Hắn ngoắc ngoắc ngón
tay với nàng, đợi nàng đến gần một chút, đột nhiên kéo nàng ngã lên trên người hắn: "Nàng giận sao? Nàng phải hiểu là ta không có ác ý. Nói cho
nàng biết một việc, ta không cần nàng phải giống như Thu Hoằng bày mưu
tính kế giúp ta cái gì hết, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta
liền biết, nàng là người con gái ta cần phải bảo vệ, hơn nữa không phải
chỉ là bảo vệ ngày một ngày hai, mà là một đời một kiếp, ta cam tâm tình nguyện bảo vệ nàng, ta vô cùng không muốn nhìn thấy nàng gặp phải khó
khăn gì vì ta hết, sẽ khiến cho ta cảm thấy bản thân mình cực kỳ vô
dụng"
"Muội không muốn cả đời chỉ làm 'Tiểu Mi' muội cũng sẽ lớn
lên" Chu Tĩnh Dương nói ra điều mà nàng đã suy nghĩ trong lòng rất lâu:
"Muội không muốn làm một kẻ vô dụng, bất luận là đối với cha mẹ muội,
hay đối với Vương gia cũng vậy, muội luôn hi vọng bản thân mình sẽ có
sức mạnh để trợ giúp người muội quan tâm nhât, muội hận nhất sự vô dụng
của bản thân"
"Được rồi, được rồi, ta hiểu tâm trạng của nàng, ta sẽ cho nàng cơ hội để giúp đỡ ta"
Hoàng Phủ Mông cầm mu bàn tay nàng trấn an nàng: "Chúng ta cùng nhau tiến về
phía trước, cùng sống cùng chết, có sung sướng hạnh phúc cùng nhau hưởng chụ, có ngồi nhà lao thì cùng nhau ngồi"
"Không cần nghĩ đến
những chuyện không tốt như thế" Nàng nhanh chóng ngăn cản: "Vương gia sẽ không bao giờ vào nhà lao gì gì đó.... Vương gia sẽ là Vương gia cả
đời"
"Sợ rằng lúc ta thất thế, vậy thì nàng sẽ không phải là Vương phi nữa sao?"
Hoàng Phủ Mông đang trêu trọc với nàng, nghe thấy Lưu Thu Hoằng ở bên ngoài
lớn tiếng gọi hắn, đầu tiên thu tay, rồi đứng dậy đi mở cửa.
Vừa nhìn thấy hắn, Thu Hoằng lập tức nhỏ giọng hỏi: "Tấm kim bài thứ ba đã đến rồi, thật sự Vương gia không để ý tới sao?"
Hắn chắp tay ra sau đóng cửa lại: "Ngươi muốn ta phải xử lý như thế nào? Nếu nhận kim bài thì nhất định phải trở về"
"Người của phái Quạ Đen muốn thế nào?"
Hoàng Phủ Mông cười cười: "Hắn muốn quy hàng"
"Hả......?" vẻ mặt Lưu Thu Hoằng hoài nghi hỏi: "Có thể tin được không?"
"Có thể tin, bởi vì một số người của phái Quạ Đen đã bất mãn với Thái tử
rồi. Cái người bị ta giết chết kia, thì ra là phản đồ của phái Quạ Đen.
Bọn họ cũng đang muốn đuổi giết, bởi vì người kia lẩn trống bên trong
cánh cửa đã biết một số chuyện bí mật, cho nên nhất định phải giết người diệt khẩu, nhưng không ngờ người đó là người đứng đầu bộ lễ Phác Thành
Trí, những bí mật rơi vào trong tay hắn, những bí mật này bây giờ trở
thành sự uy hiếp đối với môn phái của bọn họ, điều này đối với bọn chúng rất bất lợi. Chuyện này môn chủ của phái Quạ Đen cũng không dám thông
đồng làm bậy, cho nên tìm ta hợp tác, giúp hắn thoát khỏi sự uy hiếp của đối phương, đoạt lại những cơ mật đó"
Thu Hoằng vẫn còn băn khoăng: "Chuyện này chỉ là lời nói một phía của hắn mà thôi, Vương gia cũng không được dễ dàng tin"
"Tất nhiên, nhưng nhiều bạn bè vẫn tốt hơn nhiều so với nhiều kẻ thù"
Lưu Thu Hoằng trầm mặc một giây, lại mở miệng: "Vương gia thật sự muốn dẫn Tĩnh Dương tới Thất Đài ẩn náu một năm sao?"
"Chẳng lẽ ngươi còn cách nào tốt hơn?"
"Không phải là Muội muốn khuyên Vương gia, chỉ là.... tâm tư Hoàng thượng từ
trước đến nay khó có thể nắm bắt được, mặc dù Vương gia quyết định muốn
bảo vệ muộn ấy, nhưng Muội vẫn hi vọng Vương gia có thể nghĩ ra một số
phương pháp giải quyết chuyện trước mắt. Vương gia nghĩ xem, Hoàng
thượng rõ ràng đã hứa sẽ đồng ý gả công chúa đến Tây Nhạc, hôn ước đã
đàm phán xong, nay công chúa lại bỏ trốn, Vương gia nghĩ Hoàng thượng
còn mặt mũi sao?"
"Về điểm này....... muội không cần lo lắng, phụ hoàng có nhiều nữ nhân như vậy, chắc chắn có thể tìm một người thay
thế, mặc kệ nói thế nào đi nữa, Tiểu Mị cũng không phải là công chúa
chính thống, làm sao có thể khẳng định nhà chồng tương lai của nàng ấy
sẽ đồng ý một người có xuất thân thấp hèn như vậy làm Vương phi tương
lai của đất nước mình? Nàng cho là tất cả Hoàng tử trong thiên hạ đều
phong túng giống như ta sao?"
Thu Hoằng buồn cười nói: "Vương gia cũng biết bản thân mình phóng túng sao? Mấy năm nay Vương gia đã gây ra không ít chuyện nguy hiểm, may mắn là Muội không có ý định gả cho
Vương gia, về sau việc này để cho Tĩnh Dương lo lắng đi"
"Muội không gả cho ta nữa hả?" Hoàng Phủ Mông cười: "Vì sao?"
"Trong lòng Vương gia đã có muội ấy, dù sao cũng không thể để cho muội ấy làm
thiếp chứ? Muội cũng không muốn nhìn Tĩnh Dương ủy ủy khuất khuất mà
chăm sóc hầu hạ muội, hơn nữa, muội nghĩ là Vương gia cũng sẽ không đồng ý để cho muội ấy chịu ủy khuất, cuối cùng Vương gia vẫn từ chối muội mà thôi, tốt hơn hết là muội chủ động giải trừ hôn ước với Vương gia trước cho thỏa đáng, như vậy dù sao muội cũng không có bị mất mặt"
Hắn cười vang: "Thu Hoằng, muội thật sự là hồng nhan tri kỷ của ta"
"Những lời này Vương gia đã nói rất nhiều lần rồi" Thu Hoằng thở dài
"Về sau chỉ sợ có thể còn nói nhiều hơn nữa đó"
Lưu Thu Hoằng chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà thật ra muội không hề muốn nghe Vương gia nói như vậy...."
"Vì sao?" Hoàng Phủ Mông không hiểu: "Vương gia phải hiểu muội đối với
Vương gia là cảm kích và tôn kính, mặc dù huynh đệ tỷ muội của muội
không ít, nhưng mà bên cạnh muội chỉ có Vương gia là người muội tin
tưởng dựa dẫm"
"Một người con gái..... cả đời muốn đạt được nhất cũng không phải là cái gọi là 'Hồng nhan tri kỷ'."
"Đó là cái gì?"
Thu Hoằng nhìn vẻ mặt anh tuấn hưng phấn của hắn, cố gắng kìm chế sự đau
buồn trong lòng, kiên cường tươi cười: "Muội vẫn chưa biết, chờ sau này
biết rõ rồi sẽ nói lại với Vương gia nha"
"Vẫn là cái kiểu nói
chuyện nửa chừng, muội có kiểu nói chuyện không thoải mái như vậy từ bao giờ hả?" Hoàng Phủ Mông không hề để ý chuyển đề tài, cùng lúc nhìn thấy tiểu nha đầu kia đang chuẩn bị nhẩy từ cửa sổ chuồn ra ngoài, kinh ngạc quát hớn: "Nàng làm gì vậy?"
Chu Tĩnh Dương ngồi trên cửa sổ một cách khó khăn trả lời: "Muội muốn trở về thăm cha mẹ, Muội ra ngoài lâu như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ rất lo lắng"
"Vậy nàng trèo cửa sổ làm gì?"
"..... Vương gia và Thu Hoằng tỷ đang nói chuyện phiếm muội không muốn làm phiền hai người"
Hoàng Phủ Mông trợn mắt nhìn chằm chằm dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của nàng, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhìn thấy như vậy ngay cả Lưu Thu Hoằng cũng không nhịn được mà nở nụ cười
Một lúc sau Chu Tĩnh Dương đi đến phòng ở của cha mẹ nàng, chỉ nhìn thấy cha mẹ mình đang vội vàng thu dọn hành lý
"Cha, me, hai người đang làm gì vậy?" Nàng vội vàng chạy đến bên cạnh.
"Tĩnh Dương, con khai thật đi, con đã gây ra họa lớn gì rồi?" Chu mẫu nhanh
chóng cầm lấy cánh tay của nàng hỏi: "Con nói thật đi, cho dù cha mẹ
không thể giúp gì được cho con, thì cũng sẽ gánh vác thay con, con còn
trẻ, không thể tiếp tục mù quáng như vậy"
Chu mẫu nhìn thấy dáng vẻ này của nàng trong lòng càng run sợ hơn: "Con gái à, đừng nên giấu cha mẹ, cha mẹ cũng là vì muốn tốt cho con. Mông Vương kia có phải đã uy hiếp con cái gì phải không? Ép con đi theo hắn làm
chuyện xấu phải không? Nếu không vì sao lúc thì phong con làm công chúa, lúc thì dẫn theo cả nhà chúng ta rời khỏi kinh thành? Tuy rằng cha mẹ
không biết chữ, cũng không hiểu chuyện quốc gia đại sự, nhưng mà vẫn
biết đến đạo lý làm người, dựa vào cái gì mà Mông Vương ra ngoài đóng
quân vẫn còn dẫn theo con? Cho dù là dẫn theo con đi nữa, tại sao lại
dẫn cả cha mẹ theo làm gì? Chuyện này chắc chắn không chỉ có như vậy
không thôi đâu?"
"Thật ra không phải giống như cha mẹ nghĩ
đâu......" Nàng ấp úng, không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Hơn nữa nàng
càng nói càng quanh co, làm cho cha mẹ nàng càng sốt ruột.
Cha
chu không kìm được, một tay nhấc bao quần áo nho nhỏ, một tay kéo nàng:
"Đi, con gái, đi cùng với cha mẹ, cha mẹ không thể trơ mắt nhìn con nhảy vào trong hố lửa được"
"Không được, cha, con không thể đi được"
Chu Tĩnh Dương cũng quýnh cả lên, liều mạng trốn tránh sự lôi kéo của
cha nàng, đúng lúc đang vô cùng do dự, Lưu Thu Hoằng đột nhiên đẩy cửa
bước vào, vừa nhìn thấy tình hình trong phòng, lập tức hiểu rõ.
Nàng ta sai người bày ra một cái bàn đầy thức ăn, cười tít mắt nói: "Bá phụ, bá mẫu, đi đường vất vả cả một ngày rồi, ta nghĩ hai vị cũng đói bụng
rồi, trong dịch quán cũng không có đầu bếp nào tốt cả, chỉ có thể nấu
được vài món đưa tới cho hai vị mà thôi, không biết có hợp khẩu vị của
hai người hay không"
"Lưu cô nương thật là quá khách sáo" mẹ cho
thấy có người ngoài tới, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho chồng, ý bảo ông
ta tạm thời bỏ qua chuyện quan trọng này.
Lưu Thu Hoằng đi lên
phía trước, sờ sờ vào chăn đệm trên giường: "Ban đêm rất lạnh, cái đệm
này mỏng quá, lát nữa ta cho người đưa đến đây cho mọi người cái chậu
than"
"Lưu cô nương, thật sự không cần phiền hà như vậy đâu" nhận được sự quan tâm của nàng ta Chu mẫu thật sự cảm thấy rất xấu hổ.
Thu Hoằng nhẹ nhàng kéo tay Chu mẫu, dịu dàng nói: "Ta biết, ta vội vội
vàng vàng dẫn bá mẫu đến nơi này, chắc chắn trong lòng bá phụ và bá mẫu
có rất nhiều nghi ngờ. Thật ra trong lòng Mông Vương và Tĩnh Dương cũng
có nỗi khổ tâm riêng, nhưng sợ hai người lo lắng, cho nên chưa nói thật"
Chu mẫu vội vàng dãi bày: "Mặc kệ là trong lòng có bao nhiêu nỗi khổ đi
nữa, nhưng dù sao chúng tôi cũng là cha mẹ của Tĩnh Dương, không nên lừa dối chúng ta"
Lưu Thu Hoằng nhìn Tĩnh Dương, "Chuyện cũng đã tới nước này rồi, thay vì để cho bá phụ và bá mẫu suy đoán lung tung rồi
lại lo lắng, không bằng cho rõ chân tướng với hai người, cũng là để cho
hai người hiểu, muội không làm bất cứ chuyện sai trái gì"
Nàng
ngơ ngẩn nhìn Thu Hoằng tỷ, không biết Thu Hoằng tỷ định nói gì, nhưng
ngay lập tức hiểu được tình hình trước mắt, hơn nữa nếu không thể giải
thích rõ ràng với cha mẹ, chỉ sợ nàng thực sự không qua được đêm nay,
tâm trạng của nàng cũng đang rối như mớ bòng bong, đành phải để cho Thu
Hoằng tỷ giải quyết cái tình cảnh rối rắm này.
Lưu Thu Hoằng đỡ
Chu mẫu ngồi xuống: "Do Tĩnh Dương đã từng cứu Mông Vương mới được Hoàng thượng nhận làm nghĩa nữ (con gái nuôi), về điểm này thì không phải
giải thích nhiều với hai người, hai người có một người con gái tốt như
vậy thực sự là phúc phận của hai người. Nhưng mà Tĩnh Dương được Hoàng
thượng nhìn trúng cũng là do phẩm chất cao thượng của muội ấy, cho nên
sau đó được phong làm công chúa, có ý định gả muội ấy cho hoàng tử Thụy
Lân của nước Tây Nhạc làm vương phi"
"Sao?" Chu mẫu kinh ngạc đưa mắt nhìn chồng: "Chuyện đó, làm sao có thể như vậy được? Tĩnh Dương của chúng ta còn nhỏ như vậy, làm sao có thể gả đến nơi xa xôi như vậy?"
Nàng ta gật gật đầu: "Mông Vương cũng nghĩ như vậy, hắn sợ Tĩnh Dương gả đi
rồi sẽ phải chịu khổ, cho nên hắn đã dựa vào quyền thế của mình để tranh luận cùng Hoàng thượng, hi vọng giữ Tĩnh Dương ở lại, nhưng mà Hoàng
thượng không chịu, còn cố ý muốn ban thánh chỉ. Mông Vương rơi vào đường cùng, đành phải mượn cơ hội rời khỏi kinh thành đi đóng quân đã dẫn
Tĩnh Dương cùng rời khỏi kinh thành, như lại sợ hành động lần này sẽ
chọn giận Hoàng thượng, đối với hai người sẽ rất bất lợi, nên thuận tiện đã dẫn hai người cùng đi luôn"
Cha chu, Chu mẫu lại bốn mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh hỏi con gái: "Tĩnh Dương, có chuyện như vậy sao"
Cúi đầu, nàng dùng sức gật một cái
Chu mẫu thở dài: "Đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy sao lại không nói với cha mẹ? Chẳng trách mấy ngày trước đó lúc chúng ta đến thăm lúc nào cũng
thấy con mặt cau mày có, mẹ còn tưởng con ở Vương phủ có chuyện gì đó
không được hài lòng" Bà ôm chầm con cái vào lòng: "Tĩnh Dương, đứa con
gái yêu quý của mẹ, đừng nói là gả cho Tây Nhạc làm vương phi, cho dù cả Đông Nhạc đi nữa, để con gái đi lấy chồng như vậy mẹ cũng sẽ vô cùng lo lắng, huống chi, Hoàng thượng gả con đến tận Tây Nhạc xa xôi, đây cũng
là vì tốt cho con, nhưng mà....."
Cha chu vội vàng ngắt lời thê tử, hỏi: "Lưu cô nương, bây giờ phải làm thế nào? có phải là Hoàng thượng rất tức giận không?"
"Chắc chắn là Hoàng thượng rất tức giận, nhưng mà có Mông Vương gánh vác, tốt xấu gì hắn cũng là con trai của Hoàng thượng, chắc Hoàng thượng sẽ
không làm gì, chỉ là tức giận thôi, hơn nữa Hoàng thượng cũng có mấy
người con gái, vẫn còn phải lo không có ai để gả đi hay sao?"
Lúc này nghe Lưu Thu Hoằng nói xong, tâm trạng vợ chồng nhà Chu mới thả lỏng được một chút.
Chu mẫu dù sao cũng là phụ nữ, có vẻ hiểu biết tâm trạng của con gái, Bà
thấy con gái từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu không nói một lời, không khỏi
nhẹ giọng hỏi: "Tĩnh Dương, con nói thật với mẹ đi, ngoại trừ mấy chuyện này ra, con còn gạt mẹ chuyện gì nữa không?"
Tim nàng đập thình
thích mấy cái, Lưu Thu Hoằng ở bên cạnh nói tiếp: "Bá mẫu, Tĩnh Dương là một cô gái ngoan, Bá mẫu cũng đừng lám khó muội ấy. Tĩnh Dương, muội ra sân nói chuyện với tỷ một chút, ta có chuyện muốn nói riêng với muội"
Chu Tĩnh Dương đi theo nàng ta ra khỏi phòng
"Thu Hoằng tỷ, cảm ơn vừa nãy tỷ đã giải vây cho muội, nếu không thật sự muội cũng không biết phải nói gì với cha mẹ muội nữa"
"Chuyện muội và Mông Vương, trước mắt chưa cần phải nói ra, tránh cho hai người họ không chịu nổi, sau này sẽ nói rõ ràng với họ sau"
Nàng ông cánh tay của Thu Hoằng, nhỏ giọng hỏi: "Thu Hoằng tỷ, tỷ nói xem..... bọn muội sẽ có kết thúc tốt đẹp chứ?"
"Tại sao lại không?" Lưu Thu Hoằng nhìn bầu trời xanh thẳm một cách sâu sắc
nói: "Trời xanh sẽ toại nguyện cho tình yêu trong lòng mỗi người nếu
tình yêu đó thuộc về họ, ta tin như vậy"