Bữa tiệc bên Lục Hồng Binh kết thúc, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân cũng phải trở về, Hoắc Nhất Minh đi trước hỏi khi nào hai người về, kế tiếp tính toán thế nào, Hoắc Nhung trả lời: "Thành Quân quay lại, em tạm thời sẽ không tới, đợi anh ấy sắp xếp tốt em lại tới."
Cô đã bàn bạc xong với Đảng Thành Quân, sau khi trở về trước tiên cô sẽ nói một chút về kế hoạch của hai người với gia đình, sau đó để anh tới Bình thành trước, nói cho cùng nếu hai người thật sự ở lại Bình Thành lâu dài chắc chắn không thể ở lại trong nhà anh cả, huống hồ việc làm ăn này của Lý Minh Sơn vừa mới bắt đầu, tình hình thế nào còn chưa biết, một mình Đảng Thành Quân tới còn được, nếu Hoắc Nhung cũng cùng tới, anh chắc chắn không nỡ để cô chịu khổ cùng anh.
Thế nên tối hôm đó khi trở về từ chỗ Lục Hồng Binh, hai người đã quyết định hành trình tiếp theo.
Hoắc Nhất Minh nghe xong cũng cảm thấy hợp lí, sau đó gọi Đảng Thành Quân đi thu xếp vài chuyện.
Hai người họ ở trong phòng nói chuyện, ở bên ngoài Hoắc Gia Hâm ôm cổ Hoắc Nhung khóc, để phòng ngừa tình huống phát sinh như hôm này, mấy ngày trước Tống Yến Lan đã bắt đầu báo trước cho bé, nói cô hai ngày nữa sẽ về nhà, Hoắc Gia Hâm vừa nghe thấy đã khóc, sau đó quen dần không khóc nữa. Tống Yến Lan cho rằng bé đã chuẩn bị tốt tâm lí, nhưng tới lúc Hoắc Nhung thật sự phải đi, Hoắc Gia Hâm vẫn cực kì buồn bã, đau lòng ôm cổ Hoắc Nhung, mắt to chớp chớp đem toàn bộ nước mắt lau lên quần áo cô.
Cả Tống Yến Lan cũng không cho ôm, cánh tay nhỏ ôm cổ Hoắc Nhung sống chết không buông, chị nói không khóc nữa liền cho kẹo cũng không dùng được.
Hoắc Nhung nghe bé vừa khóc vừa nhỏ giọng gọi cô, cũng rất không nỡ, liền ôm bé xuống hỏi: "Hâm Hâm không nỡ bỏ cô phải không?"
Hoắc Gia Hâm đem cái đầu nhỏ gật như gà con mổ thóc, gương mặt ướt dầm dề.
Hoắc Nhung xoa đầu bé: "Nếu Hâm Hâm ở nhà nghe lời mẹ, cùng chị gái học đếm, đợi trời ấm áp, Hâm Hâm có thể đếm tới mười, cô đã trở lại rồi."
Hoắc Gia Hâm còn nhỏ, đừng nói là đếm, đến vạch ngón tay cũng không thạo, nhưng Hoắc Nhung nói như vậy, tốt xấu gì bé có chút hy vọng, gật đầu, thút thít nói nhỏ.
Thế nhưng vừa mới buông tay chưa lâu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, nâng tay lên ôm cổ cô, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Bảo bảo."
Hoắc Nhung nghe không rõ, bối rối: "Hâm Hâm cháu nói gì vậy?"
Hoắc Gia Hâm cúi đầu, nhìn chằm chằm bụng cô, lặp lại: "Bảo bảo."
Hoắc Nhung còn chưa rõ, Tống Yến Lan đã hiểu, vẻ mặt chị xấu hổ, kéo tay bé: "Con mới bé tí, cùng cô nói cái gì thế?"
Một suy nghĩ chợt hiện trong đầu Hoắc Nhung, cô liền rõ, lập tức có chút xấu hổ.
Nhưng cô có chút nghi ngờ, Hoắc Gai Hâm là một nhóc củ cải, ở đâu có thể biết được việc này, ai nói với bé.
Cô vừa muốn hỏi, liền thấy Đảng Thành Quân từ bên trong đi ra, Hoắc Gia Hâm vừa thấy anh lập tức vươn tay ra: "Chú, chú, bảo bảo."
Hoắc Nhung:.....
Cô đột nhiên nhớ tới khi còn ở nhà, Hoắc Gia Hâm khóc nháo không cho cô đi, Đảng Thành Quân ôm bé ra ngoài nói hai câu liền dỗ được, cô hỏi hồi lâu cũng không biết rốt cuộc anh nói gì với bé, lúc này đột nhiên hiểu rõ.
Khẳng định là nói nếu bé ngoan ngoãn nghe lời, sẽ nói cô sinh cho bé một em bé!
Hoắc Nhung xấu hổ tới mức vành tai đỏ rực, cũng xấu hổ nhắc lại đề tài này ở trước mặt Hoắc Gia Hâm, lại dỗ bé hai câu, giao Hoắc Gia Hâm lưu luyến không rời cho Tống Yến Lan, sau đó tạm biệt với Hoắc Gia Nhiên, ra cửa đón xe đi.
Tống Yến Lan mang theo hai đứa nhỏ bất tiện, Hoắc Nhung liền không để chị tiễn, Hoắc Nhất Minh thì tiễn người ra tận bến xe, trước khi đi Hoắc Nhung nhớ tới gì đó dặn anh trai vài câu.
"Nếu giám đốc Đặng bên kia tìm anh, anh cứ thoải mái, có gì nói đấy là được đừng nghĩ nhiều."
Đặng Hướng Văn vừa tới nhà máy, khẳng định có không ít chuyện muốn tìm hiểu rõ, Hoắc Nhung cứu bà cụ tuy không phải để nịnh bợ anh ta, nhưng nếu anh ta tìm tới, Hoắc Nhất Minh cũng không cần tránh, cô biết anh cả cô suy nghĩ thực tế, không thích làm chuyện đầu cơ trục lợi này, nhưng không đồng nghĩa với việc đem cơ hội tới cửa đẩy ra ngoài, phẩm hạnh ngay thẳng làm việc nghiêm túc, nếu Đặng Hướng Văn thật sự tán thưởng anh, vậy không phải chuyện không thể tốt hơn sao?
Hoắc Nhất Minh gật đầu, thực ra mấy ngày qua anh cũng nghĩ tới, tự nhiên biết em gái mình nói đúng.
Anh nhìn Hoắc Nhung, ánh mắt có phần hài lòng, cảm thấy em gái đã trưởng thành rồi, suy xét sự việc chu đáo hơn anh.
"Được, anh biết, các em nhanh lên xe đi, tìm chỗ cạnh cửa sổ, tránh khi trở về lại khó chịu."
Bến xe Bình thành là điểm bắt đầu, chắc chắn sẽ không chen chúc như lúc tới, hai người mua vé xe xong liền tìm vị trí cạnh cửa sổ, vừa lên xe Đảng Thành Quân liền lục lọi trong túi, lấy ra một quả quýt lớn xinh đẹp, màu cam, cách cái túi cũng có thể ngửi được mùi thơm khoan khái nhẹ nhàng của vỏ quýt.
"Anh mua quýt lúc nào thế?" Hoắc Nhung có chút vui mừng, say xe thật sự có hơi khó chịu, mùi thơm vỏ quýt có thể giảm bớt không ít.
Nhưng quýt không dễ mua như vậy, đúng lúc gặp phải mới mua được.
Đảng Thành Quân lấy một quả ra đưa cho cô: "Sáng sớm đi dạo tìm được."
Hoắc Nhung biết chắc chắn anh đặc biệt hỏi thăm mới mua được, nếu thật sự tùy tiện đi dạo liền có thể mua được thì sao mấy lần trước đó cô ra ngoài cũng không gặp được.
Nhưng cô cũng không vạch trần, kiểu niềm vui nhỏ bất ngờ này của anh, thật sự làm tâm trạng cô vui vẻ.
Còn một lúc nữa xe mới khởi hành, Đảng Thành Quân muốn tranh thủ đi vệ sinh, liền đem đồ đặt tại chỗ ngồi, đứng dậy xuống xe.
Hoắc Nhung lột quả quýt, một hương thơm thanh mát đặc biệt từ vỏ quýt tràn đầy trong không khí, lập tức che lấp cảm giác oi bức trong xe.
Cô bẻ quả quýt làm đôi, bóc một múi nếm trước.
Quả quýt không hề bị thúc chín, tự nhiên phát triển, không trải qua vận chuyển đường dài, ngon hơn những quả quýt cô từng ăn qua, chua chua ngọt ngọt, cắn một miếng nước liền tuôn ra.
Không tệ.
Hoắc Nhung một hơi ăn hết cả quả quýt, còn cảm thấy chưa đã thèm, liền lấy một quả từ trong túi ra, vừa mới lột vỏ, liền thấy một bàn tay dơ dáy đưa ra trước mặt, hướng tới quả quýt của cô.
Hoắc Nhung nhanh tay nhanh mắt, trước khi bàn tay dơ dáy kia đụng tới quả quýt của cô, co tay lại, lạnh giọng hỏi.
"Làm cái gì?"
Là một bé trai bảy tám tuổi đứng trên ghế, mặc quần áo xộc xệch không nói, chủ yếu là mặt và tay rất dơ, nước mũi bôi ra hai nét trên miệng "râu cá trê", móng tay của bàn tay muốn cướp quả quýt cũng không cắt, chứa một đống đất đen sì sì. Giày trên chân cũng chưa cởi, đứng trên ghế nhảy tới nhảy đi giẫm chơi.
Khi Hoắc Nhung lột quả đầu tiên, thằng nhãi này đã ngửi thấy, thấy quả quýt kia xinh đẹp ăn ngon, duỗi tay muốn cướp lấy, Hoắc Nhung co tay nhanh nên thằng bé không lấy được, ngay lập tức vừa trừng mắt nhìn cô chằm chằm vừa kéo người ngồi bên cạnh.
"Nội, cháu muốn ăn quýt!"
Một bà già khoảng 50-60 tuổi từ bên cạnh thằng bé đứng dậy, đôi mắt nhìn bốn phía, vừa nhìn vừa nói: "Ở đâu có quýt?"
Thằng nhóc túm lấy bà cụ xoay người lại, nhìn chằm chằm Hoắc Nhung: "Cô ấy có."
Bà ta nhìn, thật sự có.
Bà ta trước tiên liếc mắt nhìn Hoắc Nhung một cái, lại thấy cái túi bên cạnh cô đựng không ít quýt, thấy cô chỉ ngồi một mình, lập tức mở miệng nói: "Đồng chí nhỏ, cháu trai tôi muốn ăn quýt, cô cho chúng tôi một quả nhé?"
Không ngờ lần đầu tiên cô nghe được yêu cầu vô lí như vậy, ngước mắt nhìn hai bà cháu này, lại bóc hai múi cho bản thân ăn rồi mới trả lời: "Bác à, xe còn chưa chạy, muốn ăn bản thân có thể đi mua."
Bà ta nghe vậy, mắt cũng trừng cô giống như cháu mình.
"Cô đồng chí nhỏ này sao không tử tế thế? Đứa nhỏ muốn ăn quả quýt cũng không cho, không muốn cho cô lấy ra ăn làm gì?"
Hoắc Nhung bị lời này của bà ta chọc tới bật cười.
"Bác à, bác xem lời mình nói đi, quýt của cháu là cháu tự bỏ tiền mua, vì sao cháu không thể ăn? Cháu đang ăn quýt rất ngon, cháu bác vươn tay muốn đoạt, cháu không cho thằng bé không để nó lấy lại thành cháu không tử tế? Bác để mọi người tới phân xử xem, rốt cuộc là ai không tử tế?"
Bà ta thấy Hoắc Nhung lớn lên trắng nõn sạch sẽ, chỉ cho rằng cô là người thành phố chưa từng xa nhà, đâu nghĩ tới miệng lưỡi cô sắc bén như vậy, nói chuyện như súng liên thanh, một chút cũng không sợ bà ta, tức giận vô cùng.
"Nó vẫn là đứa trẻ, cho dù lấy không phải cũng chưa lấy được sao? Sao cô lại tính toán chi li với cả đứa trẻ? Con gái nhà ai nhỏ mọn như vậy, ăn quýt của cô thì làm sao? Còn là người thành phố đấy, nhìn dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của cô kìa?"
"Bác à, đừng nói lời vô ích nữa, bác lại lề mề một lúc nữa, xe chạy mất, cháu trai bảo bối của bác càng không được ăn quýt đâu."
Hoắc Nhung lười lí lẽ với bà ta, cố ý làm trò trước mặt thằng nhãi này ăn hết chỗ quýt còn lại, thằng nhóc thấy cô không cho, bà nội cũng không muốn, lập tức không bỏ qua làm ầm ĩ lên.
"Nội, cháu muốn ăn quýt! Cháu muốn ăn quýt! Bà mau mua cho cháu!"
Vừa rồi bà ta còn hung dữ thấy cháu trai vừa khóc vừa làm loạn với mình, lập tức không có cách nào, dỗ thằng bé như dỗ tổ tông.
"Cháu ngoan, xe này sắp chạy rồi, cháu kêu bà nội đi đâu mua quýt cho cháu đây? Chúng ta chịu đựng trước. Đúng rồi, trong túi bà nội có kẹo, đây, cháu ngoan ăn kẹo."
Nói rồi móc ra một nắm kẹo không biết để trong túi áo bao lâu, bên trong bị đậy đến chảy nước, dính vào giấy gói kẹo, coi như bảo bối đưa đến trước mặt cháu trai.
Thằng nhãi này không thèm nhìn, kéo tay bà ta một phát, tiếng kẹo rơi xuống đất vung vãi khắp nơi.
Hoắc Nhung tức giận khi thấy vậy, còn bà già đó thì không, vừa đau lòng ngồi xổm xuống nhặt vừa nhỏ giọng phàn nàn: "Cháu xem cháu kìa, không ăn thì không ăn, ném gì mà ném, kẹo này là chú hai cháu cho đấy, rất đắt đó."
Thằng nhóc vốn dĩ không nghe lời bà ta, nhảy lên tại chỗ ngồi: "Cháu muốn ăn quýt! Cháu phải ăn quýt!"
Bà ta thấy không có biện pháp, lại nhìn qua Hoắc Nhung, tức giận, mắng chửi lải nhải trong miệng.
"Cô xem cô đi, cứ phải chọc thằng bé khóc, cô không xấu hổ sao? Một quà quýt thối mà làm như bảo bối! Cho thằng bé một quả thì làm sao?"
Coi như Hoắc Nhung nhìn ra rồi, bà già này ở trước mặt cháu trai chỉ là hổ giấy, với người khác khí thế rất dồi dào, cười nói: "Bác nói đúng, một quả quýt thối, có gì hiếm lạ đâu, bác nhanh dỗ tốt cháu bác, trong xe nhiều người vậy, bác không chê phiền nhưng người khác chê."
Cô vừa dứt lời, lập tức có người không kiên nhẫn hùa theo: "Đúng vậy, trẻ con nhà mình nháo không ngừng, cũng không biết quản, ngược lại còn rất tốt muốn đồ của cô gái người ta."
"Bà xem bà ta nuông chiều cháu trai thành cái dạng gì, chân kia bẩn như vậy, giày cũng không cởi, liền dẫm lên ghế ngồi!"
Bà ta nghe thấy tất cả mọi người đang nói tới cháu trai bảo bối của mình, tức giận giống như cá nóc.
"Dẫm một chút thì làm sao? Không phải chúng tôi không trả tiền! Tám hào tiền xe đấy! Tiền của bà già đây là nhặt được à, giẫm cái thì làm sao? Lại không phải không thể rửa! Mấy người các ngươi đó, tất cả đều không có chút lòng yêu thương nào, bắt nạt ta, một bà già lẻ loi mang theo đứa nhỏ, thói đời tệ bạc, dám ức hiếp bà già lẻ loi."
Bà ta không đếm xỉa tới mặt mũi, cùng cháu trai ở trong xe làm ầm lên, tuy mọi người chê bà ta phiền phức nhưng không có ai đứng ra ngăn cản, nói cho cùng bà già này vừa thấy liền biết không dễ chọc, nếu không vừa ý, không chừng có thể phun nước miếng lên mặt người khác.
Bà ta ở bên này chửi rủa vang trời, cháu trai bà ta ngược lại không có khóc, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm bà nội mình, liền đánh chú ý lên túi quýt bên cạnh Hoắc Nhung, thừa dịp mọi người không chú ý, từ bên cạnh bà nội chui qua, duỗi tay móc quả quýt để trong túi, nào ngờ bị người khác tóm sau gáy.
Thằng nhóc quay đầu thì thấy, một người đàn ông cao gấp đôi nó đứng sau lưng, đang nhíu mày vẻ mặt uy nghiêm nhìn nó, thắng nhóc lập tức sợ hãi, lại gân cổ gào lên: "Nội, mau cứu con, nội!"
Bà già đang mắng hăng say, tuy nhìn thấy có người đi qua, nhưng không để trong lòng, nghe cháu nội bảo bối kêu một tiếng, mới nhanh chóng xoay đầu, thấy cháu trai mình bị người ta xách cổ áo treo giữa không trung, ngay lập tức giống như gà mái già bảo vệ con điên khùng tấn công Đảng Thành Quân.
"Ngươi làm cái gì! Ngươi mau thả cháu trai ta! Có ai không! Có kẻ ăn hiếp người khác!"
Đảng Thành Quân vừa lên xe, thật sự không rõ tình huống thế nào, tuy thấy bà ta hùng hùng hổ hổ, vừa mắng vừa nhìn khắp nơi, cho rằng xảy ra mâu thuẫn với người khác trong xe, căn bản không chú ý.
Nhìn thấy thằng nhãi con nhảy bẩn thỉu nhảy bên cạnh Hoắc Nhung, duỗi tay muốn trộm quýt của cô, mới xách nó lên. Bà già nhào lên anh cũng không để ý, nhét thằng nhóc vào lòng bà ta: "Bác à, nó trộm quýt của vợ cháu."
Bà già đó thấy anh dáng người cao lớn, trong lòng có phần sợ hãi, ngoài miệng không muốn chịu thua: "Một túi quýt lớn như vậy, cho đứa nhỏ ăn hai quả thì làm sao? Ngươi còn muốn đánh người à?"
Đảng Thành Quân nghe xong nhướn mày, nổi giận.
Anh còn tưởng rằng là đứa nhỏ không hiểu chuyện, không nghĩ tới người lớn cũng là một người ngang ngược không nói lí.
"Quýt kia là mua cho vợ tôi, không thích cho người khác ăn, ngài muốn ăn ngài tự đi mua. Tôi không đánh người, nhưng nếu tôi thấy nó lại trộm quýt của vợ tôi, tôi liền không khách khí nữa."
Đảng Thành Quân vốn nghiêm túc, lúc nói chuyện gương mặt ai nhìn cũng hoảng sợ, bà ta nghe thế nhịn không được phát run, lại còn nghểnh cổ: "Ngươi dám động vào chúng ta xem, ta nói cho ngươi, nếu cháu trai ta thiếu một sợi lông, bà già này hôm nay sẽ liều mạng với ngươi."