Vương Gia Lấy Vợ

Chương 11

Tám tháng sau

Hôm nay trong phủ Tổng Binh ở Thất Đài vô cùng náo nhiệt, tất cả những tướng lĩnh ở trong đó đều hứng trí bừng bừng theo dõi một vở kịch hay

Nguyên nhân là do tướng quân Triệu Chính nói phét về tài bắn cung của mình, khiến cho thần tiễn Doanh Tôn Kha không phục, vì thế hai người hẹn ngày tỷ thí, về sau Hoàng Phủ Mông biết được, nhất quyết để cho họn họ đến phủ nguyên soái tỷ thí, tất cả từ phó tướng trở lên đều đến tham dự, do đó mới có một màn long tranh hổ đấu như vậy

Triệu Chính là Tôn Kha hai người đều đã cởi trần đứng ở giữa sân, cũng không biết là do thời tiết quá nóng, hay là do quá lo lắng mà mồ hôi không ngừng chảy xuống sau gáy hai người

Hoàng Phủ Mông cũng chỉ mặc duy nhất một bộ y phục mầu trắng, ngồi ở trên ghế đại soái cười tít mắt, vừa uống nước ô mai do Chu Tĩnh Dương mới bưng đến, vừa lớn tiếng nói: "Hai người các ngươi cứ việc tỷ thí thật tốt, bất kể người nào thắng, bổn vương đều có khen thưởng"

"Vương gia, khen thưởng cái gì vậy?" Người bên cạnh hiểu chuyện hỏi.

Nhãn châu (mắt) chuyển động, hắn lấy từ trong người ra một thanh đoản kiếm, quăng lên: "Sẽ thưởng thanh đoản kiếm này được chưa?"

Thanh đoản kiếm kia được nạm vàng khảm ngọc, vừa nhìn đã biết đó là vật vô giá, Triệu Chính vừa nhìn thấy đã đỏ mắt, vội vàng nói với Tôn Kha đang đứng đối diện: "Lão Tôn, lát nữa đừng có trách ta không để mặt mũi cho người đó"

Hắn hừ một tiếng: "Giả sử như ngươi thua, cũng đừng có giống như lần trước uống say rồi khóc lóc như vậy xấu lắm"

Chu Tĩnh Dương thấy không khí cuộc tỷ thí này rất không bình thường, lo lắng kéo kéo tay áo Mông Vương: "Không phải là sẽ để cho bọn họ đấu nhau thật đó chứ? Đừng làm tổn thương hòa khí"

Hoàng Phủ Mông lắc đầu cười nói: "Không sao đâu, trong lúc nhàn rỗi nếu tướng soái không để cho binh sỹ tranh chiến đấu một chút, thì quân lính sẽ lười biếng. Nàng đừng cho là bọn họ đang ở kia tỏ ra tàn ác, nhưng sau khi đi xuống thì họ vẫn là những huynh đệ tốt. Lần trước Triệu Chính uống say, cũng chính là Tôn Kha cõng hắn về doanh trại, tình cảm huynh đệ của bọ họ rất tốt"

Nghe hắn nói như vậy xong, nàng cảm thoáng cảm thấy yên tâm, cũng mím môi cười, quay đầu đi, nhìn thấy Thu Hoằng tỷ có vẻ đang ngồi ở một bên đăm chiêu suy nghĩ, cũng không biết ánh mắt của nàng ta nhìn đi đâu, nàng đi tới hỏi: "Thu Hoằng tỷ, nhìn cái gì vậy"

Lưu Thu Hoằng nghe tiếng, thần trí đột nhiên bị kéo về, không biết vì sao khuôn mặt lại có vẻ xấu hổ, giơ tay kéo nàng ngồi xuống, cố ý nói sang chuyện khác: "Tỷ thấy gần đây muội rất vui vẻ nha, có phải là nghe thấy tin Hoàng Phủ Tuệ đi lấy chồng xa thay muội rồi phải không, rốt cục cũng có thể yên tâm rồi chứ?"

Chu Tĩnh Dương cúi đầu không nói chuyện, nhưng khóe miệng tươi cười lại không che dấu được hành động này.

Hôm trước nàng mới nghe thấy Hoàng Phủ Mông nói tới chuyện này, Hoàng thượng đã chỉ định gả thất công chúa đến Tây Nhạc, mặc dù trong lòng cảm thấy có lỗi với Hoàng Phủ Tuệ, nhưng nàng nghĩ, sau khi Hoàng Phủ Tuệ gả đi, chắc là Hoàng thượng sẽ không gây phiền toái cho họn họ nữa, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

"Nhưng mà muội cũng không cần lo lằng như vậy, chuyện này coi như là đã kết thúc rồi" Lưu Thu Hoằng nhàn nhạt nói ra một câu như vậy làm cho nàng bỗng chốc cảm thấy đã có chuyện lớn gì xẩy ra rồi. Vỗ vỗ mu bàn tay cảu nàng: "Ở đây mấy tháng, cuối cùng tương lai của muội và Mông Vương cũng đã có câu trả lời rõ ràng rồi"

Chu Tĩnh Dương lại quay đầu nhìn Hoàng Phủ Mông, chỉ thấy hắn đang chỉ tay về phía trận tỷ thí cười lớn, bởi vì sau khi mũi tên Triệu Chính bắn ra đã bị mũi tên của Tôn Kha đuổi theo nên bị rơi xuống mắt đất, Triệu Chính tức giận đến giậm chân giậm tay, Tôn Kha không hề để ý đang tiếp tục bắn ra mũi tên thứ hai"

"Vương gia, Có tin từ trong cung truyền tới"

Một vị phó tướng thở hồng hộc giơ tay dâng lên một phong thư, chắc là một mạch chạy như điên vào đây, nhìn vẻ mặt hưng phấn khó kìm nén của hắn, nhất thời mọi tiếng cười đùa trong sân đều tạm thời dừng lại, tất cả mọi người đều nén thở chờ đợi

Hoàng Phủ Mông đưa tay cầm lấy bật ý cười, giống như đã đoán được là chuyện gì rồi, từ từ đứng dậy, nhìn vào vị phó tường kia, chỉ nói ra một từ: "Nói"

Vị phó tướng kia đầu đầy một hôi, vừa đưa thư cho hắn, vừa cao giọng tuyên bố với mọi người: "Hoàng thượng đã hạ chỉ phế bỏ Thái tử rồi"

Ngay lập tức những tiếng hoan hô bùng nổ, tất cả mọi người đều tập trung lại bên người Mông Vương lên tiếng chúc mừng.

"Vương gia, căn cứ tình hình này rất có khả năng Vương gia sẽ là người kế vị"

"Hoàng thượng phế Thái tử, rõ ràng là muốn lập ngài làm Thái tử rồi"

"Vương gia, chúng ta nên chuẩn bị trở lại kinh thành xem xét sự việc một chút đi"

Nhưng Hoàng Phủ Mông lại nhíu chắt mi, không có chút thích thú vui vẻ nào, ánh mắt của hắn xuyên qua đám người, nhìn về phía Lưu Thu Hoằng đang đứng từ xa, Thu Hoằng ngầm hiểu liền gật gật đầu, xoay người kéo Chu Tĩnh Dương đi vào căn phòng gần đó.

"Sao lại như vậy? Vì sao Hoàng thượng lại phế Thái tử?" Nàng vội vàng hỏi.

"Chắc là đã xẩy ra chuyện gì đó" Lưu Thu Hoằng giải thích cho nàng nghe: "Từ lâu Hoàng thượng đã không vừa lòng với Thái tử rồi, nhưng vẫn không có lý do gì để phế Thái tử đi để lập người khác lên"

Lúc này Hoàng Phủ Mông cũng bước vào, đưa tay đóng cửa lại: "Thu Hoằng, ý của muội là?"

"Chuyện này so với việc chúng ta dự đoán cũng không khác nhau là mấy, sở dĩ lúc trước Hoàng thượng phái Vương gia đến Thất Đài đóng quân, mà lại ra lệnh đóng quân một năm, là để cho Vương gia tránh xa chuyện thị phi này, giả sử như Vương gia vẫn đang ở trong kinh thành, tất nhiên là sẽ có những lời đồn nhảm nhí nghi ngờ chuyện phế Thái tử lần này là do Vương gia ép buộc, cho nên bây giờ có thể thấy, Hoàng thượng khổ tâm sắp xếp như vậy là để bảo toàn thanh danh cho Vương gia"

"Năm vạn đại quân này vốn c là dùng để sau này khi Thái tử trở mặt với ta" Hắn tự tiếu phi tiếu nói.

"Dùng khi trở mặt với Thái tử là sao?" Chu Tĩnh Dương hoang mang hỏi, "Nếu Hoàng thượng đã quyết định phế Thái tử, vì sao vẫn còn trở mặt với Thái tử?"

"Thái tử há có thể ngoan ngoãn đồng ý sao? Cho dù hắn có đồng ý, nhưng vì sự sống chết của mình những thuộc hạ dưới quyền hắn cũng sẽ không đồng ý. Mông Hoàng Nam suy nghĩ rất sâu xa, ta chỉ sợ phụ hoàng đột nhiên hạ chỉ như vậy, sẽ chọc giận đến quân lính của Thái tử, bên cạnh phụ hoàng lại không có người có thể áp chế được tình hình, ta nhật định phải mau chóng trở về kinh thành"

"Hoàng thượng không có hạ chỉ lệnh cho Vương gia trở về kinh, Vương gia cứ tùy tiện trở về như vậy, rất dễ để cho kẻ địch nắm được thóp của Vương gia, sẽ mượn có để cắn nuốt Vương gia đó" Lưu Thu Hoằng vội vàng ngăn cản: "Đừng khiến cho những khổ tâm của Hoàng thượng trở thành nước chảy ra biển"

"Ta hiểu, nhưng mà..... Ta không biết lý do đằng sau quyết định phế Thái tử của phụ hoàng vào lúc này là vì cái gì?" Hắn suy nghĩ một lúc: "Mấy ngày trước, Lão Tứ đưa mật thư tới, nói phụ hoàng đang âm thầm điều tra vụ việc người của Thái tử tham ô, thông qua đó lại thấy Bộ Lại thu gom một số tiền lớn, nghi ngờ bọn hắn có âm mưu làm loạn, nhưng mà dựa vào tính khí của phụ hoàng, ít nhất thì trước đó cũng sẽ đi tra hỏi những kẻ hành sự dưới quyền Thái tử đã vân vân, sẽ không tùy tiện phế Thái tử như vậy, hành động này dính dáng đến rất nhiều người, dễ xẩy ra chuyện không may...."

Chu Tĩnh Dương ở bên cạnh nói xen vào: "Có phải Hoàng thượng sợ không còn kịp?"

Cả hai người đồng thời cả kinh, nhìn về phía nàng: "Không còn kịp?"

Nàng tâm mình tĩnh khí (ý là bình tĩnh) suy nghĩ nói: "Hai người đều nói Hoàng thượng làm như vậy quá nguy hiểm, không nên, thế nhưng muội cảm thấy chỉ có một khả năng khiến cho Hoàng thượng làm như vậy, là do Hoàng thượng sợ bản thân mình sẽ không còn đủ thời gian, nói không chừng là có lý do gì khiến cho Hoàng thượng phải hạ quyết tâm như vậy"

Hoàng Phủ Mông lập tức giật mình tỉnh lại, nói với Lưu Thu Hoằng: "Bất kể là có chuyện gì đi nữa ta cũng muốn trở lại kinh thành một chuyến, muội và Tiểu Mị ở lại chỗ này chờ ta"

"Không được" Hai người phụ nữ đồng thời cự tuyệt

Lưu Thu Hoằng nói: "Giả như Hoàng thượng có xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn cha mẹ muội cũng sẽ bị liên lụy, muội nhất định phải trở về"

Còn Chu Tĩnh Dương lại nắm chặt tay hắn: "Vương gia không được bỏ muội ở lại, Vương gia ở đâu, muội sẽ ở đó"

Hắn nhìn hành động này của hai người, đưa tay kéo tiểu nha đầu lại: "Tiểu Mị, chuyện lần này rất nguy hiểm......"

"Cho nên muội mới muốn đi"

"Nàng nên ở đây cùng cha mẹ nàng"

"Cha mẹ muội có thể tự chăm sóc lẫn nhau, nhưng còn Vương gia lại không có muội không được"

Hoàng Phủ Mông nghiêm mặt nói: "Nàng đi theo ta thì có thể làm gì? Cũng không thể trèo tường, cũng không thể leo cây, một chút võ công cũng không có"

Nàng cắn môi: "Nhưng muội có thể giúp Vương gia chắn đao chắn kiếm"

Hắn nhìn nàng chằm chằm, vừa giận lại vừa thương, đành chịu tóm lấy nàng, mà nàng cũng ngang ngược giương cằm lên cao, cũng tỏ rõ thái độ quyết tâm không thỏa hiệp của mình.

"Tiểu nha đầu đáng yêu này của ta đúng là....." Hoàng Phủ Mông suy nghĩ không biết phải hình dung như thế nào, nhưng mà thấy ánh mắt bướng bỉnh của nàng, lại không nhịn được vui vẻ: "Được rồi, cho nàng đi theo, vẫn là câu nói kia, cùng sống cùng chết với nhau”

Chu Tĩnh Dương cướp lời nói: "Có vui vẻ sung sướng cùng nhau hưởng, nhưng tuyệt đối không có muốn ngồi nhà lao"

Hắn không nhịn được cười ha hả

Hoàng Phủ Mông quyết định xuất phát vào canh ba, chỉ mang theo tám trăm linh tinh nhuệ, lặng lẽ hồi kinh, Chu Tĩnh Dương vì không muốn làm chậm trễ hành trình của hắn, cũng quyết định cưỡi ngựa đi theo.

Lúc xuất phát, hắn không làm kinh động đến người trong phủ tổng binh, nàng thậm chí không có nói cho cha mẹ nàng biết.

Trong màn đêm, bị ngăn cách bởi một cánh cửa gỗ, nhìn vào bóng người trong căn phòng đèn dầu, nghe cha mẹ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Chu Tĩnh Dương nhịn không được quỳ xuống nền nhà lạnh băng, dùng sức dập đầu lại ba cái, sau đó không hề chùm bước đi ra khỏi sân.

Ngoài cửa, nhóm người đầu tiên đã xuất phát trước, Hoàng Phủ Mông kéo nàng lên ngựa, cúi đầu hỏi nàng: "Có phải nàng vừa khóc xong không? Không nỡ rời xa cha mẹ thì nàng có thể ở lại"

"Muội không khóc" Nàng ngẩng mặt lên cho hắn nhìn, quả nhiên không có một gọt nước mắt nào: "Muội quyết định đi theo Vương gia, nên cái gì cũng không sợ"

Hoàng Phủ Mông ôm lấy nàng, đặt nàng lên trên lưng ngựa: "Tính con ngựa này rất tốt, nàng ngồi yên, không được tùy tiện đá đạp nó, nó sẽ tự mình đưa chúng ta đi"

"Dạ" Chu Tĩnh Dương nghiêng đầu nhìn Lưu Thu Hoằng, nàng ấy đang nói chuyện cùng với Hàn Thông, Hàn Thông chính là người của phái Quạ Đen kia, thì ra thực sự là môn chủ của phái Quạ Đen.

Vốn dĩ nàng vẫn cho rằng hắn là người xấu, nhưng những ngày sau thương xuyên nói chuyện với đối phương, ngược lại phát hiện tính cách người này rất rộng rãi, vẻ mặt tuấn tú tính tình nhã nhặn, rất có thiện cảm.

Nhưng Hoàng Phủ Mông vẫn thỉnh thoảng nhắc nhở nàng: "Hắn là một nhân vật lợi hại, nếu không thì vì sao hắn còn ít tuổi như vậy đã lên làm môn chủ, nàng không nên bị vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa"

Chỉ có điều Chu Tĩnh Dương đối với Hàn Thông vẫn ít nhiều có sợ hãi và nghi hoặc. Có lẽ bởi vì trong mắt nàng, trên đời này vỗn dĩ không có người nào tốt nhất, nhưng nàng lại cực kỳ tin tưởng tỷ Thu Hoằng, khi nghe Thu Hoằng tỷ nhắc tới Hàn Thông lúc đó lời nói cũng cực kỳ tán thưởng, vì thế nàng càng tin tưởng hắn hơn.

Lần này Hoàng Phủ Mông bí mật trở lại kinh thành, ngoài trừ những người rất thân tín ra, còn dẫn theo Hàn Thông, điều này không phải biểu hiện sự tín nhiệm của hắn đối với Hàn Thông hay sao?"

Vì không muốn bứt dây động rừng, Hoàng Phủ Mông chia tám trăm lính tinh nhuệ chia làm tám tổ xuất phát, chỗ tập trung cách kinh thành một trăm dặm, tất cả mọi người phải thay thường phục, ngay cả ngựa cũng phải đổi toàn bộ, yên lặng không một tiếng động tiếng về phía cửa kinh thành.

"Trong kinh thành có rất nhiều người biết mặt Vương gia, muội nghĩ Vương gia đừng nên nông nóng vào thành" Lưu Thu Hoằng nói với hắn: "Muội vào trước xem tình hình thế nào, nếu có vẫn đề, muội có thể cho người nhắn lại với Vương gia"

Hoàng Phủ Mông nghĩ nghĩ: "Bây giờ muội không nên trở về nhà, chỉ cần muội trở về, người khác sẽ biết ngay ta cũng đã trở về, đầu tiên đợi đến tối ta sẽ vào cung tìm hiểu tin tức một chút, ta hành động dù sao cũng thuận tiện hơn so với muội"

Hàn Thông ở bên cạnh mở miệng: "Ngươi cứ việc vào thành, trong thành ta đã bố trí người tiếp ứng cho ngươi, ngay cả trong hoàng cung cũng có, ngươi thấy trên eo ai có buộc đai đỏ thì tức người đó là người của phái Quạ Đen, ngươi có thể sai khiến bất cứ lúc nào"

"Cảm ơn" Hắn quay đầu nhìn chu dĩnh dương: "Tạm thời nhờ ngươi chăm sóc cho Tiểu Mị giúp ta một chút"

"Muội....."

Nàng định mở miệng, đã bị ánh mắt hắn ngăn cản: "Tiểu Mị đêm nay không được tranh giành với ta, có biết cái gì gọi là 'không còn nhiều thời gian' không?"

Chu Tĩnh Dương đành phải nuốt những lời muốn nói xuống: "Muội nghe lời Vương gia"

Hoàng Phủ Mông cười, đưa tay yêu thương mơn chớn gương mặt nàng: "Ngoan"

Nhưng đến nửa đêm hắn vẫn chưa vào thành, kinh thành có bốn cửa chính là Đông, Nam, Tây, Bắc, ngoài ra còn có bốn cửa phụ là Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc. Hoàng Phủ Đông đã nhận được mật tin, biết là hắn muốn vào thành, vì thế liền phái người âm thầm tiếp quản cổng phụ Tây Nam, hắn dẫn theo hơn mười người tùy tùng, vô cùng cẩn thận trông giữ cộng phụ vào thành này.

Sau khi Chu Tĩnh Dương đứng từ phía xa ngoài thành nhìn Hoàng Phủ Mông vào thành, trong lòng liền cảm thấy lo lắng không yên, sợ xảy ra sự cố gì đó.

Cả một ngày trôi qua, nhưng vẫn không có bất cứ một tin tức gì truyền về, nàng bắt đầu đứng ngồi không yên.

Lưu Thu Hoằng trấn an ngàng: "Không có động tĩnh gì chính là tin tốt nhất, còn nếu Mông Vương bị bắt giữ, tất nhiên tin tức sẽ rất nhanh chóng lan truyền, bởi vì bây giờ người muốn bắt hắn nhất chính là loạn đảng của Thái tử, chỉ cần ở trong đó Thái tử đắc thủ, sẽ mượn tội mưu phản mà nhốt Mông Vương vào nhà lao"

Nàng nghe xong trong lòng càng cảm thấy nguy hiểm, lo lắng nhưng chỉ có thể không ngừng đi lại ở định núi ngoài thành.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì trong lòng nàng vô cùng lo lắng, nên đã thức dậy từ rất sớm.

Bọn họ ẩn nấp trên một ngọn núi nhỏ ngoài kinh thành, chỉ dựng mấy cái lều nhỏ, nếu như không lên núi sẽ không thấy được bọn họ, nàng và Lưu Thu Hoằng ở cùng trong một cái lều, nhưng vừa mới tỉnh dậy đã không nhìn thấy tỷ Thu Hoằng, lại nghe thấy giọng nói của nàng ấy vang lên từ phía ngoài lều, hình như là đang cãi cọ với người nào đó.

"Không được, ta nhất định phải về nhà một chuyến" nghe qua cảm thấy giọng nói của Lưu Thu Hoằng vô cùng khẩn trương

Chu Tĩnh Dương dụi dụi mắt, thầm nghĩ: chẳng nhẽ trong nhà Thu Hoằng tỷ đã xẩy ra chuyện gì rồi sao?"

"Bây giờ ngươi không thể trở về, ngươi quên những lời Mông Vương dặn rồi sao? Nếu ngươi vào thành, có thể sẽ làm bại lộ hành tung của hắn" Giọng nói trầm thấp đanh thép của Hàn Thông vang lên

"Ngươi nhất định có cách làm cho ta vào được thành đúng không?" Lưu Thu Hoằng thành khẩn nói: "Hai tháng nay cha mẹ ta không có gửi bức thư nào cho ta cả, vừa rồi ta hỏi qua người ở dưới núi vừa ra khỏi thành mới biết, những lời bọn họ nói ngươi cũng đã nghe thấy rồi đó, xung quanh nhà ta đều có quân linh bao vây, tất cả mọi người trong nhà đều bị giam lỏng. Thử hỏi mà xem, nếu không có chuyện lớn gì xẩy ra, làm sao mọi người trong nhà ta có thể bị nhốt như vậy chứ? Đây chắc chắn không phải là ý của Hoàng thượng, nhất định là do lũ loạn đảng của Thái tử gây ra, mà loạn đảng của Thái tử hoàn toàn có bản lĩnh này, phong tỏa phủ đệ của một vị quan nhất phẩm, chắc chắn trong kinh đã có chuyện lớn xẩy ra"

"Trong kinh có chuyện lớn gì, thì đã có Mông Vương lo rồi"

"Nhưng người nhà của ta cũng bị liên lụy trong đó! Hàn Thông, đổi lại là người, ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn sao?"

"Nếu là ta, ta sẽ bình tĩnh phân tích, cân nhắc tình hình. Thu Hoằng, từ trước đến nay ngươi là một người rất bình tĩnh cơ mà, sao lần này ngươi lại mất bình tĩnh như vậy?"

"Ta tự nhận bản thân mình là một người bình tĩnh, nhưng đó là những chuyện không liên quan đến ta. Hàn Thông.... Bây giờ ta cần ngươi nên hiểu cho ta, ngươi nên đứng về phía ta....."