“Nương nương, người đã muốn rời giường chưa ạ?” Mãn Ngọc khẽ hỏi một lần nữa. Hôm nay sắc mặt nương nương xanh mét, môi trắng bệch, mắt trũng sâu, trông chẳng còn chút sinh khí nào.
“Hôm nay bản cung hơi mệt nên không muốn rời giường”, Ngu Mạn Lăng yếu ớt đáp. Mãn Ngọc thở dài đi ra ngoài, nàng lại chậm rãi nhắm mắt như muốn chìm trong giấc mộng triền miên. Một lúc sau, mép giường đột nhiên hơi lún xuống, Ngu Mạn Lăng mở mắt ra, Vân Ánh Lục đang dịu dàng nắm lấy cổ tay nàng.
“Cô tới rồi, Vân thái y!” Ngu Mạn Lăng khẽ nói, nước mắt cũng theo lời ào ạt tuôn rơi. Không hiểu sao, nàng lại vô cùng mong mỏi Vân Ánh Lục ở cạnh mình trong những phút giây đầy đọa này.
“Hoàng hậu nương nương!” Vân Ánh Lục thương xót nhìn nàng. Ngu Mạn Lăng rõ đã khóc không biết bao nhiêu bận, mắt mũi sưng mọng hết cả lên.
“Không phải bản cung không muốn rời giường, mà là bản cung biết mình không thể gượng dậy nổi. Vân thái y, bản cung thật sự, thật sự… mất đại ca rồi. Bản cung đau lòng…” Ngu Mạn Lăng ôm ngực khóc sướt mướt.
Nhìn Ngu Mạn Lăng đau đớn vật vã, bất giác viền mắt Vân Ánh Lục cũng đỏ ửng. Cô bưng chén trà sâm đầu giường đưa cho Ngu Mạn Lăng, “Hoàng hậu nương nương, người cần bảo trọng thân mình”.
Ngu Mạn Lăng gạt chén trà ra.
“Bản cung bảo trọng thân thể để làm gì? Vân thái y, cô không cần lo lắng cho bản cung, bản cung biết mình chẳng thể trụ nổi chốn hồng trần này bao lâu nữa, thật ra chết cũng tốt, chết rồi bản cung sẽ không còn đau khổ nữa. Mà hiện tại với bản cung, sống cũng không bằng chết! Được hoàng thượng yêu thương, được thái hậu chăm sóc, nhận bao nhiêu ân sủng mà chẳng thể nào báo đáp. Bản cung còn sống một ngày là mang tội một ngày, sống vậy chi bằng chết đi còn hơn!”
Ngu Mạn Lăng lại ôm mặt khóc nấc. Vân Ánh Lục ngồi bên, chẳng biết làm gì hơn ngoài việc vỗ về an ủi.
Cô vào cung chưa được bao lâu đã thấy Cổ Lệ bị sát hại, Nguyễn Nhược Nam một hai đòi chết còn hoàng hậu thì u uất sinh bệnh, đây rốt cuộc là hoàng cung lộng lẫy hay ngôi mộ đáng sợ?
Vân Ánh Lục thật sự không có câu trả lời.
“Hoàng hậu nương nương, Ngu nguyên soán tự ti với dung mạo của mình nên mới không dám tiếp nhận tình cảm của người sao?” Vân Ánh Lục lau nước mắt cho Ngu Mạn Lăng, cô vô cùng thắc mắc, tại sao một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất như Ngu Tấn Hiên lại có ý nghĩ ấu trĩ như vậy.
Ở đời, nữ nhân trọng dung mạo, nam nhân trọng tài năng, thế nên mới có câu trai tài gái sắc, Ngu Tấn Hiên chẳng phải tuổi trẻ tài cao, một bước leo lên vị trí đại nguyên soái đấy sao? Anh ta có điểm nào không xứng với Ngu Mạn Lăng chứ?
Ngu Mạn Lăng thẫn thờ hồi lâu, sau đó mới quay sang giải đáp mối nghi vấn trong lòng Vân Ánh Lục.
“Dung mạo chỉ là cái cớ của chàng, kỳ thật, ngay từ khi còn rất nhỏ, qua thái độ yêu thương săn sóc của thái hậu với bản cung, chàng đã biết bản cung sẽ được đính hôn với hoàng thượng. Nội tình triều chính vốn rất phức tạp và hôn ước chính là con đường tốt nhất để củng cố hoàng quyền, xây dựng đảng phái, Vân thái y chắc cũng biết, phụ thân bản cung chính là Ngu hữu thừa tướng. Kết thân liên hôn với hoàng thất sẽ khiến địa vị của phụ thân bản cung trong triều thêm vững chắc, đồng thời việc này cũng khiến những kẻ nhòm ngó hoàng vị phải dè chừng ngôn hành, ngoài ra còn có rất nhiều, rất nhiều nguyên nhân khác mà bản cung vẫn chưa hiểu hết, nhưng tóm lại, hôn ước này sẽ đem lại rất nhiều lợi ích cho cả đôi đàng. Đại ca hiểu rõ điều đó, nên trong lòng có Ngu Mạn Lăng ta, chàng vẫn một mực chối từ. Điều trớ trêu là chàng đã đánh giá sai thực lực xoay chuyển càn khôn của hoàng thượng, chỉ cần đại ca đồng ý tiến lên một bước, hoàng thượng nhất định sẽ nghĩ ra cách chu toàn cho chúng ta. Thế nhưng đến tận bây giờ, đại ca chẳng những không chịu bước đến mà ngày càng lùi xa hơn, xa tới mức bản cung cũng đành bất lực buông tay. Nếu muốn cùng đại ca chắp mối duyên lành, e rằng chỉ còn cách chờ đến kiếp sau thôi”.
Vân Ánh Lục im lặng nắm lấy tay Ngu Mạn Lăng, một ý nghĩ điên rồ đột ngột xuất hiện trong tâm trí cô.
“Nương nương có dám khẳng định trong lòng Ngu nguyên soái có bóng dáng nương nương hay không?” Cô thận trọng hỏi lại lần nữa.
Mạn Lăng nén khóc mỉm cười, “Có thì thế nào chứ, đằng nào chàng chẳng đã quyết ý kết tóc se duyên cùng người con gái khác”.
“Rốt cuộc là có hay không?”
Ngu Mạn Lăng thoáng sửng sốt, “Có, bản cung rất hiểu ánh mắt của đại ca. Trong lòng chàng có bản cung nhưng chàng đã cất giấu điều ấy ở góc khuất nào đó trong tâm can rồi. Trên đời này, chuyện gì cũng có thể gắng sức được, duy chỉ có tình cảm là không thể miễn cưỡng như thế. Một khi đã đánh mất người ấy thì cả đời sẽ ôm hận tiếc nuối, một khi trong lòng đã mang hình bóng của một người thì vĩnh viễn chẳng ai có thể thay thế nổi”.
Vân Ánh Lục xúc động gật đầu.
“Vậy Ngu nguyên soái chính là sinh mệnh của nương nương, không có anh ta, nương nương sống không bằng chết?”
“Một lòng một dạ yêu thương đại ca chính là lẽ sống duy nhất của ta”. Ngu Mạn Lăng nghẹn ngào đáp.
“Vậy được rồi”, Vân Ánh Lục cắn môi suy nghĩ thấu đáo lần cuối rồi nói tiếp, “tôi sẽ giúp nương nương sớm kết thúc cuộc đời này, cô hãy sống vui vẻ với cuộc đời mới nhé!”
“Ai đấy?” Trong cảnh tranh tối tranh sáng, thị vệ canh gác hoàng thành vung trường mâu trong tay, lớn tiếng quát hỏi danh tính người ngồi trong chiếc xe ngựa đang dần dần tiến lại gần.
Một khuôn mặt tươi cười ló ra, “Tiểu Đức Tử của Thái y viện đây mà!”
“À, là Tiểu Đức tử công công! Muộn như vậy còn đi đâu thế?”
“Phượng thể hoàng hậu bất an, Vân thái y định bốc thuốc cho hoàng hậu nương nương nhưng trong thái y viện lại đang thiếu một vị thuốc quan trọng nên ngài sai ta và Mãn Ngọc tỷ tỷ ra ngoài hỏi xem các tiệm thuốc trong thành có hay không”.
Thị vệ bước lại gần, vén mành xe lên kiểm tra, bên trong, một cung nữ xinh đẹp mỉm cười dịu dàng với hắn.
“Được rồi, đi qua đi!” Thị vệ phất tay ra hiệu cho Tiểu Đức Tử đánh xe qua cổng thành. Vừa ra tới đường cái quan, cỗ xe ngựa đã điên cuồng lao nhanh về phía trước. Theo chỉ dẫn của người ngồi trong xe, Tiểu Đức Tử rốt cuộc cũng đến được nơi cần đến.
“Nương nương có cần nô tài đi vào cùng người không?” Tiểu Đức Tử cung kính đỡ Ngu Mạn Lăng xuống xe.
Ngu Mạn Lăng ngẩng đầu lo lắng nhìn tường bao sừng sững của Ngu phủ, may thay, cửa ngách phía sau hậu hoa viên lại chỉ khép hờ mà thôi. “Không cần, không cần, tự ta đi được. Tiểu Đức Tử công công, ngươi mau hồi cung đi, chăm sóc cho Vân thái y thật tốt, sau này sẽ có lúc ngươi được thăng chức rất nhanh đấy”.
Tiểu Đức Tử sửng sốt không nói nổi nên lời, một thái y mà lại là chỗ dựa vững chắc cho hắn sao?
Ngu Mạn Lăng chỉ cười không nói, nhẹ nhàng lách người qua cửa ngách. Hậu hoa viên vẫn tĩnh lặng như mọi ngày, tiếng sênh tiếng sáo mừng hỷ sự náo nhiệt là thế, vậy mà ở đây chỉ văng vẳng mơ hồ bên tai. Nàng nhẹ nhàng lướt qua bụi mẫu đơn đang bung nở gần đó, bước nhanh về hướng khuê phòng của mình. Nha đầu hậu hạ nàng trước kia hiện đang bị gọi lên nhà trên để hỗ trợ tiếp khách, nàng rón rén đứng bên cửa sổ, xoay người nhìn về phía căn phòng của Ngu Tấn Hiên.
“Làm sao bây giờ, tìm mãi vẫn không thấy tân nương đâu cả”. Trong bóng đêm, có tiếng người nhỏ to thì thầm lo lắng.
“Không phải tân nương bị bắt cóc rồi đấy chứ?”
“Trời ơi, sao lại có chuyện như thế được, sắp tới giờ bái đường rồi!”
“Mau mau, thử tìm lại lần nữa xem”. Mấy bóng người lập tức tản ra khắp hậu hoa viên. Ngu Mạn Lăng giơ tay lên bịt miệng, sợ mình nhất thời kích động để lộ thân phận. Chẳng lẽ ông trời nhân từ đang giúp đỡ nàng sao? Ngu Mạn Lăng vui sướng đến độ không kìm được nước mắt.
Gần như lục tung cả hậu hoa viên lên mà vẫn không trông thấy bóng dáng tân nương và hỷ nương đâu cả, đám gia nhân bất đắc dĩ quay trở lại phòng tân hôn, cân nhắc xem làm thế nào để bẩm báo với lão gia và phu nhân, không ngờ lại thấy tân nương đang ngồi ngay ngắn ở mép giường, đầu đội khăn trùm, dịu dàng ngoan ngoãn. Chẳng còn thời gian đâu mà trách móc, cả đám vội đưa tân nương lên nhà làm lễ bái đường.
Trong tiếng người trò chuyện huyên náo, tiếng nhạc ầm ĩ đinh tai, Ngu Tấn Hiên mặt không đổi sắc đứng ngây như phỗng giữa phòng, nhìn tân nương run rẩy tiến lại gần, trái tim hắn thắt lại vì bi thương.
Khi nhận hỷ lăng[2] từ tay hỷ nương, nghĩ đến duyên phận của hắn và Mạn Lăng kiếp này coi như chấm dứt, hắn chỉ muốn xoay người bỏ chạy.
[2]Dải lụa đỏ tân lang tân nương cùng cầm trong hôn lễ.
“Tấn Hiên, mau nhận đi!” Ngu phu nhân thấy con trai mặt mũi thất thần, thì thầm nhắc nhở, Ngu Tấn Hiên cay đắng đưa tay ra nhận hỷ lăng.
Trong phòng vang dội tiếng hoan hô chúc tụng, người chủ hôn hào hứng hô to: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, động phòng hoa chúc…”
Ngu Tấn Hiên thực hiện các nghi thức như một con rối. Hôn lễ kết thúc, hắn nắm hỷ lăng, cùng tân nương đi về phòng tân hôn.
Khuôn mặt đáng sợ của hắn khiến quan khách không ai muốn đi theo cùng[3].
[3] Đây vốn là nghi thức “náo động phòng” trong hôn lễ. Theo thông tục, mọi người sẽ cùng kéo đến phòng tân hôn, trêu chọc đôi vợ chồng mới cưới.
Khi mọi người rời khỏi hậu viện, tân nương vấp phải vạt váy, ngã nhào vào vòng tay hắn.
Cả hai đều run rẩy, ngại ngùng.
“Thừa tướng, phu nhân, không xong rồi”. Từ bên ngoài cửa, một gia nhân vừa chạy vào vừa khóc váng, “Trong cung vừa mới truyền tin rằng… hoàng hậu nương nương vừa mới qua đời”.
Không khí vui mừng, náo nhiệt trong Ngu phủ bỗng chốc ngưng bặt. Bốn bề im lặng một cách đáng sợ, Ngu Tấn Hiên như bị sét đánh ngang tai, ngã khụy xuống đất.
“Công tử!” Đám nha hoàn hoảng sợ kêu lên.
“Không, không đúng… Mạn Lăng không chết…” Hắn thì thào một mình, đang định vùng bỏ chạy thì hỷ nương lập tức đứng chắn trước mặt hắn, “Công tử, cho dù trời có sụp thì cũng phải đưa tân nương vào động phòng đã. Công tử muốn để tân nương đứng bơ vơ thế này sao?”
Ngu Tấn Hiên siết chặt bàn tay, nhặt lấy hỷ lăng ở dưới đất lên, lảo đảo lê từng bước về phòng tân hôn.
Hỷ nương chúc phúc mấy câu sáo rỗng rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Tấn Hiên phất tay ra hiệu cho tất cả người hầu cùng lui xuống hết.
“Hạnh Nhi, sáng mai ta sẽ cho người đưa cô về Đông Hải, ngân lượng cũng đã chuận bị sẵn, cô hãy thành thân với A Thủy ca của cô đi! Hôm nay đã để cô phải chịu khổ rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút!”
Hắn cố gắng áp chế nỗi đau tê dại trong lòng, sắp xếp mọi sự cho Hạnh Nhi rồi nhấc chân định bước ra ngoài, nào ngờ tay áo hắn bị níu lại. Hắn nghi hoặc quay sang, khăn trùm đầu của tân nương chậm rãi rơi xuống, trước mắt hắn là gương mặt xinh đẹp thân thương xiết bao.
Ngu Tấn Hiên trợn mắt nhìn gương mặt đẫm nước mắt kia, há miệng muốn nói gì đó nhưng câu từ cứ nghẹn cứng ở cổ họng. Mãi một lúc lâu sau hắn mới run rẩy khẽ chạm tay vào gương mặt ấy.
Đây là hồn phách của Mạn Lăng sao?
Nàng yêu hắn sâu đậm vậy mà hắn lại hết lần này đến lần khác đẩy nàng rời xa hắn, khiến cho nàng mòn mỏi chờ đợi để rồi cuối cùng tuyệt vòng rời khỏi thế gian này. Nếu có thể quay ngược lại thời gian, hắn sẽ tuyệt đối không phạm sai lầm như vậy nữa mà sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương trận trọng nàng.
“Mạn Lăng, muội… hận ta sao?” Rốt cuộc hắn cũng tìm lại được giọng nói của chính mình.
Ngu Mạn Lăng không trả lời, nước mắt lại trào ra, lăn thành một vệt dài trên gò má trắng xanh.
Một giọt lệ rơi xuống bàn tay hắn.
Ngu Tấn Hiên ngẩn ngơ như không tin vào mắt mình. Nước mắt sao? Mạn Lăng của hắn vẫn còn sống?
“Đại ca, huynh không cần phải ngỡ ngàng như vậy. Ngu hoàng hậu đã không còn nữa, giờ chỉ còn Mạn Lăng mới tái sinh thôi!” Nàng dịu dàng nắm lấy tay hắn.
Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ còn ánh nến chập chờn soi tỏ bóng hình hai con người đang nghi hoặc với chính bản thân mình. Ngu Tấn Hiên mấp máy môi hỏi, “Mạn Lăng, sao muội lại ở đây?”
Hắn không dám chớp mắt vì sợ chỉ một chút bất cẩn, giấc mộng hồ điệp này sẽ biến mất ngay tức khắc.
“Hôn lễ của đại ca sao có thể thiếu vắng tân nương được!” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, lau hàng lệ vương trên mi mắt, mỉm cười rạng rỡ.
Lúc này Ngu Tấn Hiên mới nhận ra Ngu Mạn Lăng đang mặc hỷ phục trên người, trái tim tưởng chừng như sắp vỡ tan lại lập tức căng tràn hạnh phúc khi biết nàng vẫn còn sống trên đời. Có phải ông trời đã cảm thương mối tình câm lặng của hắn nên đã biến Hạnh Nhi thành Mạn Lăng?
Nhưng khi giấc mơ biến thành sự thật, lý trí lại chiếm thượng phong.
“Mạn Lăng, muội… không được làm vậy, sao có thể đem chuyện sinh tử ra đùa cợt thế này”. Hắn cố lảng tránh ánh nhìn tha thiết của Mạn Lăng, “Ta… sẽ lập tức đưa muội hồi cung”.
“Đại ca, khi muội chấp nhận giả chết là đã hạ quyết tâm dồn tất cả dũng khí, không màng đến liêm sỉ, không màng đến lễ quy, để bày tỏ tình cảm với huynh, huynh còn muốn nói những lời này với muội sao?” Nước mắt nàng lại lăn xuống, “Tin hoàng hậu qua đời sắp được chiếu cáo thiên hạ rồi, muội… không thể quay về được nữa, nếu đại ca vẫn quyết ý đoạn tuyệt ân tình với Mạn Lăng, Mạn Lăng chỉ còn nước chôn chặt mối tình si ngốc trong lòng, rời bỏ nơi này mà đi thôi”.
Nàng ôm mặt khóc lóc thảm thiết, bước nhanh ra khỏi phòng.
Còn chưa tới cửa, một bàn tay rắn chắc giữ chặt nàng lại.
“Mạn Lăng, đừng giày vò ta nữa. Đại ca… không thể làm như vậy…” Giọng nói của Ngu Tấn Hiên không còn cứng nhắc lạnh lùng như thường lệ mà tràn ngập đau đớn và bất lực.
“Đại ca, người đang tâm giày vò người khác chính là huynh, là huynh. Huynh không để ý tới tâm tư muội, không để ý tới sống chết của muội, xa lánh muội… Muội muốn suốt đời suốt kiếp ở bên người mình yêu thì có gì sai chứ?” Nàng nghẹn ngào vùi mặt trong lòng hắn, nào ai cấm được kẻ đa tình đi tìm hạnh phúc của riêng mình chứ.
Ngu Tấn Hiên bất lực ôm chặt lấy nàng, tình cảm và lý trí xung đột quyết liệt trong đầu. Ngu Mạn Lăng lau vệt lệ mờ, sụt sùi nói tiếp: “Đại ca, nếu huynh thật sự cảm thấy không thể tiếp nhận muội thì hãy để muội rời khỏi đây. Đời người như mộng, biến đổi khôn lường, chút tình si dại này rồi cũng sẽ có ngày im lìm rời khỏi nhân gian mà thôi…”
“Mạn Lăng, muội ngốc quá. Muội có biết muội tôn quý thế nào không? Con người ta xấu xí như vậy, thô kệch như vậy, sao có thể xứng với muội cơ chứ?”’
“Nhưng trong lòng muội vĩnh viễn chỉ có đại ca! Huynh thô kệch vì huynh không muốn dối mình lừa người, nói ra những điều sáo rỗng vô nghĩa, nhưng khi người khác gặp nạn, huynh đều xung phong gánh đỡ, không chút Từ Ânan. Huynh xấu xí vì những vết sẹo trên mặt, nhưng muội lại chỉ thấy cốt cách trượng nghĩa anh hùng trong huynh mà thôi. Chỉ còn một mắt thì đã sao, có như vậy huynh mới chuyên tâm nhìn muội, yêu muội, mãi mãi bên muội. Đại ca,” Ngu Mạn Lăng thuận tay vuốt ve gương mặt sần sẹo của Ngu Tấn Hiên rồi dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn ấm áp, “thiếp đã bái đường thành thân với chàng rồi, tiếp nhận thiếp có được không?”
“Mạn Lăng, ta thật sự… có thể làm vậy chứ?” Ngu Tấn Hiên nghẹn ngào hỏi, lý trí sắc lạnh của hắn nhanh chóng tan chảy trước nụ hôn nồng ấm của nàng.
“Thiếp yêu chàng, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình chàng mà thôi”. Nàng ôm chặt lấy hắn, rộn ràng hạnh phúc. Rốt cuộc ông trời cũng đã cho nàng cơ hội được thổ lộ nỗi lòng ôm ấp bao năm qua. Năm năm chờ đợi, cuối cùng cũng có ngày kết thành trái ngọt.
Thành lũy kiên cố Ngu Tấn Hiên gây dựng bao năm sập đổ ầm ầm trong lòng, giây phút này đây, tình cảm dồn nén ào ạt tuôn trào, không sao kìm giữ. Hắn ôm lấy nàng, cẩn thận dìu nàng đến bên giường.
Đúng vậy, trước trời đất, trước cha mẹ, hắn đã cùng nàng kết bái phu thê. Từ bây giờ, mọi chấp nhất trong lòng đã bị nhổ bỏ, hắn đã có thể mãi mãi bên nàng, một đời hạnh phúc. Thế gian này mấy ai có được cơ hội sửa chữa sai lầm như hắn?
Ngu Tấn Hiên từ Từ Ângả đầu vào vai Ngu Mạn Lăng, chỉ một lần thôi, hắn muốn được sống cho riêng mình. Ngu Mạn Lăng thở gấp, rèm mi xinh đẹp vẫn còn đẫm lệ, nhưng vẻ hạnh phúc ngời sáng trong mắt nàng.
Một trận gió đêm lùa qua khe cửa, thổi tắt ánh nến lập lòe. Trong căn phòng tối đen như mực, có hai kẻ đang say sưa tận hưởng khoảnh khắc tuyệt diệu của đêm xuân. Ôm chặt lấy Mạn Lăng như thể muốn hòa nhập cùng làm một nhưng lại sợ làm nàng đau, hắn run rẩy xoa dịu từng tấc da thịt ấm nóng của nàng, cảm nhận những xung cảm kì diệu dưới những ngón tay mình.
Mười năm bên nhau, nàng đã sớm coi Tấn Hiên là phu quân của mình nhưng giờ phút này Mạn Lăng vẫn không khỏi ngượng ngùng đón nhận tình cảm mãnh liệt ấy. Đôi môi ấm nóng của hắn chậm rãi khơi gợi ngọn lửa trong lòng nàng, “Mạn Lăng, Mạn Lăng của ta…”. Rốt cuộc cũng là của nhau, nàng mỉm cười đón nhận cuộc ân ái mà mình đã trông chờ từ rất lâu. Hắn hôn nàng, nắm chặt tay nàng, chờ đợi nàng thích ứng rồi nhẹ nhàng tiến sâu hơn, trong nháy mắt hai người hòa nhịp thành một. Không cần đợi tới kiếp sau, bọn họ cũng đã trở thành vợ chồng cầm sắt, mãi mãi không chia lìa. Nàng đã chờ đợi ngày hôm nay Từ Ânăm mười sáu tuổi. Mười năm mải miết chảy trôi, rốt cuộc nàng cũng đợi được ngày đá nở hoa. Nàng khóc rồi cười, đau đớn nhưng hạnh phúc.