Chúc mừng các chế đã nghỉ hè, năm nay tui còn bận nên đăng một phát hết chính truyện làm quà mừng xin phép để đăng nhỏ giọt cái hố đang dở, các chế hảo tâm đợi tui một thời gian nữa, tui hứa sẽ lại mỗi tuần 2c nha~~~
Yêu các chế nhiều!!!
______
Đã xảy ra chuyện như vậy, tất cả đều hướng về phía Ân Tử Mạch mà võ lâm nhân sĩ cũng không tiếp tục có tâm tư đòi trừng phạt hắn, đặc biệt sau khi Cố Thừa bảo đảm, mọi người cũng không có tiếp tục kì kèo, nhất trí hy vọng minh chủ có thể vĩnh viễn cột lấy vị tai họa này, đừng lại thả ra mà nguy hại võ lâm.
Sau đó, mọi người tốp năm tốp ba mà ai về nhà nấy.
Ân Tử Mạch tâm tình dị thường phức tạp, sau khi trở về cảm xúc vẫn luôn trầm lắng, trước mắt luôn xuất hiện hình ảnh Lam Liệt ngã xuống.
“Mạch Nhi, kỳ thật kết cục như vậy đối với Lam Liệt mà nói, chưa chắc không phải một loại giải thoát.” Cố Thừa biết rõ hắn khổ sở, mở miệng an ủi nói, “Hắn có chấp niệm quá sâu, không chiếm được ngươi, tồn tại với hắn mà nói mới là tra tấn lớn nhất.”
“Chính là…… Nếu hắn còn sống, nói không chừng sẽ gặp được người thích hợp……” Ân Tử Mạch trước sau không bỏ được cái khúc mắc này xuống, đặc biệt là bởi vì hắn xuyên qua, chiếm cứ thân thể của Ân Tử Mạch, liền càng cảm thấy đối với Lam Liệt thực thiệt thòi.
Cố Thừa lắc đầu, nói: “Sẽ không. Với tính cách của hắn, cả đời này cũng chỉ yêu ngươi. Sẽ không có người khác, cũng sẽ không có cảm tình với ai khác.” Nói xong, Cố Thừa nhìn Ân Tử Mạch, nói: “Ta hiểu được tâm tình của hắn.”
“Ân?”
Cố Thừa chậm rãi nói: “Nếu ngươi đã có người trong lòng, hoặc là ngươi đã rời khỏi ta, ta cũng sống không bằng chết. Loại việc này, đối với người gặp dịp thì chơi thì khác, nhưng có người, yêu chính là cả đời.”
Buổi tối hôm nay, Ân Tử Mạch nằm mơ một giấc mơ phi thường kỳ quái.
Hắn mơ thấy Lam Liệt xuyên qua đến thời đại của hắn, ở đô thị phồn hoa kia, gặp được Ân Tử Mạch của hắn.
Ở trong giấc mơ này, Lam Liệt rốt cuộc cầm tay người hắn yêu mà âu yếm, cùng hắn cầm tay hết một đời, đến khi đầu bạc.
Cố Thừa tỉnh lại, theo thói quen tính nắm thật chặt cánh tay, lại phát hiện trong lòng ngực trống trơn.
Hắn ngẩn người, mở to mắt, trên giường chỉ có hắn.
“Mạch Nhi?” Cố Thừa ngồi dậy, gọi một tiếng.
Không có ai đáp lại.
Cố Thừa khoác quần áo rời giường, trong phòng không có người, hắn mở cửa, ở bên ngoài tìm một vòng cũng không có tìm được, hơn nữa, trong viện không có một bóng người.
Thường lui tới lúc này, Tả Yến đã ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, nhưng hôm nay này phòng bếp an tĩnh dọa người.
Cố Thừa phát giác sự tình có biến!
Hắn vội vàng mặc quần áo, đẩy cửa phòng Ân Tử Uyên ra, bên trong rỗng tuếch. Tủ quần áo cũng thu thập sạch sẽ.
Phòng Phong Lai cùng Tả Yến cũng như vậy.
Ân Tử Mạch không thấy.
Cố Thừa tìm một vòng, rốt cuộc nhận rõ sự thật này.
Hắn ngơ ngác mà đứng ở trong sân đối diện cổng lớn, nhìn bên ngoài người đi tới đi lui, đúng là mặt trời lên cao, trên đường phố rộn ràng nhốn nháo náo nhiệt phi phàm, nhưng Cố Thừa lại cảm thấy dị thường thanh lãnh.
Hắn nội lực thâm hậu, ngày thường chỉ cần Ân Tử Mạch thoáng động một cái là hắn có thể tỉnh lại. Nhưng tối hôm qua, hắn không có nghe được bất luận cái gì, ngủ sâu đến như thế.
Chỉ có một lời giải thích ——
Hắn bị hạ thuốc.
Người hạ vẫn là người mà hắn tín nhiệm nhất thân cận nhất.
Bởi vì tín nhiệm, cho nên không có chút hoài nghi nào.
Cố Thừa xoay người trở lại phòng, ngồi ở nơi ngày thường Ân Tử Mạch hắn yêu vẫn thường ngồi, nhìn phòng vắng vẻ.
Tối hôm qua bọn họ còn thân mật mà triền miên, hắn còn nhớ rõ Ân Tử Mạch nằm ở dưới thân hắn, sắc mặt ửng hồng mà nhìn hắn, trong mắt mang theo tràn đầy tình yêu. Sau một phen cao trào, Ân Tử Mạch còn phá lệ lần đầu tiên chủ động ngồi ở trên người hắn, nói là muốn chính mình động.
Như vậy liều chết giao triền, vì sao một giấc ngủ dậy, lại chỉ còn lại có mình hắn?
Chẳng lẽ tối hôm qua kịch liệt là vì để từ biệt sao?
Nghĩ đến đây, Cố Thừa tâm bỗng nhiên căng thẳng, hắn đứng lên khắp nơi tìm kiếm Ân Tử Mạch có lưu lại đồ vật hay không.
Rốt cuộc ở gối đầu bên thấy được một tờ giấy trắng.
Cố Thừa lặp đi lặp lại mà nhìn mấy lần, rốt cuộc hoàn toàn nhận rõ sự thật này, Ân Tử Mạch đi rồi.
Trên giấy viết: Cố huynh, ta đi rồi, nếu ngươi nguyện ý tiếp tục yêu ta, tới Huyền Thiên Giáo tìm ta. Ta ở Huyền Thiên Giáo chờ ngươi.
Giấy trắng bị Cố Thừa vò thành một nắm, từ đầu ngón tay rớt xuống chính là bột phấn màu trắng.
Nhưng chờ đến khi bột phấn màu trắng rơi xuống trên mặt đất, Cố Thừa lại cong lưng, một chút một chút mà quét lại, sau đó dùng túi cho vào, để vào trong lòng ngực.
Huyền Thiên Giáo.
“Mạch Nhi, đây là phòng bếp hôm nay mới làm điểm tâm, ngươi nếm một chút, ngọt mà không gắt, nghĩ ngươi khẳng định thích.” Ân Tử Uyên bưng một mâm món điểm tâm ngọt tiến vào, đối Ân Tử Mạch nói.
Ân Tử Mạch ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, một lần nữa cúi đầu nắm ống tay áo, vẻ mặt không vui.
Ân Tử Uyên buông món điểm tâm ngọt, nói: “Ngươi có phải hay không đang trách ca ca?”
Ân Tử Mạch hỏi: “Ngươi vì sao phải ở trong ly của ta cùng Cố Thừa ly hạ thuốc?”
“Không hạ thuốc thì sao có thể đem ngươi mang về?” Ân Tử Uyên không cho là đúng, nói, “Nếu Cố Thừa thật sự yêu ngươi, trong mười ngày hắn nhất định sẽ chạy tới. Nếu mười ngày sau hắn không đến, như vậy nói rằng hắn đối với ngươi yêu bất quá chỉ như vậy, ngươi cần gì phải vì hắn thương tâm.”
Ân Tử Mạch trừng lớn mắt, cả giận nói: “Ngươi muốn ta trở về, cũng không cần dùng thuốc như vậy, thủ đoạn hạ lưu a!”
Ân Tử Uyên cười cười, giơ tay sờ sờ đầu hắn, nói: “Mạch Nhi, ngươi đã quên sao, chúng ta vốn dĩ chính là Ma giáo.”
Ân Tử Mạch: “……”
Hắn hất bay tay Ân Tử Uyên, ghé vào trên giường, sau đó dùng gối đầu che lại, rầu rĩ mà nói: “Ta không muốn ăn, ngươi đi ra ngoài đi.”
“Ca ca là vì tốt cho ngươi. Cố Thừa nói hắn yêu ngươi, nhưng nếu loại chuyện đơn giản là nhập Huyền Thiên Giáo cũng không chịu làm, hắn có cái tư cách gì mà nói yêu ngươi.” Ân Tử Uyên nói, “Ngươi nghe ca ca, trong mười ngày hắn nếu tới đây, ngươi liền hỏi hắn có nguyện ý gia nhập Huyền Thiên Giáo chúng ta hay không. Nếu hắn không muốn, như vậy là được. Đương nhiên, nếu trong mười ngày hắn không chạy tới, như vậy ngươi liền càng không cần khổ sở. Loại người này có cái gì đáng giá để ngươi khổ sở.”
Ân Tử Mạch một chút đều không muốn cùng ca ca hắn nói chuyện, đem đầu che càng thêm kín mít.
Ân Tử Uyên tiếp tục nói: “Dù sao hàn khí trong cơ thể ngươi trên cơ bản đã không có, hắn liền không phải nhu yếu phẩm.”
Ân Tử Mạch quắc mắt ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, nói: “Ca, ngươi có phải hay không chưa từng có người yêu?”
Ân Tử Uyên ho khan một tiếng, nói: “Ca ca so ngươi lớn hơn mấy tuổi đâu……”
Ân Tử Mạch vẻ mặt hoài nghi: “Ngươi khẳng định không có nói qua chuyện yêu đương.”
Ân tử uyên: “…… Mạch Nhi, chúng ta là đang nói việc đứng đắn, nếu Cố Thừa không phải nhu yếu phẩm, như vậy quyền lựa chọn liền ở trong tay chúng ta.”
Ân Tử Mạch: “Ca, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng sao, ta yêu hắn, ta muốn cùng hắn ở bên nhau. Ngươi liền tính đem ta trói về, tâm ta cũng vẫn còn ở trên người hắn.”
Ân Tử Uyên: “……”
Hắn đứng lên, nghiêm túc nói: “Mặc kệ như thế nào, nếu ngươi đã trở lại, liền không cho lại đi tìm hắn! Trừ phi hắn đáp ứng gia nhập Huyền Thiên Giáo, nếu không hết thảy không bàn nữa.”
Ân Tử Mạch nhỏ giọng nói thầm: “Ta một chút đều không muốn làm giáo chủ. Ta muốn đem ngôi vị giáo chủ còn cho ngươi.”
“Cái gì?!”
Ân Tử Mạch lấy hết can đảm, nói: “Ca, không bằng vẫn là ngươi làm giáo chủ đi.”
“Không bàn nữa!” Ân Tử Uyên nhanh chóng đi ra ngoài, nói, “Ngươi thành thành thật thật đãi ở trong giáo cho ta, chỗ nào đều không cho đi.”
Ân Tử Mạch nhìn Ân Tử Uyên đi khuất, nhăn khuôn mặt nhỏ lòng tràn đầy ưu thương.
Hắn cũng không dám tưởng tượng Cố Thừa tỉnh lại biết hắn rời đi, trên mặt biểu tình sẽ khổ sở như thế nào.
Mười ngày, nếu tới ngày thứ mười, Cố Thừa còn chưa tới…… Ân Tử Mạch hung hăng mà đấm ván giường, nếu Cố Thừa thật sự chưa từng tới, vậy hắn liền chính mình đi ra ngoài tìm Cố Thừa!
Đến lúc đó liền tính ca ca hắn một khóc hai nháo ba thắt cổ, hắn cũng muốn đi ra ngoài!
Nghĩ thông suốt, Ân Tử Mạch rốt cuộc cảm thấy đói bụng, quay đầu nhìn đến điểm tâm, nhanh chóng xuống giường bưng tới, cầm một khối cắn một ngụm.
Quả nhiên như ca ca hắn nói, ngọt mà không gắt, vào miệng là tan.
Ngày qua ngày, rốt cuộc tới ngày thứ mười.
Ân Tử Mạch cơ hồ một đêm chưa ngủ, trợn tròn mắt nhìn sắc trời chậm rãi biến sáng.
“Mạch Nhi, rời giường.” Ân Tử Uyên cười tủm tỉm mà đẩy cửa tiến vào, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Ân Tử Mạch chầm chậm mà ngồi dậy dựa vào trên giường, nhìn ca ca hắn, nói: “Ngươi tâm tình vì cái gì tốt như vậy?"
Ân Tử Uyên kéo dài giọng nói: “Ngày thứ mười a.”
Ân Tử Mạch: “……”
Ân Tử Uyên lấy ra một bộ quần áo đỏ đặt ở trên giường, nói: “Hôm nay mặc cái này.”
Ân Tử Mạch: “Lại không phải thành thân, mặc vui mừng như vậy làm cái gì.”
Ân Tử Uyên cười nói: “Nếu hôm nay Cố Thừa tới đây, ngươi ăn mặc một thân hồng y đi gặp hắn, không phải ý nghĩa phi phàm sao. Nếu hắn bất quá không tới, chúng ta tâm tình hảo tốt.”
Ân Tử Mạch: “……”
Hắn cuối cùng vẫn là mặc vào bộ xiêm y đỏ thẫm.
Mặc vào xong, hắn không yên tâm mà đi đến trước gương đồng nhìn. Trong gương, da trắng như tuyết, mắt như sao trời, tóc dài đen nhánh rơi bên đầu vai, một thân hồng y làm hắn da thịt càng trắng nõn như ngọc.
Ân Tử Uyên đứng ở phía sau hắn vẫn luôn cười tủm tỉm mà nhìn hắn, nói: “Mạch Nhi nhà ta lớn lên thật là khuynh quốc khuynh thành.”
Ân Tử Mạch vẻ mặt hắc tuyến, yên lặng mà xoay người muốn cởi một thân hồng y này.
Ân tử uyên vội ngăn lại, nói: “Cởi làm cái gì, mặc như vậy để ca ca dưỡng mắt cũng tốt.”
Ân Tử Mạch: “……”
“Bẩm báo giáo chủ, Cố Thừa cầu kiến.” Tả Yến gõ cửa tiến vào, ngẩng đầu nhìn thấy Ân Tử Mạch một thân hồng y, tức khắc ngẩn người.
Hắn đã thật lâu thật lâu không có gặp qua Ân Tử Mạch mặc xiêm y màu đỏ.
Ân Tử Mạch: “……” Vì sao lại có biểu tình như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn hắn?!
Tả Yến vội cúi đầu, quỳ xuống nói: “Thuộc hạ đáng chết, vọng giáo chủ thứ tội!”
“Nếu điểm kiên nhẫn như vậy đều không có, không bằng trở về đi.” Ân Tử Uyên bình tĩnh mà nói.
Ân Tử Mạch nhìn ca ca hắn, đột nhiên có loại cảm giác, cảm giác ca ca hắn như mẫu thân đem nhi nữ nhà mình gả đi, đã lo lắng lại không bênh vực người mình quan tâm.
Di, không đúng, không phải gả nữ nhi, là gả nhi tử……
Ân Tử Mạch đi qua, duỗi tay ôm lấy Ân Tử Uyên, nói: “Ca, ngươi không cần lo lắng, Cố Thừa sẽ không khi dễ ta.”
“Hắn dám khi dễ ngươi, ta băm hắn!”
Ân Tử Mạch: “……”
“Nói với hắn, bảo hắn gia nhập Huyền Thiên Giáo, bằng không đừng mơ mang ngươi đi.” Ân Tử Uyên xụ mặt nghiêm túc nói.
Ân Tử Mạch cười nói: “Được.”
Mặc kệ như thế nào, Ân Tử Uyên vẫn là giữ Ân Tử Mạch, chính là để Cố Thừa ở đại sảnh bên ngoài hơn một canh giờ. Thấy Ân Tử Mạch đã ngồi không yên, Ân Tử Uyên cuối cùng mới buông hắn, để hắn đi ra ngoài.
Ân Tử Mạch lập tức thi triển khinh công bay ra ngoài.
Ân tử uyên: “!!!” Nhất định phải nóng vội như vậy sao! Không thể chậm rãi, chậm rãi đi qua sao!
Ân Tử Mạch đi vào đại sảnh, phía bậc thang ngoài cửa, dưới bậc thang, Cố Thừa một mình đứng ở chỗ đó, đã là đầu mùa đông, một trận gió lạnh thổi tới, lại có điểm lạnh thấu xương.
Mười ngày không thấy, Ân Tử Mạch lại cảm thấy như đã qua một năm.
Hắn ức chế tâm tình kích độnh, chậm rãi từ bậc thang đi xuống, gió thổi một thân hồng y, tạo thêm một mạt gợi cảm đến cực điểm dụ hoặc.
Cố Thừa lần đầu tiên nhìn thấy Ân Tử Mạch mặc hồng y.
Ở trong ấn tượng của hắn, Ân Tử Mạch vĩnh viễn đều là một thân bạch y, xứng ánh mắt sạch sẽ thuần túy của hắn, cả người giống như là thiên sứ.
Nhưng hiện giờ, Ân Tử Mạch một thân hồng y, chậm rãi mà đến.
Vẫn là mặt mày tinh xảo như cũ, vẫn là ánh mắt đơn giản thuần túy như cũ, nhưng một thân hồng y phụ trợ, khuôn mặt ngày thường lại có cảm giác gợi cảm làm cho người ta hít thở không thông.
Cố Thừa ngừng thở, chờ Ân Tử Mạch đi tới, đi đến trước mặt hắn.
“Cố huynh, đã lâu không thấy.” Ân Tử Mạch rốt cuộc đi tới, ý cười bên miệng.
Cố Thừa vươn tay, đem hắn kéo vào trong lòng ngực, gắt gao mà ôm lấy, thật sâu mà hít một hơi, nói: “Đúng vậy, một ngày không thấy như cách ba thu.”
Ân Tử Mạch nâng tay, vòng lấy eo hắn, nói: “Ta cho rằng ngươi sẽ không tới.”
“Ta cho rằng ngươi sẽ không đi.” Cố Thừa chậm rãi nói, sau đó buông tay hắn ra.
Ân Tử Mạch trong lòng căng thẳng, nói: “Ngươi giận?”
Cố Thừa đem bàn tay tiến trong lòng ngực móc ra cái túi, mở ra, đưa tới trước mặt hắn, nói: “Ngươi nhìn xem đây là cái gì?”
Ân Tử Mạch cúi đầu nhìn mắt, chỉ thấy trong túi có một đống bột phấn màu trắng.
Hắn vẻ mặt mờ mịt mà lắc đầu: “Không biết.”
“Đây là tờ giấy ngươi để lại cho ta.” Cố Thừa nhàn nhạt mà nói, “Ta đem nó bóp thành bột phấn.”
Ân Tử Mạch: “……”
“Nhưng sau đó ta lại nghĩ đây là đồ vật ngươi để lại cho ta, tuy rằng là tin ly biệt, nhưng cũng là thứ duy nhất ngươi để lại cho ta. Ta luyến tiếc cứ như vậy mà ném xuống. Cho dù thành bột phấn, ta cũng muốn đem nó lưu lại.”
Ân Tử Mạch: “……”
“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý rời khỏi ngươi……” Ân Tử Mạch nhìn đến bột phấn, lại kết hợp lời Cố Thừa nói, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được lúc ấy Cố Thừa tâm tình phức tạp. Một giấc ngủ dậy, ái nhân bên cạnh lại không thấy, lưu lại chỉ có một tờ giấy ly biệt, loại chuyện này mặc cho ai đều sẽ tức giận.
“Ta biết cái này không phải ý của ngươi.” Cố Thừa cúi đầu nhìn Ân Tử Mạch, nói, “Là ca ca ngươi ca hạ thuốc, sau đó mang ngươi đi, phong thư này cũng là hắn bắt chước bút tích ngươi viết, đúng không?”
Ân Tử Mạch: “…… Nếu ta nói là ta làm, ngươi sẽ không đến đây hay không?”
Cố Thừa tuy rằng cười, nhưng Ân Tử Mạch có thể nhìn ra trong đôi mắt hắn, một chút ý cười đều không có.
Cố Thừa nói: “Nếu là ngươi làm, ta sẽ đi, nhưng sẽ đem ngươi cùng nhau mang đi.”
Cố Thừa: “Tức giận, thực tức giận. Cho nên muốn đem ngươi mang về hảo hảo trừng phạt.”
Ân Tử Mạch: “……”
Hắn thực không có cốt khí mà rụt rụt cổ, nói: “Ta rất sợ đau.”
Cố Thừa rốt cuộc cười, trong mắt mang theo ý cười, giơ tay xoa xoa đầu hắn, nói: “Đem ngươi cột vào trên giường làm ngươi ba ngày ba đêm đều không xuống giường được. Bất quá sẽ không đau, ta sẽ thực ôn nhu.”
Ân Tử Mạch: “……” Cho nên nhất định phải nói loại lời kịch đã một trăm tám mươi năm này sao! Liền không thể đổi sang một câu sáng ý khác sao!
Cố Thừa lại một lần dùng sức ôm lấy hắn, như là muốn đem hắn khảm vào trong xương cốt, nói: “Mạch Nhi, không cần như vậy không từ mà biệt, ta chịu không nổi.”
Ân Tử Mạch muộn thanh nói: “Ta cũng không muốn. Cố Thừa, ca ca ta muốn cho ngươi gia nhập Huyền Thiên Giáo chúng ta.”