Không còn bà già ầm ĩ và thằng nhãi không lễ phép, đường trở về của Hoắc Nhung vô cùng thoải mái.
Ghế dài lúc này ngồi thoải mái hơn nhiều, cô nằm bò bên cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc lâu, mệt thì dựa lên vai Đảng Thành Quân.
Ngoài quýt Đảng Thành Quân còn mang hai miếng bánh dày hạt kê vàng(1), cũng tự anh làm, thật ra phương pháp rất đơn giản, ngâm hạt kê nếp vàng rồi cho vào nồi hấp chín, lấy ra bỏ vào cối đá giã, đợi tất cả hạt kê dính vào nhau liền thành bánh dày hạt kê vàng.
Ăn riêng nó thì không có vị, anh dính một lớp đường mỏng bên ngoài, gói trong giấy dầu, để phòng nó lạnh bị cứng lại, còn đặt nó trong túi dựa sát quần áo, có thể giữ ấm đầy đủ, khi lấy ra vẫn còn mềm, cắn một miếng dẻo nhưng không dính răng, hạt đường trắng tan trong miệng, ngọt lịm.
Hàng ghế dơ phía trước được người bán vé đậy lại, lúc này một bác gái hòa nhã ngồi đó, thấy anh lấy bánh dày hạt kê vàng ra cho vợ ăn không thể không líu lưỡi khen ngợi: "Thảo nào trước khi xe chạy thằng nhóc kia thèm, cũng quá chăm sóc người khác, hết quýt rồi bánh dày, đối với vợ thật tốt, cô gái cũng vậy, nhìn là thấy có phúc."
Hoắc Nhung cười, Đảng Thành Quân ngược lại rất tự nhiên: "Cô ấy không ăn gì sẽ say xe."
Bác gái nghe xong càng cười vui vẻ: "Nhìn xem, nhìn xem, quả thật chu đáo, sau này nếu con gái tôi tìm được người đàn ông đối tốt với nó như vậy thì tốt rồi."
Hoắc Nhung thấy bác ấy càng nói càng xa, nhanh chóng lấy quýt ra chia mỗi người một quả, bác gái liên tục từ chối nhưng không được, dứt khoát lấy bành quai chèo(2) trong túi của mình ra đổi lấy quýt với cô.
Thời buổi này dầu rất quý, bánh quai chèo giống Lưu Quế Hương chiên, với người trong thôn mà nói cũng là đồ quý giá, Hoắc Nhung nếm thử, vừa thơm vừa giòn, làm cô có chút nhớ mẹ mình.
Nhưng nghĩ tới không bao lâu sẽ tới nhà, cô rất vui vẻ.
Lần này trở về chỉ có hai người họ, Hoắc Nhung không để anh cả gửi tin cho cha mẹ, nếu cha mẹ biết lại chịu gió lạnh nửa buổi chiều ra đón, dù sao công xã cách Hoắc gia thôn không quá xa, đi cũng đi bộ thôi, nếu không đi được thì để Đảng Thành Quân cõng cô cũng được, dù sao trời tối sầm cũng không ai thấy.
Thế nhưng mong muốn này của cô lại không thành, bởi vì khi hai người xuống xe tới công xã đúng lúc gặp được đội xe bò của đội sản xuất tới nhận giống lương thực cần gieo trồng vào đầu xuân, người dẫn đầu nhìn Hoắc Nhung liền nhận ra cô, nghe nói hai người từ Bình thành trở về, muốn về trong thôn, dứt khoát kéo người lên xe.
Hoắc Nhung ngồi trên xe bò, Đảng Thành Quân đi chậm theo bên cạnh, chú đánh xe tuy không nói nhiều với Hoắc Nhung, nhưng quan hệ với cha cô lại rất tốt, nghe nói Hoắc Nhung mới từ Bình thành trở về, mặt cười hỏi cô trải qua những gì trong thành phố.
Dẫu sao cũng là người trong thôn, không giống nhà Hoắc Nhung có người thân trong thành phố, lớn như vậy cũng chưa từng đi vào thành phố, thấy ai từ thành phố về cũng nhịn không được hỏi hai câu.
Tuy cô không nhớ được tên cụ thể của người này, nhưng mặt rất quen thuộc, thấy chú ấy nhiệt tình, hỏi gì nói đó, làm người ta tấm tắc ngạc nhiên.
Chờ sắp tới trong thôn, chú ấy mới nhớ tới một chuyện.
Nhưng khi muốn mở miệng hỏi lại cảm thấy chuyện này hình như không cần nói với cô.
Hoắc Nhung thấy người này ấp úng, dứt khoát hỏi: "Chú, làm sao vậy?"
"Chính là nghe nói chỗ thanh niên trí thức có người muốn về thành phố, nghe nói danh sách về thành phố phải nộp lên đại đội, Hoắc Ni nhà cháu hình như cũng đi cùng, cháu biết không?"
Lời ra khỏi miệng chú ấy lại cảm thấy ngại ngùng, nhất thời hồ đồ chỉ nghĩ thanh niên Chu kia đã kết hôn với Hoắc Ni, đã quên mất trước kia hắn cũng qua lại với Hoắc Nhung, giờ lại hỏi câu này trước mặt hai vợ chồng Hoắc Nhung, chú ấy cảm thấy mình cũng giống như người nhiều chuyện, vừa lắm miệng vừa làm người ta ghét.
Không nghĩ tới hai vợ chồng này không tức giận, nhìn nhau một cái rồi thản nhiên hỏi lại: "Phải không ạ? Chưa nghe nói gì cả."
Chú ấy vừa nói Hoắc Nhung liền biết đang nói tới Chu Văn Thanh, cô không muốn quan tâm tới việc không quan trọng với các cô, không hứng thú gì với hai người đó, về thành phố thì về. Bất luận Chu Văn Thanh nghĩ ra biện pháp gì trở về trước, có thể mang Hoắc Ni đi cuối cùng cũng không mất lương tâm.
Thấy hai vợ chồng Hoắc Nhung dửng dưng, cũng không có dáng vẻ hứng thú, ngại hỏi nhiều, xấu hổ sờ đầu: "Cũng chỉ nghe nói, chú cũng không biết có thật hay không."
Kế tiếp sợ bản thân lại nói sai, không nói gì cho tới khi đưa hai người tới tận nhà.
"Cảm ơn chú, người vào nhà uống miếng nước đã!"
Chú ấy liên tục xua tay: "Không được, không được, còn phải đem đồ tới chỗ đội trưởng báo cáo kết quả nữa, các cháu nhanh vào nhà đi."
Hoắc Nhung không miễn cưỡng nữa, nói tạm biệt với người ta rồi kéo Đảng Thành Quân mở cổng vào nhà.
Các cô vừa vào sân liền nghe được tiếng Lưu Quế Hương truyền tới: "Ai đấy?"
Đã lâu Hoắc Nhung không được nghe tiếng Lưu Quế Hương nói chuyện, đột nhiên nghe thấy trong lòng có hơi chua, Đảng Thành Quân muốn trả lời nhanh chóng bị cô bịt miệng lại.
Lưu Quế Hương nghe được bên ngoài có tiếng mở cửa, gọi một tiếng lại không có ai trả lời, nghi ngờ từ trong nhà vén rèm đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân đứng ở trong sân, tức thì vui sướng trợn tròn mắt.
"Tiểu Dung! Thành Quân! Sao các con về rồi!"
Vốn dĩ trong tay Hoắc Nhung không cầm thứ gì, chỉ mỗi bình nước, ném vào ngực Đảng Thành Quân, liền nhanh chóng lao lên ôm lấy người.
"Mẹ."
Lưu Quế Hương được cô ôm như vậy nước mắt liền rơi, vội kéo người vào nhà, vừa vào vừa kêu: "Mau xem, ai về này!"
Hoắc Tam Hưng đang ngồi xổm cạnh chậu than nướng đậu phộng, vừa nghe giọng nói này của mẹ liền biết em gái đã về, nhanh chóng đứng lên, quả nhiên thấy mẹ dẫn hai người vào.
"Anh ba." Hai người đồng thời gọi Hoắc Tam Hưng một tiếng.
Hoắc Tam Hưng tiến lên nhận đồ trong tay Đảng Thành Quân, hỏi.
"Sao trở về không nói một tiếng, anh sẽ nhanh chóng ra đón? Trời lạnh vậy sao mang nhiều thứ thế."
Hoắc Nhung đâu thể không biết xấu hổ nói suy nghĩ của mình, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Đồ cũng không nhiều lắm, hơn nữa chúng em vừa gặp được xe bò trong đội, chở chúng em về. Cha đâu?"
Hoắc Nhung vừa dứt lời, liền nghe tiếng Hoắc Đại Thành từ bên ngoài đi vào, hô to: "Ở đây."
Ông vén rèm lên, trong tay bưng bát nước đường đỏ nóng hổi, trước đây Hoắc Nhung còn ngửi được mùi gừng.
"Nước gừng ngọt? Ai uống?"
Dùng nước gừng tươi, bình thường trong nhà có người cảm lạnh sinh bệnh mới uống.
Hoắc Đại Thành đưa bát cho vợ mình, thở dài: "Mẹ con uống, hai ngày này bà ấy có phần không thoải mái."
Hoắc Nhung lập tức bắt đầu lo lắng: "Chỗ nào không thoải mái vậy mẹ?"
Lưu Quế Hương nhanh chóng vỗ tay cô: "Không có việc gì không có việc gì, chỉ có hơi đau đầu, dự đoán là gió thổi bị lạnh, uống chút nước gừng ngọt đắp chăn ngủ một đêm là tốt thôi."
Đảng Thành Quân thấy cô sốt ruột, nói.
"Để mẹ uống nước gừng ngọt đắp chăn trước, ngày mai anh đưa mẹ đi Sở vệ sinh nhìn xem."
"Lại không phải bệnh lớn gì, đâu phải tới Sở vệ sinh, thật sự không có việc gì, hai đứa đừng lo nghĩ linh tinh."
Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành xua tay liên tục nói không cần, Hoắc Nhung vẫn không yên tâm, vừa nãy ở bên ngoài trời đen như mực nên cô không nhìn ra, vào trong mới nhìn thấy vành mắt của bà đỏ ửng, giống như từng khóc qua.
Trong lòng Hoắc Nhung càng thấy bất thường, quay đầu nhìn hai lần hỏi: "Anh hai con đâu?"
Lúc này ba người trong nhà không nói gì, trong lòng cô lộp bộp một tiếng, kéo cánh tay anh ba: "Anh ba, anh hai em đâu? Anh mau nói cho em đi?"
Hoắc Tam Hưng nhìn Lưu Quế Hương một cái, bà lại bắt đầu lau nước mắt, gật đầu với anh.
Lúc này anh mới nói: "Anh hai không có việc gì, đang ngủ trong phòng."
Hoắc Nhung bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, nếu anh hai cô chỉ ngủ trong phòng, vì sao cả nhà lại ấp úng không muốn nói?
Thấy thế cô cũng không hỏi nữa, buông Hoắc Tam Hưng ra, quay đầu chạy vào phòng của Hoắc Nhị Quân.
"A, em gái trước đừng đi..."
Hoắc Tam Hưng kêu cũng không được, Hoắc Nhung đã chạy rồi, ngược lại Đảng Thành Quân không chạy, kéo Hoắc Tam Hưng hỏi: "Anh ba, rốt cuộc có chuyện gì thế, mọi người nên nói với cô ấy đi, nếu không cô ấy càng lo lắng."
Hoắc Đại Thành thở dài, Lưu Quế Hương ôm mặt, quay sang một bên.
Hoắc Nhung tiến vào cửa phòng Hoắc Nhị Quân đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, trong phòng không thắp đèn, cô tìm diêm thắp đèn lên, mới nhìn thấy anh hai cô thật sự ở trong phòng, anh ở trên giường, đắp cái chăn dày, đầu cũng vùi ở bên trong.
"Anh hai?" Hoắc Nhung nhỏ giọng gọi hai tiếng, trong chăn không có động tĩnh.
Cô xốc chăn lên, gương mặt say rượu đỏ bừng của Hoắc Nhị Quân hiện ra, ấn đường luôn nhăn lại, đâu còn chút dáng vẻ khí thế hăng hái như ngày xưa.
Hoắc Nhung không biết anh sao lại thế này, trong lòng khó chịu vô cùng, lại gọi anh hai tiếng.
"Anh hai, anh hai, em về rồi, anh hai anh tỉnh dậy."
Cuối cùng Hoắc Nhị Quân có chút động tĩnh, gương mặt mờ mịt mở mắt ra, điều chỉnh tiêu điểm một lúc lâu mới nhìn thấy Hoắc Nhung trước mặt, dù cho mày cau lại thành chữ xuyên, khóe miệng lại theo bản năng nhếch lên cười với Hoắc Nhung.
"Em gái, em về rồi à."
Vừa nói xong, men say lại dâng lên, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Hoắc Nhung kéo chăn cẩn thận cho anh, nhìn thấy tay anh đặt dưới chăn.
Khớp xương mu bàn tay một mảng máu thịt lẫn lộn, nhìn giống như chưa được xử lí, máu trộn lẫn bụi đất cứng lại thành vảy máu màu đỏ đen, đập vào mắt trông đáng sợ.
Hoắc Nhung đứng lên, tắt đèn, quay đầu ra ngoài.
"Cha, mẹ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Hiện giờ Hoắc Nhung rất tức giận, cô tới gia đình này lâu như vậy còn chưa thấy qua dáng vẻ sa sút thất bại của Hoắc Nhị Quân như thế.
Trong nhà có 3 anh trai, đều rất thương cô, nhưng muốn nói cẩn thận, không ai tinh tế bằng Hoắc Nhị Quân, tâm tư anh tinh tế, lại rất ra dáng anh trai, ngoại trừ người trong nhà chuyện gì cũng không để trong lòng, Hoắc Nhung không nghĩ ra được trên người anh phát sinh chuyện gì có thể khiến anh thành thế này.
Lưu Quế Hương khóc đỏ mắt, nhìn con gái thở dài một hơi nói: "Anh hai con và chị Hồng Mai... hủy hôn rồi."
Hoắc Nhung trợn mắt tròn xoe: "Cái gì?"
Tuy Hoắc Nhung chưa từng gặp qua Triệu Hồng Mai nhưng đã thấy qua trong kí ức của Hoắc Tiểu Dung, cười lên thẹn thùng, đầu nhỏ, nhưng lớn lên không tệ, đứng chung với Hoắc Nhị Quân rất xứng đôi.
Trọng điểm là Hoắc Nhị Quân thích.
Triệu Hồng Mai và Hoắc Nhị Quân cũng quen biết nhờ xem mắt, điều kiện trong nhà cô ấy không tốt, cho nên khi xem mắt đã nói muốn tìm người có điều kiện tốt một chút, mới đầu Lưu Quế Hương có ý kiến về chuyện này, nhưng sau khi hai người gặp mặt Hoắc Nhị Quân liền coi trọng cô gái đó, hơn nữa Lưu Quế Hương thấy tính cách thẹn thùng người cũng có năng lực, dường như cũng vừa ý con trai mình, vì vậy chấp nhận.
Tóm lại là con trai lấy vợ, về sau cũng không trải qua cả đời với bà.