Vân Ánh Lục mặc bộ váy lót ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm vào bộ y bào vắt trên lưng ghế, thở dài thườn thượt. Trời càng lúc càng nóng, vậy mà cô lại phải mặc bộ đồng phục ba lớp đi làm, chỉ mới tưởng tượng thôi đã thấy người đầy mồ hôi, đừng nói tới chuyện là phải mặc vào. Ở thời này, không có điều hòa cũng chẳng có quạt điện, nghe phụ thân nói đặt một chậu nước đá trong phòng đã là chuyện xa xỉ rồi. Cô nghe mà lo sốt vó, như vậy thì làm sao mà qua được mùa hè này đây?
Trúc Thanh bưng chậu nước rửa mặt vào, cúi đầu lẩm bẩm: “Có mới nới cũ”.
Dù nghe thấy, cô cũng không định phản bác lại. Thực ra nói chính xác hơn, phải là “có cũ nới mới”. Trúc Thanh xoay người đi ra rồi lại bưng vào khay trái cây và đồ điểm tâm, đặt lên bàn tứ tiên. Khay trái cây hôm nay không phải là đào hay lê mà mấy miếng dưa mọng nước, lòng không khỏi kinh ngạc, Vân Ánh Lục quay sang hỏi Trúc Thanh: “Đây là dưa sao?”
Trúc Thanh lườm cô rồi nhấm nhẳng trả lời. “Không phải dưa thì lẽ nào là măng?”
Vân Ánh Lục ngẩn ngơ nhìn đĩa dưa, lại khẽ hỏi tiếp: “Chị tưởng dưa này phải một thời gian nữa mới có chứ!”
“Dưa ở đây đương nhiên là phải một tháng nữa mới thu hoạch, dưa này là dưa mật từ Tây Vực do bằng hữu của Tần công tử tặng, không phải dưa bình thường đâu”.
Dù sao chăng nữa Vân Ánh Lục cũng không muốn chạm đến mấy miếng dưa kia. Cô đứng lên, thận trọng quan sát sắc mặt của Trúc Thanh. Từ khi cô tỏ ý muốn từ hôn với Tần Luận để quay lại với Đỗ Tử Bân, người không thể chấp nhận nổi chuyện này là Trúc Thanh.
Trong mắt Trúc Thanh, cô là loại người vô lương tâm.
Tần công tử không chỉ yêu thương cô, đối tốt với cha mẹ cô, mà còn rất lịch sự, nhả nhặn với gia nhân trong Vân phủ, một người tốt như vậy tìm ở đâu được đây? Còn gã mọt sách Đỗ Tử Bân thì có gì mà tốt, cả ngày chỉ biết lễ nghĩa, một câu nói đùa cũng không biết nói, ánh mắt lạnh băng quét trúng ai thì kẻ đó cóng người đến nửa ngày.
Nhưng trái tim Vân Ánh Lục lại chỉ rung động với Đỗ Tử Bân thì biết làm sao đây?
“Cô phải nhanh tay nhanh chân lên đi, gã thị vệ mặt nhăn như khỉ kia không biết đã đảo quanh sân mấy vòng rồi đấy”. Trúc Thanh mở cửa sổ nhìn xuống lầu, lạnh lùng nhắc nhở.
“Ừ!” Vân Ánh Lục đáp nhanh.
Từ Ângày có Giang Dũng, Trúc Thanh chỉ phải tiễn cô xuống lầu dưới. Giang Dũng nhận hòm thuốc từ tay Vân Ánh Lục rồi hai người cùng đi ra cửa. Cổng nhà họ Đỗ mở rộng, một cỗ kiệu đặt ngay bên ngoài, bốn phu kiệu đang ngồi túm tụm bên gốc cây ven đường tán gẫu. Sáng ngày ra Đỗ gia đã có khách rồi sao?
Vân Ánh Lục còn đang mãi nghĩ thì một giọng cười quen thuộc vẳng tới, tiếp đến là hai bóng người sánh vai bước ra cổng.
Đỗ Tử Bân và Kì Sơ Thính nhác bóng thấy cô, liền vui vẻ chào hỏi, “Vân thái y, chào buổi sáng!”.
Giang Dũng sợ người khác nhận ra hắn đang phải hạ mình làm thị vệ cho một thái y, sớm đã trốn biệt trong xe ngựa.
“Chào buổi sáng!” Vân Ánh Lục chậm chạp đáp lại, vẻ mặt cô không khỏi để lộ một dấu hỏi to đùng. Từ khi nào tài nữ số một và tài tử số một thành Đông Dương này trở thành bạn bè tốt chứ?
Hai người đều không mặc quan phục hay y phục giản dị ở nhà mà là xiêm y trường bào lộng lẫy như sắp đi dự sự kiện nào đó.
“Sơ Thính tối hôm qua đọc được quyển sách hay, cảm xúc dâng trào khiến cả đêm không chợp mắt, rất muốn chia sẻ cùng ai đó. Ngẫm lại trong thiên hạ, người có thể hiểu được cảm giác hạnh phúc khi đọc được một áng văn hay, một bài từ diễm lệ chỉ có Đỗ Tử Bân đại nhân. Sơ Thính cũng không ngại hiềm nghi, sáng sớm nay trên đường ghé qua Ngu phủ để chúc mừng hôn sự đã quyết định vòng sang Đỗ phủ, nhàn đàm tâm sự một hồi, không ngờ thời gian trôi qua thật mau!”
Kì Sơ Thính trông có vẻ hứng khởi thực sự, ánh mắt sáng ngời nhìn Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục cười nhạt không đáp, giao tình của văn nhân thật là sâu nặng, chỉ vì một quyển sách mà có thể hớn hở đến nửa ngày trời. Đỗ Tử Bân đứng cạnh đó, khuôn mặt ngời sáng, chẳng có chút lo sợ điều tiếng thế gian như với cô. “Quyển sách đó bản quan đã tìm kiếm rất lâu rồi, hôm nay được Kì nữ quan đại khai nhãn giới, thực sự vạn phần vui sướng. Kì nữ quan thực không hổ là tài nữ số một hiện thời, học rộng biết nhiều, thông kim bác cổ, bản quan vô cùng khâm phục”.
“Đỗ đại nhân quá khen”. Kì Sơ Thính che miệng cười khẽ rồi vừa chỉ tay vào Vân Ánh Lục vừa đong đưa nhìn Đỗ Tử Bân, ánh mắt đầy thâm ý, “Đỗ đại nhân và Vân thái y hóa ra là hàng xóm cách vách, bản quan thực sự hâm mộ đấy!”.
“Điều ấy có gì mà hâm mộ?” Vân Ánh Lục khó hiểu hỏi lại.
“Hai người làm quan đồng chiều, tuổi tác tương đương, phủ đệ lại gần gũi, có thể thường xuyên ngâm gió ngợi trăng, thưởng hoa tán nguyệt, chẳng phải rất tuyệt sao. Ta và phụ thân mặc dù cũng là quan đồng triều, nhưng ông ấy cả ngày chỉ bàn quốc sự buồn chán, đám người lui tới Kì phủ cũng toàn là tục nhân, so với Đỗ đại nhân và Vân thái y, Sơ Thính sao có thể không hâm mộ chứ?”
Khi nói những lời này, tuy vẻ mặt Kì Sơ Thính vẫn cung kính như thường, nhưng sóng mắt lưu chuyển đầy mị hoặc khiến người nghe không khỏi chấn động tâm can.
“Nghe Kì đại nhân nói vậy, bản quan cũng thấy mình quả thật may mắn”. Đỗ Tử Bân hơi đỏ mặt, liếc nhìn Vân Ánh Lục đầy ẩn ý.
“Vân thái y, hôm nay cô phải tiến cung sao?”
“Lẽ nào hôm nay lại được nghỉ?” Vân Ánh Lục nhíu mày, hôm qua có ai thông báo với cô điều gì đâu!
Kì Sơ Thính bật cười trước vẻ ngơ ngác của Vân Ánh Lục. “Bản quan vừa rồi chẳng phải đã nói có việc ghé Ngu phủ chúc mừng hôn sự sao? Hôm nay là ngày đại hôn của Ngu nguyên soái, hoàng thượng hạ chỉ hôm nay không cần thượng triều, bách quan đều đã tới Ngu phủ chúc mừng cả rồi. Vân thái y cũng cùng chúng ta sang đó nhé!”
Hôm nay là đại hôn của Ngu Tấn Hiên!!!
Vẻ mặt Vân Ánh Lục hoảng sợ như gặp phải ma, vội vàng cáo từ. “Tôi có việc gấp, không tiếp chuyện hai người được”. Nói xong, cô bước lên xe ngựa, giục xa phu nhanh chóng vào cung.
Cô đã đồng ý với Ngu Mạn Lăng, sẽ ở bên nàng ấy vào ngày đại hôn của Ngu Tấn Hiên. Hai ngày nay nhiều chuyện hỗn loạn làm cô quên bẵng mất. Xe ngựa lướt qua Đỗ Tử Bân và Kì Sơ Thính chạy về phía đường lớn. Gió thổi mành xe phấp phới, vừa đủ để cô nhìn thấy Đỗ Tử Bân khách khí vén mành kiệu giúp Kì Sơ Thính rồi đứng lui sang một bên. Kì Sơ Thính mỉm cười gật đầu, dịu dàng bước lên kiệu.
Sau đó, một kiệu, một ngựa, thong dong di chuyển dưới hàng cây râm mát.
Vân Ánh Lục cụp mắt xuống, vẻ mặt thoáng buồn, cô thuận tay đẩy cửa xe ngắm nhìn phố phường nhộn nhịp bên ngoài. Trên đường, một đám đông đang vây quanh một quán cháo nhỏ. Tiểu nương tử bán cháo tay khuấy tay múc thoăn thoắt, nhịp nhàng nhưng vẫn không quên mỉm cười đon đả chào mời khách quan ghé đến húp một bát cháo loãng cho ấm bụng.
Từng có một người vì bát cháo của cô mà không màng đến sơn hào hải vị, thảnh thơi ngồi ăn ngon lành dưới bầu trời sao, nếu đổi lại là Đỗ Tử Bân, chàng sẽ như thế nào với bát cháo cô nấu đây? Chàng không cần một cô bạn gái biết nấu cháo mà chỉ muốn một hồng nhan tri kỷ có thể cùng đối rượu ngâm thơ, thưởng hoa tán nguyệt. Vân Ánh Lục buồn bã thầm nghĩ.
Hôm nay Ngu phủ khách khứa đông đúc như nêm.
Theo chủ ý của Ngu Tấn Hiên, hôn lễ chỉ cần tổ chức đơn giản, hành lễ trước mặt song thân, nhận mấy lời chúc tụng, uống ly rượu giao bôi, thế là xong chuyện.
Thế nhưng hắn vừa một bước tiến thẳng lên vị trí đại nguyên soái bộ Binh, giờ còn tổ chức hôn lễ, đây chính là song hỷ lâm môn, bách quan trong triều sao có thể buông tha cho hắn cơ chứ?
Thế nên dù có nhận được hỷ thiếp hay không, từ tờ mờ sáng, trước cổng Ngu phủ đã rầm rập ngựa xe, tấp nập khách khứa. Quà mừng chất đầy hai gian phòng mà vẫn không đủ chỗ. Tổng quản Ngu phủ khản giọng sai phái đám nha hoàn chuẩn bị thêm bàn tiệc vì số lượng khách đến mừng tăng gấp mấy lần so với dự kiến. Đám gia nhân trong phủ từ trên xuống dưới đều mướt mải mồ hôi, chạy ngang chạy dọc lo cho hôn sự được trọn vẹn.
Ngu hữu thừa thướng mãi mê tiếp chuyện đồng liêu, Ngu phu nhân phải thay chồng đón tiếp khách khứa, điều tiết mọi chuyện trong phủ. Ngu Tấn Hiên thẫn thờ đứng bên cửa viện đón nhận lời chúc tụng. Người nên tới, người không nên tới, đều đã tới, duy chỉ có Mạn Lăng là không thấy đâu. Tối hôm qua, phẩm vật của hoàng gia đã đưa tới Ngu phủ, bên trong là tấm chăn Bách tử đồ[1] do hoàng hậu đích thân thêu tặng.
[1] Tấm chăn thêu hình trăm đứa trẻ, là phẩm vật thường thấy trong đám cưới của Trung Quốc, với thành ý chúc tân lang tân nương sớm sinh quý tử, con đàn cháu đống.
Hắn không màng tới những món quà khác, chỉ cất kĩ tấm chăn này trong rương hành lý chuyển đến biên cảnh Bắc triều. Chỉ với phương thức tàn khốc này, hắn mới ép được Mạn Lăng chấm dứt chuỗi ngày chờ đợi đau đớn, và cũng buộc chính mình không được ôm trong lòng bất kì ảo tưởng nào. Kiếp này vô duyên, đành trông đợi kiếp sau vậy.
Kiếp sau, hắn nhất định sẽ nắm thật chặt vận mệnh trong tay, không vì bất kỳ người nào khác, chỉ sống cho bản thân mình.
Yêu người hắn yêu, trọn đời bên nhau!
Giờ phút này Mạn Lăng nhất định sẽ hận hắn! Ngu Tấn Hiên ngẩng đầu nhìn trời, con mắt độc nhất tràn đầy bi ai.
Trong phủ lúc này còn có một người tâm loạn ý phiền, đó chính là tân nương Hạnh Nhi. Cha mẹ Hạnh Nhi ở Đông Hải xa xôi, cô lại không có thân bằng gia quyến ở thành Đông Dương nên vợ chồng Ngu thừa tướng quyết định giản lược một phần nghi lễ thành hôn, trực tiếp sắp xếp cho cô ở phòng tân hôn, khi nào tới lễ bái đường, hỷ nương dìu Hạnh Nhi ra ngoài lễ đường làm lễ là xong.
Phòng tân hôn cũng chính là phòng của Ngu Tấn Hiên trước kia, ngoài bộ chăn gối đỏ rực trên giường ra, mọi thứ trong phòng không có gì thay đổi, vì thành hôn xong, Ngu Tấn Hiên sẽ ra thẳng biên cảnh Bắc triều, Hạnh Nhi cũng đi theo, thêm một việc không bằng bớt một việc, thế nên hắn nhất mực từ chối mọi sự sắp xếp của Ngu phu nhân.
Ngu phu nhân thuyết phục mãi không được, đành sai người dán chữ hỷ, giăng lụa đỏ khắp phòng để cho có chút không khí phòng tân hôn.
Lúc này, hỷ nương đang cạo mặt chải tóc cho Hạnh Nhi. Cạo mặt là tục dùng một con dao mỏng cạo tóc gáy và lông tơ trên mặt tân nương để mặt mày được hoàn toàn sạch sẽ. Tiếp đến là việc chải tóc, hỷ nương vừa mau mắn chải từng nhát lược lên mái tóc đen dày của tân nương vừa lẩm nhẩm hát: “Một nhát lược thuận hòa vui vẻ, hai nhát lược đầu bạc răng long, ba nhát lược con cháu đầy nhà, bốn nhát lược bạc tiêu chẳng hết…”
Theo lệ, tân nương không được tươi cười mà phải tỏ vẻ âu sầu buồn bã thì cuộc sống vợ chồng sau này mới được hạnh phúc, may mắn. Nhưng chẳng cần tỏ vẻ, Hạnh Nhi đã như đeo đá trên mặt, tâm trạng sầu não lạ thường.
Da của Hạnh Nhi vốn mang màu nắng gió, vậy mà hỷ nương lại thoa lên một màu phấn trắng dày cộp. Mỗi khi cô sụt sùi cám cảnh, nước mắt lại chảy thành từng vệt nhem nhuốc trông thật ngộ. Hỷ nương trang điểm lại cho tân nương vài lần nhưng tình hình vẫn không khả quan hơn, gương mặt bà ta không khỏi nhăn nhúm bực bội.
Sau khi trang điểm xong xuôi, nha hoàn trùm khăn đỏ lên đầu Hạnh Nhi rồi lẹ làng ra ngoài đóng cửa, dặn dò đám gia nhân không được làm phiền để tân nương được nghỉ ngơi chốc lát. Lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Hạnh Nhi vội kéo khăn che đầu xuống, cởi bỏ hỷ phục, rửa sạch mặt mũi. Sau đó, cô rón rén đi tới bên cửa sổ, chọc thủng ô cửa dán giấy, ngó nghiêng quan sát động tĩnh bên ngoài.
Phòng tân hôn vốn nằm trong khu vực yên tĩnh ở hậu hoa viên, bình thường đã ít người lai vãng, giờ lại càng chẳng có bóng dáng ai vì tất cả mọi người đều đổ ra phòng ngoài để tiếp đón khách khứa.
Hạnh Nhi lôi tay nải từ dưới gầm giường lên. Trong bọc đồ là một ít trang sức Ngu phu nhân và Ngu Tấn Hiên tặng cho cô, ngoài ra còn có mấy đỉnh bạc và một vài bộ quần áo mới. Cô vơ nốt mấy đĩa hoa quả, bánh trái cạnh đấy vào tay nải rồi khoác lên vai, nhìn một lượt khắp phòng tân hôn. Tướng quân gia, vô cùng xin lỗi, vở kịch này tôi không thể diễn tiếp cùng ngài. Người Hạnh Nhi yêu là A Thủy ca, đời này kiếp này chỉ có thể bái đường thành thân cùng A Thủy ca, cho dù diễn kịch cùng ngài cũng không được.
Còn nữa, bái đường xong còn phải ở cùng tướng quân gia trong phòng tân hôn. Cả đêm đối diện với gương mặt ghê sợ đó, cô sẽ hóa điên mất, thế nên, chạy trốn lúc này chính là thượng sách.
Hạnh Nhi rón rén mở cửa, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Không có ai!
Cô lách người ra khỏi cửa, chạy nhanh ra sau hậu hoa viên. Mấy ngày trước, cô tình cờ trông thấy đám gia nhân trong phủ đi qua cửa ngách ở gần đó để vứt rác. Cửa không khóa, chỉ cài hờ then. Hạnh Nhi rút then mở cửa, bên ngoài là đường cái quan huyên náo. Trong dòng người qua lại tấp nập, một chàng trai đen nhẻm đang nhấp nhổm đứng chờ bên ngoài tiệm trà đối diện, vừa thấy Hạnh Nhi, cậu ta vui mừng chạy ào tới đón. Hai người tay nắm tay chạy nhanh ra khỏi Ngu phủ, chỉ trong chốc lát, đã không còn trông thấy bóng dáng hai người họ đâu nữa.
Hôm nay Ngu Mạn Lăng không rời giường, không rửa mặt chải đầu, cũng không buồn đụng đến đồ điểm tâm. Mãn Ngọc lo lắng hỏi có phải nàng thấy khó chịu trong người không?
Nàng lắc đầu, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoa đang kì nở rộ, hương thơm toả ngát khắp nơi. Sáng sớm nay, Mãn Ngọc hái một bó hồng trắng rất đẹp, cắm ở đầu giường để chủ nhân cảm thấy khuây khỏa phần nào tâm tư. Nhìn những giọt sương long lanh đọng trên cánh hồng, Ngu Mạn Lăng không khỏi xót xa tự ví với nước mắt của nàng.
Ngày hôm nay nàng đã ghi tâm khắc cốt từ lâu, khắc khoải hy vọng mãi mãi không bao giờ đến, thế nhưng nó vẫn đến như một lẽ dĩ nhiên không thể nào thay đổi. Ngày hôm nay, nàng không muốn tự mình dối mình nữa, không muốn đóng vai Ngu hoàng hậu bình tĩnh, kiên cường nữa.
Sáng sớm ngày ra, thái hậu không hiểu sao lại tràn đầy tinh lực, ghé thăm Trung Cung. Từ trong ngọa phòng, nàng lắng nghe thái hậu đang dò hỏi Mãn Ngọc mấy ngày nay hoàng thượng có ghé qua đây không, nguyệt sự của nàng thế nào. Sau khi nghe Mãn Ngọc hồi bẩm chi tiết, thái hậu tức giận lớn tiếng quát mắng Mãn Ngọc một hồi, sau đó lại quay sang giáo huấn toàn bộ thái giám và cung nữ trong tẩm điện của nàng một trận nữa.
Một ngày nàng chưa mang thai là một ngày đám thị tỳ có tội. Ngu Mạn Lăng bất lực kéo chăn lén lau nước mắt. Thái hậu nhẹ nhàng bước vào phòng, dịu dàng xoa đầu nàng, tận tình dặn dò phải chịu khó ăn uống, giữ gìn phượng thể, sớm sinh hoàng tôn.
Nàng vùi mình trong chiếc chăn gấm, im lặng gật đầu, nước mắt thấm ướt gối tự bao giờ. Giá như người nàng yêu là hoàng thượng thì có lẽ nàng đã sớm có nhi tử ôm chân, thái hậu vui vầy bên con cháu, chứ không phải khổ sở cùng cực như lúc này.