Tần Trạm vẫn nằm ở chỗ gốc cây như cũ máu chảy mỗi lúc 1 nhiều nhưng hắn vẫn luôn là cố gắng mở căng mắt đề phòng với cậu thiếu niên ở phía đối diện.
Hắn vẫn luôn để ý cậu thiếu niên đấy không có sát ý với mình nhưng cậu ta cũng không có vẻ gì là đi đến cứu mình.
Nội tâm hắn lúc này kịch liệt gào thét.
" Vậy rốt cuộc cậu thiếu niên đó có ý gì! Không muốn cứu thì có thể đi nhưng cậu ấy chỉ đứng trước mặt hắn và nhìn hắn đang dần mất đi ý thức! "
Tiểu Bạch ở trong không gian ruột gan lộn hết cả lên.
Nó đâu là muốn tiểu tỷ tỷ đến cứu chủ nhân nhà nó nhưng sao lại khó khăn như vậy chứ?
Cảm giác tiểu tỷ tỷ lúc này là muốn nhìn chủ nhân nhà nó chút ra hơi thở cuối cùng rồi sẽ vác xác đi chôn?
Không thể! Tiểu tỷ tỷ nhà nó lấy đâu ra lòng tốt như vậy!
Chủ nhân nhà nó mà cks chết thì tiểu tỷ tỷ cũng sẽ là phủi ʍôиɠ quay đi, lấy đâu ra chuyện mà chôn với cất?
Nghĩ như vậy Tiểu Bạch lạnh hết sống lưng, nó nhanh miệng tẩy não cho Hạ Minh Khuê.
- Tiểu tỷ tỷ, thực ra lúc này có phải chúng ta nên cứu người trước không?
Lãnh Minh vẫn là 1 vẻ đẹp hiền hòa, vô hại mà nhìn về phía Tần Trạm.
- Tại sao phải cứu? Ta cũng lại không đi lo chuyện bao đồng!?
- Làm sao có thể coi là chuyện bao đồng! Dù gì thì người ta cũng là mục tiêu nhiệm vụ của cô. Nếu hắn chết rồi thì cô sẽ không hoàn thành nhiệm vụ.
- Không hoàn thành thì không hoàn thành thôi!
Tiểu Bạch âm thầm phun tào trong lòng. Nó thật sự là nghi ngờ với máu móc của mình.
"Cô còn câu nào vô trách nhiệm hơn thế nữa không?"
Rõ ràng nó đã có thể thấy được thanh cảm xúc của cô đã từng giao động vì chủ nhân nhà nó mặc dù thời gian giao động và mức độ giao động cũng chỉ là nhích lên trong vòng vài giây sau đó lại nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Sau một hồi thương lượng, dụ dỗ nhiệt tình chỉ còn thiếu bước cưỡng ép cơ thể của cô, cuối cùng nó cũng đã phải lùi một bước xác nhận một số thông tin để Hạ Minh Khuê ra tay cứu chủ nhân nhà mình.
- Ta cũng chỉ có thể xác nhận rằng đúng thực là mục đích của chúng tôi là nhắm vào cô. Nhưng là muốn làm cho cô nhớ lại kí ức chứ không có làm gì hại đến thân thể cô cả.
Hạ Minh Khuê nghe xong câu nói của Tiểu Bạch 1 phản ứng dư thừa cũng không có.
Bản năng sinh tồn mà cô được học và trải nghiệm trong cuộc sống nó không cho phép cô nhẹ dạ cả tin.
Người đời có câu.
" Đứng trêи đỉnh nhân sinh luôn là những kẻ cô độc! Không phải sao?"
Hạ Minh Khuê cô cũng thế.
Đối với những người lớn lên trong 1 hoàn cảnh khắc nghiệt và bắt buộc phải sống bằng lý trí không cho phép vấn đề tình cảm đi vào cuộc sống của bọn họ!
Thì việc mở lòng để tiếp nhận một người bước vào cuộc sống của mình và phải tin tưởng người đấy là 1 việc rất không dễ dàng!
Cô thừa nhận rằng đã có lúc thật sự cảm thấy ở bên người kia có 1 cảm giác ấm áp, quen thuộc làm cô mấy đi phòng bị.
Và cũng có những lúc cô đã không thể kiểm soát bản thân vì hắn.
Nhưng trước khi tự bản thân cô lấy được mọi ký ức của mình thì sẽ không có chuyện cô tự tiện cho ai bước vào thế giới của cô!
Sau câu nói đó của Tiểu Bạch thì Lãnh Minh thong thả bước đến gần chỗ Tần Trạm.
Tần Trạm nhìn chằm chằm theo từng bước đi của Lãnh Minh, vẻ đề phòng càng hiện rõ trêи mặt.
Hắn có cảm giác cậu thiếu niên lúc này bước qua đây có cái gì đó không được bình thường. Nhưng chung quy hắn cũng không biết có chỗ nào không bình thường.
Hắn ngoài nhìn ra thì cũng không thể làm gì khác!
Ngay bây giờ cô mà muốn giết hắn thì hắn cũng chỉ có thể để mặc cho cậu giết.
Kháng cự? Nói đùa cái gì hắn đến nói còn không mở được miệng thì kháng cự cái quỷ gì!?
Dường như lúc này Lãnh Minh cũng cảm nhận được sự cảnh giác của hắn, nếu có thể cậu nghĩ hắn lúc này sẽ muốn đánh cậu ngay khi cậu đụng vào người hắn.
Lãnh Minh nói ra 1 câu đùa cợt, châm chọc có 1 chút dáng vẻ lưu manh!
- Nói cho cậu biết danh tính ân nhân của mình. Tôi tên là Lãnh Minh. Nếu hôm nay cậu vẫn còn sống về sau có thể kiếm tôi trả ân tình?
Tần Trạm lúc này nhìn Lãnh Minh có chút muốn Đánh người!
"Ha Ha cái dáng vẻ kia của cậu giống ân nhân cái quỷ gì! "
Lãnh Minh dưới ánh mắt nghi ngờ, chế nhạo của Tần Trạm bắt đầu lục lọi.
Cậu lấy ra 3 kim châm nhẹ nhàng đâm lên trêи người của Tần Trạm ở 3 huyệt.
Hắn trợn mắt nhìn về phía Lãnh Minh.
Chỉ là cầm máu cậu cũng có thể làm nhiều cách nhưng cô lại là chọn hình thức bạo lực nhất!
Ngay lúc này hắn đã có thể xác định cậu đang cảm thấy hắn là một phiền toái?
Cảm giác lúc này của hắn chính là Lãnh Minh đang rất mấy kiên nhẫn với mình.
Nhưng hình như chỉ mấy vài giây vết thương trêи người hắn đã có cảm giác đang đông máu lại.
Lúc này Lãnh Minh cũng là bình tĩnh đứng lên và sau đó là cậu cứ như vậy bước đi để lại cho hắn 1 bóng lưng.