Ân Tử Uyên đứng ở sau cây cột trên bậc thang, ló đầu ra nhìn Ân Tử Mạch cùng Cố Thừa ôm nhau, hồi lâu, thấy bọn họ không có ý định rời nhau, liền nói với Tả Yến: “Đem giáo chủ gọi ra đây.”
Tả Yến: “……” Hiện tại mà đi, thật sự sẽ không bị minh chủ chém chết chứ?!
Thấy Tả Yến đứng bất động, Ân Tử Uyên liếc mắt nhìn hắn, nói: “Có phải hiện tại chỉ có Mạch Nhi ra lệnh ngươi mới nghe?”
Tả Yến: “… Thuộc hạ không dám.”
Ân Tử Uyên hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn hắn.
Tả Yến bất đắc dĩ, đành phải từ sau cây cột đi ra, chậm rãi dọc theo bậc thang đi xuống, gọi một tiếng: “Giáo chủ……”
Tả Yến sờ sờ cái mũi, nói: “Không bằng đi vào ngồi? Minh chủ lần đầu tiên tới Huyền Thiên Giáo, đứng ở bên ngoài không phải đạo đãi khách của chúng ta.”
Thấy Cố Thừa rốt cuộc buông lỏng tay ra, Ân Tử Uyên vừa lòng mà lắc mình thối lui, trước tiên đi vào đại sảnh.
Tả Yến mang theo hai người đi vào đại sảnh, thấy Ân Tử Uyên đã chờ ở nơi này, thức thời thối lui.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch còn có Ân Tử Uyên là ba người.
Ân Tử Uyên xụ mặt trầm mặc, Cố Thừa ho khan một tiếng, nói: “Đại ca, đã lâu không gặp.”
Ân Tử Uyên hừ nói: “Trong lòng tích úc, khó có thể sơ giải. Hàng đêm thở dài, trằn trọc khó miên (1).”
(1) Trong lòng tích úc, khó có thể sơ giải. Hàng đêm thở dài, trằn trọc khó miên: Trong lòng có buồn bực, khó có thể giải thích sơ sài. Hằng đêm thở dài, trằn trọc khó ngủ. (Nghĩa trên mặt chữ nha, không biết đúng bao nhiêu, vì tui một chữ tiếng trung bẻ đôi chả biết, toàn nhờ chị google với bác Baidu thôi.)
Ân Tử Mạch: “……” Đại ca, lấy lí do là bệnh tương tư để thoái thác được chứ!
Cố Thừa cười cười, nghiêm túc nói: “Đại ca, ta vẫn luôn yêu Mạch Nhi, bằng sinh mạng cuối cùng của ta. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta sẽ luôn yêu hắn, bảo vệ hắn, thỉnh đại ca yên tâm mà đem Mạch Nhi giao cho ta.”
Ân Tử Uyên lập tức điều chỉnh tốt cảm xúc, nói: “Trừ phi ngươi ở lại Huyền Thiên Giáo.”
Cố Thừa cầm tay Ân Tử Mạch nhéo nhéo, sau đó nói với Ân Tử Uyên: “Được, ta đáp ứng ngươi, sẽ ở lại Huyền Thiên Giáo.”
Ân Tử Mạch trừng mắt nhìn về phía hắn, Cố Thừa nắm tay hắn, ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay, Ân Tử Mạch tức khắc sắc mặt ửng đỏ.
Nhìn đệ đệ nhà mình sắc mặt ửng đỏ mặt mày xấu hổ, Ân Tử Uyên hận không thể rèn sắt thành thép mà bẻ Ân Tử Mạch thành một tráng hán cao lớn thô kệch, sau đó áp đảo Cố Thừa.
Ngẫm lại nếu Ân Tử Mạch có thể ở trên giường đè Cố Thừa, Ân Tử Uyên đối với chuyện đệ đệ bảo bối nhà mình bị Cố Thừa bắt cóc sẽ không canh cánh trong lòng như thế, bằng không trong lòng nghẹn một hơi chính là phát tiết không ra.
Hắn còn từng nghĩ ra điều kiện làm Cố Thừa tự động nằm xuống, nhưng hiện giờ nhìn thấy Ân Tử Mạch chỉ bị Cố Thừa gãi gãi lòng bàn tay mà mặt đã đỏ một mảnh……
Ân Tử Uyên yên lặng thu hồi cái ý tưởng này.
Bằng không đến lúc đó Cố Thừa tự động nằm yên, Ân Tử Mạch lại còn áp không được, vậy thật là muốn khóc.
“Mạch Nhi, ngươi lại đây một chút.” Nghĩ tới nghĩ lui, Ân Tử Uyên trước sau nuốt không được chuyện này, hắn nhất định phải làm Ân Tử Mạch áp được Cố Thừa! Tốt nhất từ nay về sau vẫn luôn áp đi!
Ân Tử Mạch đi qua, nói: “Ca, còn có chuyện gì a? Cố Thừa đã đáp ứng muốn gia nhập Huyền Thiên Giáo chúng ta rồi.”
Ân Tử Uyên xua xua tay, nói: “Không phải việc này. Ta muốn hắn gia nhập giáo là vì chống lưng cho ngươi, nhưng hiện tại ngẫm lại, Cố Thừa nếu gia nhập giáo chúng ta, hẳn cái vị trí minh chủ của hắn giữ không chắc nổi, không có người nào sẽ đồng ý một người Huyền Thiên Giáo giáo của chúng ta làm minh chủ. Cho nên hắn nếu không muốn như vậy, cũng có thể, ta không bức bách hắn.”
Ân Tử Mạch vui mừng, bắt lấy tay Ân Tử Uyên, cảm kích nói: “Ca, ngươi có thể nghĩ như vậy thật tốt quá. Cố Thừa là vì ta mới đồng ý, nếu thật sự gia nhập giáo chúng ta, hắn trong lòng khẳng định cũng không chịu nổi.”
Ân Tử Uyên trừng hắn một cái, nói: “Ngươi cũng chỉ biết vì hắn suy nghĩ. Mạch Nhi, ca ca muốn ngươi làm một chuyện, ngươi nhất định phải làm được! Nếu ngươi làm được, ca ca bảo đảm từ nay về sau không bao giờ can thiệp chuyện ngươi cùng Cố Thừa.”
Ân Tử Mạch hiếu kỳ nói: “Chuyện gì a?”
Ân Tử Uyên tiến đến bên tai, thấp giọng nói: “Đêm nay ca ca sẽ ở trong trà của Cố Thừa hạ thuốc, đến lúc đó ngươi nhớ kỹ nhất định phải chủ động hạ gục hắn, nhưng đừng giống như ngày trước, để hắn muốn làm gì thì làm! Lần này tới ngươi làm chủ, ta muốn ngươi làm hắn nằm ở dưới thân ngươi!”
Ân Tử Mạch: “!!!”
Hắn vội quay đầu nhìn Cố Thừa, lắp bắp mà nói: “Ca…… Ngươi…… Ngươi làm sao lại có cái ý tưởng này……”
Ân tử uyên: “Nếu ngươi quyết tâm muốn cùng hắn, nếu ta mạnh mẽ ngăn cản, chỉ sợ ngươi sẽ thương tâm. Nhưng ta là ca ca ngươi, đương nhiên sẽ vì ngươi suy nghĩ. Mạch Nhi, ngươi đêm nay liền đi áp đảo hắn, ca nói cho ngươi biết, loại chuyện này có một lần liền sẽ có lần thứ hai, đến lúc đó nếu Cố Thừa không muốn, vậy hắn cũng không yêu ngươi nhiều cho lắn.”
Ân Tử Mạch vẻ mặt hoài nghi mà nhìn Ân Tử Uyên, nói: “Ca, ngươi…… Ngươi có phải đã làm loại việc này hay không?” Bằng không vì sao nghe lại thuần thục như thế?!
Ân Tử Uyên: “……”
Hắn trừng Ân Tử Mạch, nói: “Không cần nói lảng sang chuyện khác, dựa theo ca ca nói mà làm.”
Ân Tử Mạch vội nói: “Không được, ca ca, ta áp không được……”
Ân Tử Uyên: “……”
Hắn vì tên đệ đệ ruột bảo bối này mà rầu thúi ruột!
“Có gì áp không được! Ta hạ thập hương nhuyễn vào hắn, đến lúc đó bảo đảm hắn tứ chi vô lực chỉ có thể tùy ngươi làm! Ngươi đem hắn làm thành cái dạng gì đều được!” Ân Tử Uyên nói.
Ân Tử Mạch nắm ống tay áo không hé răng.
“Mạch Nhi?” Ân Tử Uyên gọi một tiếng.
Ân Tử Mạch nhắm mắt lại lấy hết can đảm thẳng thắn thành khẩn nói: “Ca…… Kỳ thật nằm hưởng thụ cũng khá tốt…… Ở trên quá cố sức, rất mệt……” Không sai, hắn chính là không thích động!
Ân Tử Uyên: “!!!”
Hắn vén tay áo chuẩn bị xoay người trở về chém Cố Thừa một trận!
Ân Tử Mạch vội vàng kéo hắn, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, ta…… Ta chưa làm qua, không khỏi sẽ……”
Ân Tử Uyên: “……”
Hắn cắn răng nói: “Không liên quan, ca ca đi tìm cho ngươi mấy quyển sách tranh! Bảo đảm tư thế gì cũng có!”
Hắn thật sự không biết! Hoàn toàn không phải khiêm tốn!
Hắn cùng Cố Thừa làm lần đầu tiên, Cố Thừa dị thường ôn nhu, chuẩn bị kĩ rồi mới đi vào. Muốn bảo hắn làm, đừng nói là phía dưới, chính là nếu phải hôn toàn thân Cố Thừa, mặt hắn có thể đỏ như bị thiêu cháy!
Hơn nữa Cố Thừa mỗi lần đều sẽ đem hắn làm rất thoải mái, sau đó mới đi vào, nếu đổi lại là hắn làm, nói không chừng chưa bắt đầu liền mệt không có còn sức lực……
“Mạch Nhi, mặt vì sao lại hồng như vậy?” Ân Tử Mạch chầm chậm dịch bước chân trở lại đại sảnh, Cố Thừa thấy mặt hắn đỏ bừng, hoảng sợ, cho rằng Ân Tử Uyên vừa rồi mắng hắn hơi nặng lời, vội nói, “Có phải đại ca ngươi lại đưa ra cái ý tưởng mới gì không? Ngươi không cần gấp, ta nếu có thể làm được, nhất định sẽ toàn lực ứng phó.”
Ân Tử Mạch nhìn hắn một cái, nắm ống tay áo lắc đầu: “Ca ca ta nói ngươi có thể không cần gia nhập Huyền Thiên Giáo.”
“Ân?” Cố Thừa khó hiểu.
“Ca ca ta là sợ ngươi khi dễ ta, mới muốn ngươi gia nhập giáo, thề nghe theo mệnh lệnh giáo chủ là ta.” Ân Tử Mạch nói, “Nhưng hắn hiện tại đã nghĩ thông suốt, sẽ không nhắc lại yêu cầu như vậy."
“Vậy mặt ngươi vì sao lại hồng như vậy?” Cố Thừa nghi hoặc nói.
Ân Tử Mạch lập tức lại nghĩ tới đề nghị vừa rồi của Ân Tử Uyên, mặt tức khắc càng đỏ, rũ đầu không nói lời nào.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì không thể cùng ta nói sao?” Cố Thừa ôn nhu hỏi.
Ân Tử Mạch nhìn hắn, mặt đỏ tai hồng.
Cố Thừa thấy mặt hắn mang theo ba phần ngượng ngùng bảy phần tình ý, nghĩ tiểu gia hỏa đại khái là nghĩ đến việc gì thẹn thùng, liền không hỏi tiếp, mà là cầm tay hắn, ngón tay sờ soạng mu bàn tay hắn, nói: “Mạch Nhi, không mang ta đến phòng của ngươi nhìn sao?”
Ân Tử Mạch lập tức lại nghĩ tới đề nghị vừa rồi của Ân Tử Uyên nói, vội buột miệng thốt ra: “Còn chưa tới buổi tối đâu!”
Cố Thừa: “……”
Ân Tử Mạch sau khi nói xong tức khắc ý thức được lời nói của hắn mới rồi ái muội cỡ nào! Mặt liền nóng đến dọa người!
Cố Thừa cười tủm tỉm nhìn Ân Tử Mạch, thấy hắn hận không thể đem mặt giấu đi, vừa thẹn lại bực, thò lại gần bên tai hắn thấp giọng nói: “Mạch Nhi, hay là ngươi vừa rồi vẫn luôn nghĩ muốn cùng ta lên giường?”
Ân Tử Mạch trừng mắt theo bản năng phủ nhận: “Không có! Hoàn toàn không có!” Tuyệt đối không thể chột dạ!
Cố Thừa nhìn nhìn xung quanh, thấy không ai tiến vào, đơn giản ôm hắn, ở bên tai hắn hôn hôn, nói: “Ngươi không muốn, nhưng ta muốn. Dọc đường đi nghĩ tới ngươi không từ mà biệt, ta nghĩ, chờ khi tìm được ngươi, nhất định phải đem ngươi ấn ở trên giường làm ngươi không xuống giường được. Lại nói, chúng ta đã mười ngày không thấy, toàn thân ta trên dưới chỗ nào cũng đều nhớ ngươi.”
Ân Tử Mạch: “!!!” Không thể nói ẩn đi một chút sao! Ta hoàn toàn không nhớ ngươi!
Ăn qua cơm chiều, Ân Tử Uyên lại đem Ân Tử Mạch kéo đến một bên, sau đó nhanh chóng đưa cho hắn ba bốn tập tranh!
Ân Tử Mạch: “……”
“Mạch Nhi, hiện tại sắc trời còn chưa tối lắm, nhanh chóng cầm xem. Nếu đêm nay không được vậy đêm mai. Dù sao các ngươi cũng ở lại trong giáo, chỗ nào cũng đừng đi, chờ ngươi học được đem Cố Thừa đè ép, muốn đi nơi nào cũng được.” Ân Tử Uyên dặn dò nói.
Ân Tử Mạch: “……"
“Đợi chút nữa ta sẽ đem Cố Thừa kêu đi, ngươi vừa lúc một mình ở trong phòng học một chút.” Ân Tử Uyên suy xét thật là chu đáo, còn săn sóc mà nghĩ tới làm sao mà đem Cố Thừa tách ra.
Vì thế, Ân Tử Mạch cầm ba bốn củ khoai lang nóng bỏng trong tay, như trộm mà tránh ở trong phòng lén lút, đem sách giấu dưới chăn, sau đó đóng cửa lại rút ra một quyển.
Tên sách: Khuê Phòng Thú Sự (1).
(1) Khuê Phòng Thú Sự: Chuyện thú vị nơi phòng the 😂😂😂 (em ngồi đánh mấy chữ này mà rơi mất chục miếng bim bim)
Mặt trên vẽ một nam một nữ, ôm nhau trong tư thế ái muội.
Ân Tử Mạch: “……” Ca ca hắn lấy sai kịch bản!
Ân Tử Mạch đem một quyển này để tới dưới giường, sau đó lại rút ra một quyển, may mắn, lần này bìa tập tranh là hai nam nhân……
Tên sách: Giáo ngươi cả đêm đi học sẽ long - dương chi hảo. (2)
(2) Giáo ngươi cả đêm đi học sẽ long - dương chi hảo: Cả đêm dạy ngươi học cách.... 😂😂😂
Ân Tử Mạch: “……”
Hắn run rẩy xuống tay, mở ra trang thứ nhất.
Sau đó nhanh chóng khép lại!
Ngọa tào, chẳng lẽ cổ đại có xuân cung vốn là chuyện thật?! Vì sao lại vẽ sinh động như thế! Hơn nữa tư thế còn cực kì lớn mật!
Ân Tử Mạch mặt đỏ tai hồng đem sách gắt gao nắm chặt ở trong tay, chờ tim đập bình phục, mới lại mở ra.
Lúc này, hắn căng da đầu dựa theo ca ca hắn nói mà học tập xem tập tranh này, sau đó phát hiện, nhân loại quả nhiên là loài phong phú.
Nhiều tư thế kỳ quái như thế, đã làm khó người vẽ rồi……
“Mạch Nhi, sao lại khóa cửa?” Ân Tử Mạch đang muốn xem quyển thứ tư, bên ngoài truyền đến tiếng Cố Thừa, làm hắn sợ tới mức đem sách giấu kĩ, sau đó còn soi gương……
Mặt phi thường đỏ giống mông khỉ!
“Mạch Nhi?” Cố Thừa lại gọi một tiếng.
Ân Tử Mạch nói thầm ca ca hắn không phải đem người đánh lạc hướng sao, sao lại thả ra nhanh như thế! Hơn nữa không phải nói muốn phóng thập hương nhuyễn mà? Vì sao tiếng chân Cố Thừa nghe vẫn cường kiện hữu lực như cũ!
Hắn dịch bước chân đi qua mở cửa, cúi đầu không dám để Cố Thừa nhìn thấy mặt hắn.
Cố Thừa đi vào, tùy tay khóa cửa lại, thấy Ân Tử Mạch cúi đầu xoay người đi vào bên trong, vội tiến lên giữ chặt tay hắn, nói: “Mạch Nhi, làm sao vậy?”
Tay hắn đụng đến tay Ân Tử Mạch, Ân Tử Mạch tức khắc toàn thân như lửa nóng, cả người đều nhảy dựng lên.
Cố Thừa: “……” Vì sao lại phản ứng lớn như thế?
Ân Tử Mạch: “…… Ta có hơi…… Ân, có hơi nóng, ta muốn đi tắm một cái.”
Phía sau phòng hắn có một lối đi nhỏ, đi thẳng theo lối này có một suối nước nóng, nghe nói có thể cường thân kiện thể.
Cố Thừa đương nhiên cũng theo, chờ đến khi Ân Tử Mạch đi vào suối nước nóng, thấy Cố Thừa đi theo hắn, trong đầu tức khắc nhớ tới một cảnh tượng trong quyển sách vừa rồi.
Tựa hồ cũng là ở suối nước nóng, một người thân hình mảnh khảnh bị một tráng hán cao lớn khác đè ở trong ao……
Ân Tử Mạch tức khắc muốn đi ra ngoài.
Cố Thừa chế trụ cổ tay hắn, nhíu mày, nói: “Mạch Nhi, ngươi có việc gạt ta.”
Ân Tử Mạch bình tĩnh nói: “Không có.”
Cố Thừa: “Vậy ngươi đem mặt nâng lên nhìn ta.”
Ân Tử Mạch: “……”
Hắn ngẩng đầu ra vẻ trấn tĩnh mà nhìn về phía Cố Thừa, nhưng gặp được tầm mắt Cố Thừa, cuống quít cúi đầu.
Không có biện pháp, hiện tại vừa thấy Cố Thừa, hắn liền theo phản xạ có điều kiện mà nhớ tới cảnh trong tập tranh, tệ nhất là, hắn lại không tự giác mà đem mặt người trong tranh mang cho hắn cùng Cố Thừa……
Loại này cảm giác này thực cảm thấy thẹn tới cực điểm, thật sự không tốt!
Cố Thừa chế trụ cằm hắn, mạnh mẽ nâng mặt hắn lên, nhìn chằm chằm mắt hắn, nói: “Từ lúc ca ca kêu ngươi qua nói chuyện hôm nay, ngươi vẫn luôn không nói gì. Mạch Nhi, nếu đại ca thật sự có yêu cầu gì, ngươi cứ việc cùng ta nói, đừng để một mình nghẹn ở trong lòng khó chịu.”
Ân Tử Mạch lẩm bẩm nói: “Ca ca ta, hắn không có yêu cầu gì.”
“Vậy ngươi vì sao vẫn luôn trốn tránh ta? Nhìn ta cũng không muốn." Cố Thừa khẽ nhíu mày, nói.
Ân Tử Mạch nắm quần áo không nói ra tiếng.
“Mạch Nhi, ta rất nhớ ngươi.” Cố Thừa nói: “Chúng ta mười ngày không gặp, thời điểm nhìn thấy ngươi, ta hận không thể thời thời khắc khắc nhìn ngươi, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không nhớ ta sao?”
Ân Tử Mạch nhìn Cố Thừa, nhìn hắn mang thâm tình rồi lại ẩn ẩn mang theo bất an, khẽ cắn môi, bất cứ giá nào cũng phải nói: “Cố Thừa, ca ca ta nói nếu ta có thể làm được một việc, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ quản chuyện của chúng ta.”