"Nguyệt Nhi, vừa nãy con nói gì" đây là giọng của nương, Tần Liễu thị.
"Nương, con nói ngày mai con đi tìm đại nương" đây là giọng đại tỷ Tần Nguyệt.
"Đại tỷ, tỷ đi tìm đại nương làm gì" giọng nói nghi hoặc không hiểu là của tiểu đệ Tần Ngọc.
"Đại nương không tốt, đại tỷ đừng đi" giọng nói tinh tế là tam muội Tần Liên.
"Trước đó vài ngày, không phải đại nương nói huynh đệ của bà đang tìm nha hoàn cho nhà trưởng trấn sao! Con đi, con đi làm nha hoàn để kiếm tiền trị thương cho Tinh nhi, còn khám bệnh cho nương nữa! Liên nhi và Ngọc nhi còn nhỏ, trong nhà chẳng có gì, cũng không thể chờ chết đói." Nghe được giọng nói kiên định của Tần Nguyệt, vẻ mặt thấy chết không sờn biểu hiện sự quyết tâm của nàng ta!
"Không được, Nguyệt Nhi, nương sẽ không cho con đi làm nha hoàn, một ngày làm nô chung thân là nô. Ta không cho con đi đâu Nguyệt Nhi. Sức khỏe nương không sao. Còn thương thế của Tinh nhi, cần tiền nương sẽ đi làm thuê, sẽ nghĩ biện pháp." Tần Liễu thị sốt ruột nắm tay Tần Nguyệt, vội vàng lắc đầu.
Ở niên đại này, tuy nông thôn cũng có nhà bán con gái, con trai làm nô bộc cho hộ nông gia nhưng chỉ cần còn có cách khác thì không ai muốn làm chuyện đó. Một khi bán mình thì từ đây, sống hay chết chính là quyền của chủ nhân! Cũng là máu thịt trên người sinh ra, cha mẹ nào lại dứt lòng làm chuyện điên rồ như thế!
Tần Liên mở to hai mắt sốt ruột nhìn Tần Nguyệt, bàn tay trắng nhợt túm góc áo Tần Nguyệt liên tục lắc đầu. Bé không muốn nhị tỷ chết, cũng không muốn đại tỷ đi làm nha hoàn. Ở thôn bên cạnh, Lý Tiểu Hoa đi làm nha hoàn ở trấn trên bị chủ nhân đánh chết, lúc đưa về có đi qua nhà mình. Tần Liên nhìn thấy, nhớ cả người chết kia không có một chỗ nào không bầm dập mà nhắm chặt mắt lại, cả người không ngừng được phát run.
Tần Nguyệt thấy thế kéo Tần Liên nhỏ gầy qua, ôm vào trong ngực vỗ nhẹ. Vì phải chịu đói trường kỳ nên 9 tuổi Tần Liên nhỏ bé chẳng khác gì 5 tuổi Tần Ngọc... Hai tỷ muội ôm nhau khẽ khóc nức nở.
"Đệ cũng không đồng ý! Đại tỷ, sáng sớm ngày mai đệ sẽ lên núi hái rau, lấy củi, tìm cây thuốc, đệ..." Tần Ngọc cũng vội vàng túm lấy áo Tần Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên, vẻ mặt không ủng hộ.
"Đệ im đi, sau này không bao giờ cho đệ lên núi nữa. Chẳng lẽ đệ muốn xảy ra chuyện như ngày hôm nay sao?" Tần Nguyệt vừa nghe Tần Ngọc nói muốn lên núi, lần đầu tiên phát giận với tiểu đệ...
Tần Ngọc nhất thời sửng sốt, nhưng cũng lập tức nhớ ra. Đúng vậy nếu không phải hôm nay cậu ta cùng Tần Phi lên núi, bị bọn Tần Lương cướp rau dại, Nhị tỷ chạy tới giúp mình thì làm sao lại bị Tần Lương đẩy xuống núi! Tần Ngọc nhất thời tức giận ngồi xổm xuống gãi đầu, không hé môi một tiếng!
"Nương, con có thể mà, làm nha hoàn cũng không có gì, con sẽ làm thật tốt. Nếu có thể khiến chủ nhân vui mừng thì còn có thể nhận được nhiều tiền thưởng. Tinh nhi, Liên nhi, Ngọc nhi sẽ không chịu đói." Tần Nguyệt thử thuyết phục mẫu thân.
"Không được, không được, nói cái gì nương cũng sẽ không đồng ý. Chuyện bán con mình nương tuyệt đối sẽ không làm, thà là nương chết!" Dưới ánh đèn mờ nhạt gương mặt tái nhợt của Tần Liễu thị càng thêm nhợt nhạt, đôi mắt đầy nước đã khóc sưng đỏ như quả đào.
"Đại tỷ, đại tỷ" Tần Liên khóc nức nở trong kìm được trong lòng Tần Nguyệt.
"Con là nam tử hán trong nhà, con không đồng ý. Muốn đi bán mình, con đi. Con có thể làm thiếp tư, con sẽ biết chữ, có thể làm thư đồng, thích hợp hơn so với đại tỷ" ~ lại một vòng tranh chấp bắt đầu.
Tần Tinh vẫn luôn nhắm hai mắt, trong lòng đau đớn dâng lên từng đợt, có của mình, cũng có của nguyên chủ. Nàng nhẹ nhàng cử động thân mình, nằm lâu bị cứng ngắc, ngoại trừ cảm giác đau đớn trên cánh tay và trên đùi, đầu cũng hơi choáng váng. Còn lại đều khỏe bình thường. Không biết vì sao Hồ đại phu lại cảm thấy nàng sắp chết nhỉ? Tần Tinh đoán, có lẽ, lúc Hồ đại phu khám mạch đúng là lúc nguyên chủ Tần Tinh yếu nhất, nàng lại vừa mới xuyên vào cho nên mới cho rằng nàng phải chết không thể nghi ngờ. Nghe người nhà nhường nhịn tranh chấp bên tai thì hơi mỉm cười, cảm giác này hình như rất khác lạ!
Còn chưa hiểu tình hình Nam Ly này là thế nào! Dựa theo trí nhớ nguyên chủ lưu lại, năm tháng trước, cách năm mới chỉ nửa tháng phụ thân nàng qua đời. Bởi vì yếu ớt, nương lại té xỉu. Trong ngày bão tuyết đầy trời phụ thân phải mang theo mười văn tiền tích góp từng chút trong hơn một năm để lên trấn trên mua đường đỏ bổ huyết cho nương. Trên đường về nhà gặp lưu phỉ, phụ thân bị chém ba đao, liều mạng che chở mấy lạng đường đỏ một đường bò về nhà, còn chưa tới cửa thôn đã tắt thở .
Nhị lão Tần gia quy hết tội lỗi cho Tần Liễu thị là sao chổi khắc phu. Ngày thứ hai sau khi tại hạ táng phụ thân Tần Tín Nghiệp đã đuổi bốn mẹ con Liễu thị ra khỏi Tần gia, vốn muốn giữ lại con trai nhỏ Tần Ngọc của Tần tam gia, không thể để Tần tam gia chặt đứt hương khói. Nhưng Tần Ngọc liều mạng muốn đi cùng với nương và các tỷ tỷ.
Ngay từ đầu Nhị lão Tần gia thế nào cũng không chịu để cho cháu trai Tần tam gia lưu lạc ra ngoài. Tuy bọn họ không thích Tần tam gia, không thương con dâu Tần tam gia nhưng cũng là cháu trai của mình! Phải giữ lại cháu trai!
Sau này dưới sự khuyến khích của con dâu Tần nhị gia mới nghĩ lại, nghĩ tôn tử cũng chẳng thiếu một đứa này, giữ lại thì còn phải nuôi dưỡng, tốn lương thực, lại còn là đứa bé chưa có sức lao động. Do đó qua năm mới 10 ngày đã dọn chăn giọn giường, dúi cho một túi khoai lang đuổi bốn cô nhi quả phụ ra khỏi nhà.
Nhớ chuyện đó, Tần Tinh lại một trận cảm khái, không thể tưởng tượng được, ở niên đại này còn có nam nhân giống như Tần Tín Nghiệp. Tuy rằng không thể lúc nào cũng che chở vợ con không bị người khác khi dễ, nhưng cuối cùng chết như vậy cũng coi như là nam nhân tốt!
Một nhà năm người bị đuổi ra khỏi Tần gia không có chỗ để đi, phải ở trong hang đá sau thôn một đêm. Người dân trong thôn biết được hoàn cảnh đã nhờ thôn trưởng làm chủ, đưa căn nhà cũ nát ở ven đường không người ở mấy năm qua cho bọn họ. Căn nhà đó vừa cũ vừa nát nhưng dọn dẹp một chút, miễn cưỡng cũng có thể ở lại, còn hơn ở trong hang đá. Lại kêu người trong nhà tặng ít dụng cụ, chăn, khoai lang. Ngoài ra cũng nhờ Lý thẩm trong thôn tiếp tế, miễn cưỡng vượt qua mấy tháng này.
Nói ra thì Tần Tín Nghiệp cũng là người biết chữ ít ỏi trong thôn.
Lúc lão tổ phụ Tần gia còn sống đã làm chủ cho mấy đứa cháu đi đọc sách, lại chỉ có Tần Tín Nghiệp học hành nghiêm cẩn.
Sau này lão tổ phụ, tổ mẫu qua đời, trước khi chết lại truyền tay nghề thợ mộc của tổ tiên cho Tần lão gia, để lại căn nhà cũ cho Tần đại gia.
Có tay nghề, Tần lão gia mang theo con cái xây nhà ở, khai chi tán diệp nhiều năm. Nhưng bởi vì con cháu bọn họ đều không nên thân nên càng ngày càng lụn bại!
Tần lão gia thích rượu, yêu bạc! Chỉ cần có một ly rượu, có bạc thì không màng chuyện gì hết. Muốn nói, ngươi yêu bạc thì phải làm việc cho tốt chứ, Tần lão lại cố tình ỷ vào tay nghề giỏi, chỉ muốn lười biếng uống rượu, bạc vẫn muốn lấy. Dần dần vì lý do này mà những người mời Tần lão làm việc càng ngày càng ít. Trong nhà lão bà gây gổ tranh chấp với con dâu thế nào Tần lão đều là mặc kệ. Tần lão gia luôn cho rằng, nam nhân phải lo việc lớn. Việc trong nhà, chỉ cần không nhắc tới bạc đều là việc nhỏ!
Lão bà Tần La thị, là người vừa keo kiệt lại khôn khéo, khinh thiện sợ ác. Mỗi ngày việc lão bà ta thích làm nhất chính là đi theo mấy con trai nàng dâu lấy bạc. Cho dù trong nhà con cũng chẳng có bao nhiêu tiền bạc nhưng bà ta cũng không cho bọn họ giữ lại chút nào trong tay. Ở trong lòng bà ta, mọi thứ trong nhà đều là của bà, mặc kệ con trai con dâu hay là cháu trai cháu gái, lão bà ta muốn đánh thì đánh, muốn mắng cứ mắng, ngay cả thiên hoàng lão tử cũng không quản được lão bà làm gì!
Con trai lớn Tần Hưng Nghiệp đi theo Tần lão gia học thợ mộc, tay nghề cũng không giỏi, chỉ có thể giúp cho mấy nhà trong thôn làm việc, luôn cảm thấy mình nộp nhiều bạc nhất, cống hiến lớn nhất trong nhà, luôn tỏ vẻ mình là con trưởng, vừa ích kỷ lại bạc tình, sĩ diện giống như Tần lão gia, chỉ thích thể diện!
Tức phụ lão đại Tần Hồ thị là người có suy nghĩ đơn giản, thích chiếm tiện nghi, cao lớn thô kệch, sinh ba con trai. Ở Tần gia lúc nào cũng ưỡn ngực thẳng lưng, chỉ sợ đối diện với người ngay thẳng chính trực!
Con thứ hai Tần Phát Nghiệp, chỉ biết làm ruộng, trung thực, không toan tính, đối với tức phụ Tần Lưu thị cũng ngoan ngoãn phục tùng.
Con dâu Tần Lưu thị này nhiều mưu mô nhất, miệng lại ngọt, rất là được lòng Tần lão bà. Cho nên mặc dù chỉ sinh hai khuê nữ nhưng cũng không bị Tần lão bà ức hiếp bao nhiêu.
Tần Tinh nhớ đến những người bên Tần gia, lại nghĩ tới phụ thân nguyên chủ Tần tam gia Tần Tín Nghiệp và Tần Liễu thị, thực là người chất phác thật thà.
Tần Tín Nghiệp là tiên sinh của học đường trong thôn. Cùng với Lưu tiên sinh dạy những đứa bé trong thôn có hoàn cảnh gia đình khá giả có thể trả tiền học.
Thôn này của bọn họ gọi là thôn Thanh Thủy, là thôn trước núi khá lớn so với thôn sau núi, tương đối gần trấn trên. Tuy vậy muốn đi lên trấn cũng phải mất ít nhất hai canh giờ, đi bằng xe trâu cũng mất hơn một canh giờ. Xe ngựa nhanh nhất, nhưng ở chỗ này thì có thể có chiếc xe ngựa là hy vọng xa vời cỡ nào!
Mỗi tháng Tần Tín Nghiệp kiếm được năm trăm văn tiền, tất cả đều phải đưa hết cho Tần lão bà. Thỉnh thoảng có học sinh qua vỡ lòng muốn đưa đi trấn trên, gia đình khá giả liền cho một hai văn tiền cảm ơn thì mới vụng trộm giấu được.
Tần Liễu thị rất giỏi thêu thùa, ban đầu còn có thể thêu rồi vụng trộm bán đi kiếm chút tiền. Nhưng việc nhà nặng nề, việc nông bận rộn khiến bà không có thời gian thêu. Lại sinh ba khuê nữ nên bị Tần lão bà ép buộc đủ đường, lại bị hai chị dâu ức hiếp, bản tính thiện lương, tính tình ôn hòa. Cho dù không cam lòng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt vào trong lòng...
Trong ánh sáng mờ nhạt, Tần Tinh nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn về phía Tần Liễu thị. Sau bao năm bị Tần lão bà tra tấn, khổ sở không kém với nỗi đau bị mất đi trượng phu, lại bị đuổi ra khỏi nhà không có chỗ để đi, đau lòng con nhỏ bị thương lại không có tiền chữa trị, Tần Liễu thị vốn đang tuổi trẻ mà khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn, tóc tai tán loạn buộc sau gáy. Chỉ có đôi mắt thanh tú và chiếc mũi cao thể hiện khi còn trẻ bà cũng là một mỹ nhân.
Tần Tinh thu hồi tầm mắt nhắm mắt lại, ánh sáng trong phòng rất mờ, không ai có thể nhìn thấy nàng mở mắt. Nàng có thể thấy rõ là vì đã từng chịu qua huấn luyện không tầm thường!
Tần Tinh nghĩ, mấy tháng nay nếu không phải Tần Tín Nghiệp là người được lòng người khiến cho người dân trong thôn cứu tế người nhà ông thì có lẽ mấy mẹ con đã sớm chết vì đói lạnh. Nhưng đều là người nghèo, tiếp tế thế nào cũng phải đến lúc ngừng. Mắt nhìn một nhà người bệnh, người nhỏ cũng sắp không thể chống đỡ nổi, Tần Tinh thông minh nhất, hiểu biết nhất lại ngã xuống núi.
Tần Tinh nhớ tới Tần Lương đã đẩy nàng xuống núi. Đứa con trai của Tần đại bá to như gấu, ánh mắt đang nhắm giật giật, khẽ quát một tiếng "Tiểu nhân."
Tần Ngọc luôn lưu ý tình huống của Tần Tinh, lỗ tai vừa động nghe được tiếng kêu này, tưởng Tần Tinh lại đau chỗ nào. Tuy rằng Hồ đại phu đã nói không cứu được Tần Tinh mấy lần, thậm chí luôn không tỉnh lại, nhưng bọn họ cố chấp nghĩ Tần Tinh sẽ không chết, đêm đã khuya vẫn còn ở bên cạnh Tần Tinh, không ai muốn đi ngủ.
Tần Ngọc đi đến bên giường, nhìn thấy Tần Tinh vẫn nhắm mắt như trước, nhẹ nhàng sờ sờ mặt nàng, "Nhị tỷ, tỷ đau không?" Giọng nói non nớt đầy lo lắng rơi vào tai Tần Tinh.
Nàng muốn nhìn đệ đệ này một chút, lại không dám mở mắt. Nàng còn không biết phải làm gì để một đứa bé cô nhi đối mặt với nhiều người quan tâm để ý nàng như vậy, cũng không biết phải làm như thế nào để giống như một người cổ đại! Nàng không biết có thể đối tốt với bọn họ hay không, nàng không biết mình có cô phụ tình thương của bọn họ hay không. Nàng không biết nhiều lắm khiến Tần Tinh bỗng nhiên hơi sợ hãi! Đối mặt với bao nhiệm vụ gian khổ khó khăn của kiếp trước, Tần Tinh cũng chưa từng sợ hãi. Vậy mà trước mặt mấy người nhà này, nàng hơi khiếp đảm!
"Ngọc nhi, Tinh nhi đang ngủ, đệ đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu. Tinh nhi là người lợi hại nhất trong bốn chúng ta, đệ không nhớ rõ sao!" Tần Nguyệt sờ sờ đầu Tần Ngọc, nhẹ giọng an ủi cậu. Tần Tinh rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện, tuy rằng không thích nói chuyện, cũng không thích cười! Chẳng sợ cô bé chỉ có mười ba tuổi nhưng giống như một tiểu đại nhân vậy, so với Tần Nguyệt thì càng giống như đại tỷ của bọn họ hơn!
"Đúng vậy, nhị tỷ lợi hại nhất, mỗi lần đại nương nhị nương khi dễ chúng ta đều bị nhị tỷ đuổi đi!" Tần Ngọc ngẩng đầu, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.