"Nhị muội..." Tiếng khóc, tiếng kêu, tiếng thở dài, bao âm thanh hỗn tạp xen lẫn tiếng mưa rơi rào rào khiến cho không khí trong căn nhà rách nát càng thêm thê lương.
Nữ nhân mập mạp đứng ở cửa nhìn bé gái như không còn hơi thở, nghĩ hôm nay sẽ không được gì, lặng lẽ lấy hai bó rau dại ở cạnh góc tường đi về.
Hồ đại phu lắc đầu, nghĩ đến trong nhà còn cháu trai phải chăm sóc, nhìn đoàn người khóc thành một bầy cũng thở dài đi rồi.
Nữ nhân mặt tròn lôi kéo Tần Liễu thị, hạ giọng khuyên nhủ "Tẩu tử, để Tinh nhi an lòng đi thôi..."
"Nhị tỷ của con không chết, tỷ không chết, thẩm đi đi, đi đi". Bé trai nhỏ hung ác nhìn chằm chằm nữ nhân mặt tròn, đứng lên đẩy bà ta ra phía cửa.
Thiếu nữ cao gầy khóc sưng đỏ mắt, giữ chặt bé trai nói với nữ nhân mặt tròn "Lý thẩm, hôm nay cám ơn thẩm đã giúp con chăm sóc cho nương, thẩm cứ đi về trước đi!"
Thẩm Lý nhìn cả nhà cô nhi quả phụ, gật gật đầu nói "Nguyệt Nhi, thẩm đi về trước nấu chút cháo, các con cũng phải bảo trọng thân thể, Tinh nhi là đứa bé ngoan..." Nói xong lau nước mắt xoay người đội mưa tầm tã đi ra ngoài.
Nhìn nữ nhân đó đi ra, thiếu nữ lại xoay người nói với bé trai lớn hơn "Phi ca nhi, cậu cũng trở về đi, trời sắp tối rồi!"
Bé trai cao hơn nhìn nữ nhân gầy yếu đang khóc không thể thở, còn có bé trai nhỏ mắt đỏ như một con thú con và bé gái mắt to luôn yên lặng đứng khóc không hé răng, lắc đầu "Nguyệt tỷ, ta không đi, ta phải ở lại chỗ này chờ Tinh nhi tỉnh lại!"
"Cậu nên trở về đi, nếu không chút nữa nương cậu sẽ tới." Thiếu nữ liếc mắt nhìn sang, bình thản nói.
Bé trai cao hơn ngẩn ra, giật giật môi, muốn nói gì lại cảm thấy không biết phải nói sao. Nguyệt tỷ tỷ nói rất đúng, chút nữa nương mà tới, thấy cậu ta ở nhà Tam thẩm lại nháo lên. Cậu chỉ có thể vỗ vỗ vai bé trai nhỏ, đi từng bước ra cửa.
Khi Tần Tinh lại tỉnh lại thì trời đã tối đen. Trong nhà nát có ánh đèn mờ nhạt lay động, có bóng người ở loang lổ trên tường, thấy không rõ tình huống trong phòng nhưng vẫn có thể nghe được giọng người đang nói chuyện.
"Nguyệt nhi, Liên nhi, Ngọc nhi, các con ăn chút cháo đi, nương không đói bụng."
"Nương, con không đói để tam muội và tiểu đệ ăn đi, con muốn để lại cho nhị muội, muội mà tỉnh lại sẽ đói bụng."
"Đại tỷ, muội cũng không đói, tỷ ăn đi, Ban ngày tỷ đã chạy nhiều đường như vậy khẳng định là đói bụng, tỷ và Ngọc nhi cả nương nữa ăn đi!"
Cùng với tiếng nói vừa dứt vang lên tiếng dạ dày kêu lục bục, sau đó là sự lặng im, sau đó vang lên giọng nói non nớt nhưng kiên định của một bé trai, "Nương, đại tỷ, tam tỷ, mọi người đừng cãi nhau nữa. Con là nam tử hán, con có thể nhịn. Hơn nữa buổi sáng Phi ca cho con ăn bánh bao ngô, bây giờ con chưa đói. Nương, sức khỏe nương không tốt, không thể đói, đại tỷ tam tỷ, hai người đều là cô nương, cũng không thể nhịn!"
Nghe những lời này vào tai, bé gái nằm trên giường cảm thấy trong lòng dâng lên một cơn đau nhức. Bây giờ nàng đã không còn ngạc nhiên nữa.
Lúc ban ngày, trước khi ngất đi nàng đã nhận ra mình xuyên không!
Tuy rằng với văn hóa cao của mình nàng cảm thấy không hợp với lẽ thường, không phù hợp khoa học, không gian song song chỉ tồn tại trong lý luận! Thậm chí, điều làm cho nàng cảm thấy khó có thể tiếp nhận nhưng không thể không thừa nhận, nàng xuyên không!
Xuyên vào người của bé gái cùng tên Tần Tinh mười ba tuổi! Sự đau đớn trong lòng phát sinh từ nguyên chủ, nàng có ý thức của Tần Tinh cũng giữ lại trí nhớ vốn có của mình.
Có lẽ, nguyên chủ Tần Tinh đã chết khi ngã xuống núi. Còn nàng, vì một cơ duyên xảo hợp nào đó, sau khi bị sư huynh đẩy một cái đã bay vào cổng không gian khác, đi tới nơi nàng không biết cũng chưng từng đọc qua trên sách vở Nam Ly quốc!
Tần Tinh mê mê trầm trầm chỉnh sửa lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, những người trong phòng vẫn còn đang nhường nhau chén cháo loãng chỉ có vài hạt gạo.
Từ nhỏ Tần Tinh không có nhà, không có người thân. Từ khi nàng bắt đầu biết chuyện thì thấy mình trong cô nhi viện! Sau này được Cục đặc công bảo vệ quốc gia lựa chọn, huấn luyện trong các hoàn cảnh khác nhau. Vào lúc 9 tuổi, trong thứ ba chuyển đến Thanh đảo thì gặp sư huynh Khương Hàn Lăng.
Nàng luôn luôn lạnh lùng, có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, giống như người máy được huấn luyện tốt! Nàng luôn luôn cảm thấy mình chính là người máy, cho tới bây giờ không lo lắng vì tiền bạc, ẩn nấp ở nhiều nơi trên thế giời, sau đó chờ đợi thượng cấp chỉ lệnh đi hoàn thành nhiệm vụ! Sau đó lại ẩn nấp, lại nhiệm vụ... Lặp đi lặp lại...
Nàng đã hưởng thụ qua cuộc sống xa hoa cao cấp nhất, cũng chịu đựng những đau khổ, mệt mỏi nhất, trải qua những ngày không bằng chết.
Nàng có thân thủ cực giỏi, chỉ số thông minh cực cao, có bề ngoài trầm tĩnh nhưng không có người nhà, không có người yêu, không có bạn bè, không có thân nhân, cũng không có thân phận!
Nàng giống một gốc cây cỏ dại, mặc kệ ở địa phương nào đều có thể sinh trưởng, mãi cho đến năm 28 tuổi!
Nàng luôn luôn cho rằng nàng là người cô độc một người, nhưng cuối cùng, trong lúc cứu nàng để gặp nguy hiểm mất đi tính mạng, người sư huynh luôn luôn quan tâm nàng, trân trọng nàng, nhiều lần cứu nàng trong lúc nguy hiểm, luôn luôn bị nàng không coi trọng, trong giây phút cuối cùng đã nói cho nàng, y yêu nàng, y yêu nàng... Nếu không phải vì cứu mình mà bị trúng đạn, sư huynh hoàn toàn có thể rời đi! Nhưng...
Trong lòng Tần Tinh dâng lên một nỗi đau đớn âm ỉ.
Nàng biết, mình không hề yêu y, thậm chí ngay sự quan tâm cơ bản cũng không có. Bởi vì nàng không có tâm, nàng bị vứt bỏ từ nhỏ, không có ai yêu nàng, cũng không có người nào dạy nàng yêu thế nào, nàng cũng không biết thế nào là yêu!
Nhưng bây giờ, nàng cảm giác được trong lòng đau đớn, cảm giác xa lạ này chính là đau lòng sao?
Đột nhiên một giọng nói cất cao kéo suy nghĩ Tần Tinh trở về.