cậu tầm vài mét.
Thì lúc này Lãnh Minh cũng quay người lại nở 1 nụ cười thật tươi về phía những người đằng sau đang muốn đuổi đến.
Giọng nói của cậu trong trẻo như tiếng suối chảy êm ả đi vào lòng người.
- Giang Tuyển đại lễ tôi tặng anh có vừa lòng?
Giang Tuyển gương mặt có thể nói là đẹp trai nhưng lúc này dù có nhìn như thế nào thì cũng không thể nhìn ra 1 gương mặt dễ nhìn.
Gương mặt của Giang Tuyển lúc này trầm xuống có chút khó coi.
Người khác không biết đại lễ mà cậu nói chẳng lẽ hắn lại không biết.
Đại lễ kia ngoài việc ám chỉ em gái kiêm người tình của anh ta vừa bị cậu đánh thì làm gì có chuyện nào khác.
Ngay lúc tưởng trừng Giang Tuyển đã bước đến trước mặt và bắt được Lãnh Minh thì bỗng nhiên chỗ anh ta và đàn em của mình đứng đột nhiên vang lên tiếng nổ.
Khói bụi lan ra mù mịt, mùi máu tanh tưởi, nồng nặc trong không khí.
Giang Tuyển nhanh nhẹn chạy ra nằm sấp bảo vệ đầu nhưng vẫn không tránh được hoàn toàn thương tích trêи người.
Nhưng cũng coi như may mắn hơn những người anh em khác, anh ta vẫn giữ được sự tỉnh táo cho bản thân.
Lúc anh ta ngước lên nhìn ra phía đường nhựa thì đã thấy Lãnh Minh không chút thương tổn đang được người hộ tống chuẩn bị lên xe rời đi.
Ánh mắt cậu ta còn cố tình nhìn về phía Giang Tuyển với cái ánh mắt tiếc nuối.
Giang Tuyển nhìn về phía Lãnh Minh, ánh mắt không khống chế được lóe ra sự hận thù.
Cậu tiếc nuối cái gì? Tiếc nuối vì hắn chưa chết hay sao!?
------------
Quay lại với Tần Trạm.
Nếu như là Tần Trạm bình thường thì hắn sẽ không để tâm đến những câu nói và hành động của Lãnh Minh.
Nói sao nhỉ? Kiểu đại loại giống như 1 người qua đường không quan trọng!
Ngay kể cả hôm nay cậu có không cứu hắn thì hắn cũng sẽ không than oán 1 câu.
Có 1 câu nhất định phải nhớ!
" Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo!* "
* Không việc mà ân cần không phải kẻ gian cũng là phường trộm cắp hoặc có thể hiểu đại loại là không ai cho không ai cái gì.
Nhưng ngay lúc này thì tâm trạng của Tần Trạm hắn có chút gì đó.
Ừm? Kiểu đại loại giống như giận hờn vu vơ, ngay lúc này hắn muốn thốt ra 1 câu trách cứ cậu tại sao không đưa hắn theo cùng!
Tần Trạm bị chính ý nghĩ của mình làm hoảng hồn.
Từ bao giờ hắn lại có thể dễ dàng để tâm đến sự xuất hiện của 1 người dù mới tiếp xúc với nhau lần đầu tiên.
Ha! Dù sao thì hắn cũng không quan tâm!
Tần Trạm hắn chỉ biết 1 điều những thứ mà hắn đã nhận định thì tuyệt đối sẽ không để tuột mất khỏi tầm tay.