Trước khi tham ngộ Thần đạo chi thư, Hạ Nhất Minh bất luận thế nào cũng không ngờ có thể giải quyết vấn đề phức tạp nửa năm trước. Từ nay về sau, thanh Cực Quang Kiếm này cùng Ngũ Hành Hoàn giống nhau, đều là thần binh quang hóa mà hắn có thể yên tâm sử dụng. Cổ tay kẽ đảo, trong tay hắn nhất thời hiện lên hai luồng quang mang. Trong đó dĩ nhiên là Ngũ sắc quang mang đại diện cho Ngũ Hành Hoàn, bất quá so với trước đây nó thu liễm hơn rất nhiều. Sau khi cảm nhận được phương thức vận chuyển của Ngũ Hành Hoàn, Hạ Nhất Minh đối với uy lực của nó cũng có am hiểu mới. Về phần quang mang còn lại, dĩ nhiên chính là Cực Quang Kiếm. Bất quá nói quang mang này sau khi hiện ra, được chân khí Hạ Nhất Minh quán nhập nhất thời đã tiêu tán không còn dấu vết. Tâm niệm khẽ động, thân thể Hạ Nhất Minh chậm rãi bay lên không, trên tay hắn, Ngũ sắc quang mang vẫn không ngừng lóe lên, nhưng bao bọc thân thể hắn lại như không có gì, ngay cả một chút quang mang cũng không thây. Hai mắt Hạ Nhất Minh lóe lên vẻ kinh hỉ, cổ tay vừa lộn, Ngũ Hành Hoàn nhất thời thu lại. Hắn cứ như vậy trôi nổi giữa không trung, quanh thân thể vẫn không có nửa điểm khác thường. Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, khẳng định sẽ sợ tới rụng rời tay chân. Không mượn quang mang thần binh mà chỉ dựa vào lực lượng thân thể bay lên giữa không trung, e rằng chỉ có cao thủ trong Thần đạo mới làm được chuyện này. Nhưng giờ phút này Hạ Nhất Minh đã làm được, hay chí ít biểu hiện được. Trong đầu Hạ Nhất Minh không khỏi nghĩ tới, lúc trước bị Hoàng Tuyền Lão tổ đuổi giết, nếu biểu hiện của hắn như lúc này không biết vị Tổ tông thích khách kia tiếp tục đuổi giết hay bị hù tới bỏ chạy nữa. Bất quá sau hồi lâu, Hạ Nhất Minh trở lên tức giận. Mặc dù bên ngoài nhìn không chút sơ hở nhưng khí tức thần binh quang thân thể hắn không cách nào che giấu. Dưới Ngũ khí Tôn giả có lẽ không ai phát hiện được, nhưng chỉ cần đưa ra ý niệm khẳng định có thể cảm nhận được. Mà với ý niệm cường đại của các Ngũ khí Tôn giả, muốn che mắt bọn họ quả là nằm mơ. Chậm rãi, Hạ Nhất Minh lần nữa đem Ngũ Hành Hoàn cùng Cực Quang Kiếm hiện ra trên tay cảm nhận được lực lượng hai kiện thần binh lợi khí này, sự tự tin của hắn điên cuồng bành trướng. Sau khi gặp phải Hoàng Tuyền Lão tổ, sự tự tin của Hạ Nhất Minh đã bị đả kích nghiêm trọng. Mặc dù hắn sớm có dự cảm, đám người mình cho dù liên thủ cũng không có khả năng chiến thằng Nhân đạo đỉnh cấp cường giả nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ thực lực chênh lệch tới vậy. Hắn biết, bản thân sau này tu luyện có lẽ sẽ đạt tới cảnh giới này nhưng tuyệt đối không phải trong thời gian ngắn mà có được. Quá trình tu luyện tới Nhân đạo đỉnh cấp khẳng định vô cùng cực khổ. Bất quá lúc này sau khi xem xong Thần đạo chi thư, tận mắt chứng kiến Ngũ Hành Hoàn luân chuyển, trong lòng Hạ Nhất Minh lần nữa xuất hiện khí thế hừng hực. Hắn kiên trì tin tưởng, nếu có thể phát ra uy lực Ngũ Hành Hoàn chỉ dưới Nhân đạo đỉnh cấp, cho dù không thể thắng cũng có thể tự bảo vệ mình trước Hoàng Tuyền Lão tổ. Khẽ thở dài, ánh mắt hắn liếc quanh đầy vẻ tiếc nuối. Nơi này cũng không phải là nơi thử nghiêm tốt, nếu phát huy toàn bộ uy lực Ngũ Hành Hoàn e rằng hậu quả bản thân hắn cũng không gánh nổi. Thu hồi hai kiện thần binh lợi khí, Hạ Nhất Minh bước tới mở cửa. Bên ngoài một mảnh sáng lạn, huynh đệ Kỳ Liên Song Ma cũng chờ sẵn tại nơi này. Hạ Nhất Minh ánh mắt lóe lên, cao giọng nói: - Song ma huynh, làm phiền hai vị. Thật là không có ý tứ. Đại ma cười, nói: - Hạ huynh. Chút việc nhỏ đâu cần khách khí. Âm thanh của lão đột nhiên trầm xuống, ngưng tụ như sợi chỉ truyền vào tai Hạ Nhất Minh: - Trong núi không bình yên, hai huynh đệ chúng ta cũng là bất đắc dĩ, không phải không tin Hạ huynh. Xin thứ lỗi. Hạ Nhất Minh có chút ngẩn ra, hắn cảm nhận được ý tứ mà gật đầu. Quả thật, vừa xuất quan đã gặp hai người này, trong lòng không có bao nhiêu thoải mái. Hai người này canh cửa chẳng phải có ý giám sát sao? Nhưng nghe xong những lời này, Hạ Nhất Minh mới hiểu, thì ra Phiền Thạc Tôn giả lo lắng Tư Mã Bân thậm chí đám người Chiêm Huyên tới gây rối nên mới làm ra việc bất đắc dĩ này. Nhìn huynh đệ Song ma, Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói: - Đạ tạ. Kỳ Liên Song Ma nhìn nhau cười, bọn họ nhất thời như ném được tảng đá lớn đè nặng trong lòng. Lo lắng ban đầu cũng tan theo mây khói. Hạ Nhất Minh khoát tay, cười khổ nói: - Song ma huynh. Xin theo tiểu đệ tới đây. Hắn xoay người tiến vào gian phòng, Kỳ Liên Song Ma ngơ ngác theo sao, bọn họ không nghĩ được Hạ Nhất Minh muốn làm gì. Hạ Nhất Minh mang theo hai người vào phòng, lập tức đưa bản bí tịch đã hợp nhất cho họ. Kỳ Liên Song Ma đầu tiên giật mình, sau đó sắc mặt đại biến. Thần đạo chi thư lúc trước còn là hai nửa, nhưng sau khi Hạ Nhất Minh xem xong không ngờ hợp lại làm một. Chuyện này tuyệt đối vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ. Đón nhìn ánh mắt nghi ngờ của Kỳ Liên Song Ma, Hạ Nhất Minh nhún vai, vẻ vô tội nói: - Hai vị. Tiểu đệ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Đại ma nhíu mày nói: - Hạ huynh. Ngươi thế nào làm được? Lão không hoài nghi đây là bí tịch giả, nếu như Hạ Nhất Minh đưa ra một bản bí tịch hoàn chỉnh thay thế cho hai nửa kia, căn bản không thể gạt được người. Nếu có người thật sự làm vậy, thực sự không phải ngu ngốc cũng là kẻ điên. Hạ Nhất Minh gãi đầu, nói: - Ta đưa hai nửa bí tịch lại gần, kết quả chúng tự động dung hợp. Kỳ Liên Song Ma đưa mắt nhìn nhau cười khổ, chuyện này tựa hồ vượt ngoài phạm vi xử lý của bọn họ. - Hạ huynh đệ xuất quan rồi. Tiếng cười già nua truyền tới, Phiền Thạc theo sau đã bước vào gian phòng, nói: - Dựa theo phỏng đoán của lão phu, ít nhất ba ngày nữa ngươi mới xuất quan. Nghĩ không ra cuối cùng là lão phu tính nhầm. Lão nhân gia hắn vừa tiến vào gian phòng lập tức phát hiện ra không khí có chút khác thường, khẽ giật mình, ánh mắt liếc nhìn Kỳ Liên Song Ma. Đại ma vội vàng cầm Thần đạo chi thư cung kính dâng lên, nói: - Sư phu. Hạ huynh đại phát thần uy, đem hai nửa kia hợp thành bí tịch hoàn chỉnh. Hạ Nhất Minh tức giận trừng mắt nhìn lão, cái gì mà đại phát thần uy? Nếu Phiền Thạc thật sự tin, hơn nữa đi tìm hai nửa kia mới thật sự làm hắn xấu hổ muốn độn thổ. Phiền Thạc liếc qua Thần đạo chi thư, khẽ mở hai trang, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nói: - Hạ huynh đệ thật tài giỏi. Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, vội vàng đem quá trình hai nửa bí tịch dung hợp làm một kể lại. Còn nói thêm, như vậy cũng coi là tài giỏi thì thiên hạ còn nhiều người tài giỏi lắm. Phiền Thạc sau khi nghe xong kinh hãi hồi lâu, khẽ cau mày tựa hồ như nghĩ tới điều gì. Sau một hồi, lão thở dài nói: - Nghe Hạ huynh đệ nói, lão phu cũng nhớ lại một đoạn ghi chép miêu tả Thần đạo chi thư. Nghe nói Thần đạo chi thư có năng lực tự động dung hợp, cho dù xé ra mảnh nhỏ nhưng chỉ cần đặt đúng vị trí sẽ tự động dung hợp. Lão khẽ cười, nói tiếp: - Lão phu vốn tưởng ghi chép này không thật, nghĩ không ra lại có chuyện này. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói: - Thần đạo chi thuật quả thực quỷ thần khó lường, người khác khó đoán biết. Ba người Phiền Thạc nhất thời lộ ra ánh mắt hâm mộ cùng thần sắc cuồng nhiệt, cho dù với định lực của Phiền Thạc thâm hậu cũng không ngoại lệ. Thần đạo đối với tu luyện giả Nhân đạo mà nói không có gì hấp dẫn hơn. Đặc biệt là đám Ngũ khí Tôn giả đứng đầu cho dù nằm mơ cũng nghĩ tới việc tiến giai Thần đạo cảnh giới. Cảm giác này giống như loại bệnh lây nhiễm, trong nhất thời bốn người tại gian phòng như lâm vào cảm giác tự vấn. Bọn họ mất đi hứng thú nói chuyện nhưng ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn vào Thần đạo chi thư trên tay Phiền Thạc. Đột nhiên từ ngoài cửa một cái đầu nhỏ thò vào, miệng nó khẽ nhếch lên, thoáng cái đã chạy tới đeo người lên cổ Hạ Nhất Minh. Cười khổ một tiếng, Hạ Nhất Minh đưa tay túm tiểu tử kia lại, bảo trư không an phận giãy giụa thân thể, ánh mắt không chớp gắt gao nhìn vào Thần đạo chi thư trong tay Phiền Thạc. Trong lòng này, thứ lọt vào mắt nó cũng chỉ có vật kia. Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, nơi này là Động Thiên Phúc Địa, nếu để bảo trư làm loạn, hơn nữa tiện tay cầm theo vật gì, e rằng hậu quả khôn lường. Trong lòng có chút căng thẳng, Hạ Nhất Minh nói: - Tiền bối. Thứ này xin trông nom cẩn thận. Phiền Thạc khẽ gật đầu, đem Thần đạo chi thư cất vào trong hộp, nói: - Ngươi yên tâm. Trong tay Động Thiên Phúc Địa chúng ta tuyệt đối không thể mất. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện Lão nói những lời này tự tin mười phần, ngay cả Kỳ Liên Song Ma biểu hiện cũng đồng dạng. Hạ Nhất Minh ngoài miệng xác nhận bất quá trong lòng không cho là đúng. Nếu bảo trư cùng Bách Linh Bát liên thủ, cho dù cơ quan phức tạp thế nào cũng đừng mong ngăn cản. Phiền Thạc vung tay lên, nói: - Lão phu đi trước. Song ma sẽ cùng ngươi thăm thú mươi hai Động Thiên. Nói xong tủm tỉm cười cầm chiếc hộp, mãn ý rời đi. Kỳ Liên Song Ma đồng loạt hướng Hạ Nhất Minh thủ thế. Hạ Nhất Minh trong lòng kinh ngạc, Động Thiên tại Động Thiên Phúc Địa đã sớm vang danh thiên hạ, Phiền Thạc thuận miệng nói mười hai Động Thiên nhưng không phải người nào cũng có thể thăm quan. Lúc này Phiền Thạc hào phóng như vậy e rằng liên quan tới phần trên của Thần đạo chi thư. Rời khỏi gian phòng, Kỳ Liên Song Ma dĩ nhiên bộc lộ thiện ý mời Bách Linh Bát cùng Lôi điện đi cùng. Đoàn người lập tức khởi hành tham quan mười hai Động Thiên mà người trong thiên hạ vô cùng hâm mộ.