Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 15: Cốt Đầu mặc da người

Editor: Ưu Tịch

Hôm nay, Hi Chân đi theo hai kẻ Linh Linh đã lâu, được nghe nàng kể về đại danh hắc bào yêu quái giờ lại chạy đến quấy rối.

Con yêu này đối với Cốt Đầu thực cố chấp, từ ba năm trước gặp phải Cốt Đầu đang chuẩn bị trốn chạy bèn đi theo sau. Hắn chạy theo sau mông Cốt Đầu không rời không bỏ, Cốt Đầu đi đâu nó liền theo tới đó, chỉ cần có cơ hội là nó sẽ nhảy ra muốn xơi Cốt Đầu.

Không thể không nói, Cốt Đầu vài năm nay hăng hái tu luyện được trình độ như bây giờ là có quan hệ rất lớn tới nó.

Hai bên thường xuyên là Cốt Đầu chạy ở phía trước, con yêu này đuổi ở phía sau. Nhưng nó đuổi theo thì đuổi theo, lại còn rất lười, tùy tiện đổ người xuống chỗ nào đó mà nằm ngay đơ. Để cho Cốt Đầu một thời gian không bao lâu sau sắp xếp các thứ ở bãi tha ma phụ cận, nó lại đuổi tới.

Linh Linh vẫn thực khó hiểu: Cốt Đầu thúc thúc một thân toàn xương, ăn ngon như vậy sao? Chẳng lẽ xương của yêu quái này quá mềm, muốn bắt Cốt Đầu thúc thúc nấu canh bồi bổ thân mình sao?

Hắc bào yêu quái nhảy vào trong động, nó thấy bảo mẫu ở bên cạnh bàn đang đút cơm cho Linh Linh ăn thì sửng sốt một lúc. Nhưng có vẻ là Hi Chân không hợp khẩu vị của nó, nó 'Ngao' lên một tiếng rồi xông tới chỗ Cốt Đầu.

Cốt Đầu trước kia phải ôm Linh Linh cho nên không thi triển được toàn bộ bản lãnh mới có thể bị nó truy đuổi từ nơi này đến nơi khác. Lần này có Hi Chân chiếu cố Linh Linh, cuối cùng cũng có thể phát huy, thù mới hận cũ cùng một chỗ, hắn không đánh một trận oanh oanh liệt liệt với hắc bào yêu quái là chuyện không thể nào.

Móng tay Cốt Đầu nhanh chóng dài ra, mắt đỏ sậm như nhỏ ra máu, động tác trở nên cực kỳ mau. Chỉ vài cái lắc mình, Cốt Đầu liền cưỡi lên người hắc bào yêu quái, đánh nó một trận tả tơi. Hắc bào lão huynh bị đánh cho răng rơi đầy đất, chạy trối chết, Cốt Đầu ở phía sau anh dũng đuổi theo, một đường chạy thẳng vào thành.

Bóng đêm thâm trầm, người dân ở biên thành đa số đã sớm tắt đèn đi ngủ. Hắc bào yêu quái tùy chui vào trong một ngôi nhà nhỏ gần đó, bên trong đột nhiên vang lên tiếng bồn nước rơi xuống, nước xả lênh láng nghe ầm ầm. Cùng với đó là tiếng hét của nữ tử: "A a... Yêu quái!"

Cốt Đầu dừng chân lại một chút. Cửa hàng trước mắt này cũng coi như là người quen, nó thường xuyên tới đây mua cho Linh Linh ít điểm tâm. Sờ sờ mặt xương lạnh lẽo của chính mình lộ ra ngoài quần áo, nó liền lấy áo choàng che đi diện mạo. Bên trong lại vang lên tiếng nữ tử thét chói tai lớn tiếng kêu cứu, Cốt Đầu lập tức chạy vào.

Hắc bào lão huynh chính là nhìn thấy ở trong sân Vương đại muội tử mang bồn nước vào phòng rửa mặt. Đối với cô nương xinh đẹp nõn nà thơm mát này, đương nhiên là nó chảy nước miếng. Nó không thích ăn thịt người, thịt người tự nhiên không bổ dưỡng như thịt yêu quái, bất quá tiểu muội muội tươi mới nõn nà như vậy, thôi thì cố ăn tạm một lần cũng được vậy.

Nó đang muốn xông tới, từ phía trên tường viện tối đen bỗng nhiên 'Ôi' một tiếng, một sinh vật không xác định ngã xuống dưới. Hắc bào lão huynh ngửi được một cỗ mị hương lẳng lơ nồng đậm, là một con hồ ly tinh. Hồ ly tinh rất hợp khẩu vị của nó, nó quyết định thật nhanh đã không thèm quan tâm tiểu muội muội nõn nà, xông thẳng tới góc tường.

Công tử hồ ly tinh này vốn đang ở nhà bên cạnh tầm hoa vấn liễu(ý là dụ dỗ con gái nhà lành), đột nhiên nghe thấy có người kêu 'Yêu quái' hắn còn tưởng rằng mình bị phát hiện. Vội vội vàng vàng mặc vào quần trong, khoác tạm cái ngoại bào, đến mức vốn võ nghệ cao cường mà lại ngã ở đầu tường. Thế là cơ duyên xảo hợp có được cuộc gặp gỡ chí mạng với hắc bào lão yêu.

Đây vốn là một tên yêu quái phong lưu, thường xuyên vào ban đêm chạy khắp nơi thải âm bổ dương. Muội muội nó mấy năm trước trong lúc thải dương bổ âm, không biết bị yêu quái nào nhìn trúng, bị ăn thi cốt vô tồn(xương cốt một mảnh cũng không lưu lại), hắn vẫn nghĩ muốn báo thù. Hồ ly tinh vốn cả người một thân đầy xạ hương lẳng lơ tao mị, yêu quái thích ăn không nhiều lắm. Giờ hắn nhìn thấy hắc bào lão yêu chảy nước miếng thèm thuồng xông tới, nghiễm nhiên là muốn ăn hắn, nhất thời kết luận đây chính là yêu quái ăn muội muội mình.

Hai bên nhất thời đánh nhau quấn thành một đoàn. Hồ ly tinh ra tay đặc biệt ác độc, ngay cả hắc bào yêu quái cũng đều ngạc nhiên, ta đã ăn hắn đâu cơ chứ? Thế quái nào mà hắn phẫn hận như thể ta đã nuốt hết dù chỉ một mẩu xương của hắn?

Khi Cốt Đầu chạy vào tới nơi, hai con yêu quái đều đã đánh nhau giương nanh múa vuốt đến sắp lộ nguyên hình. Hắc bào yêu quái cả người thi khí đại thịnh(thi khí là mùi xác chết), mùi hôi xông tới tận trời. Hồ ly tinh hóa thành nguyên hình, hóa ra là một con hỏa hồ toàn thân đỏ thẫm, tám cái đuôi như phiến quạt xòe ra, chứng tỏ hắn đã tu luyện tiếp cận gần thành Cửu vĩ thiên hồ đại yêu quái.

Hai con yêu vừa đánh nhau vừa bay lên, Vương đại muội tử đứng ở bên cạnh giếng sợ tới mức thiếu chút nữa không dám thở. Nàng thấy Cốt Đầu tiến vào, nhận ra được quần áo của hắn, lập tức chạy thẳng vào trong lòng hắn kêu khóc. Cốt Đầu hơi vén áo choàng lên, ngửa đầu, thấy trên trời hai luồng mây đen càng bay càng xa, nó liền tùy tiện đẩy Vương đại muội tử đang khóc đến hoa lê đái vũ ở trong lòng ra, phi thân đuổi theo.

Vương đại muội tử trừng lớn mắt nhìn Cốt Đầu bay lên, thân nhẹ như yến, cước bộ trôi chảy, chấn kinh quá độ, đã hoàn toàn bị choàng váng. Lúc này, Hi Chân đi theo sau nhẹ nhàng lọt vào trong viện. Vương đại muội tử ngơ ngác nhìn Hi Chân từ trên trời giáng xuống, nhìn kĩ lại liền thấy Linh Linh trong lòng nàng, 'A' một tiếng hét lên, hôn mê!

Ba con yêu quái vòng quanh đuổi nhau trên bầu trời biên thành. Có tiểu hài tử buổi tối không ngủ được ghé vào bên cửa sổ ngắm sao, bỗng nhiên chỉ thẳng một ngón tay lên trời: "Nhìn kìa! Thần tiên ở trên trời đánh nhau! Người kia đánh qua một chưởng, người đó lại đánh lại một chưởng. Oa, không phải thần tiên, là yêu quái!"

...

Xem ra hôm nay hắc bào lão huynh xuất môn mà không xem giờ lành. Đã không hay ho gì gặp gỡ Cốt Đầu, bị nó phát uy đến chết khiếp, lại còn gặp gỡ một hồ ly tinh tiếp cận thiên hồ đại yêu quái. Nó bị hồ ly tinh đuổi sắp hộc máu, tử trên trời nhìn xuống liền thấy phía trước lửa trại dày đặc, nóc lều trắng muốt giống như những đụn tuyết nhỏ kéo dài tới vài dặm, hình như là đội quân canh giữ biên cảnh. Nó không còn đường lui, một thân phi như điên xuống dưới.

Hồ ly tinh theo sát sau đó lọt vào trong quân doanh. Nó vẫn là nguyên hình hồ ly tinh, thân thể khổng lồ so với bầy ngựa tất nhiên là lớn hơn nhiều lắm, lập tức kinh động binh lính gác đêm. Quân doanh ánh lửa rọi thẳng tới trời cao, binh lính ngủ say đều bị trống trận dồn dập làm bừng tỉnh, lao tới, tay cầm kiếm kích bao vây nó.

Hồ ly tinh đã bị phẫn nộ cùng cừu hận nhiễm đỏ mắt. Nó ở trong quân doanh nháo đến ồn ào, tìm kiếm hành tung hắc bào yêu quái khắp mọi nơi. Mà phàm là kẻ nào ngăn trở hắn, liền giống nhau giết không tha. Hắn căn bản không lo lắng lần này đã tạo bao nhiêu sát nghiệt, sẽ có bao nhiêu hậu quả. Trong đầu chỉ có một ý niệm, muốn đem hắc bào yêu quái kia ăn sống nuốt tươi, báo thù cho muội muội.

Cốt Đầu dừng ở ngọn tháp cao cao phía xa, liếc mắt một cái liền thấy được hắc bào yêu quái kia đã thừa dịp loạn lạc, chuồn từ phía sau quân doanh đi ra. Nó không có đuổi theo, cũng không đi xuống. Hồ ly tinh ở giữa đám binh lính đại khai sát giới, tử thi đầy đất, dương khí tiết ra từ thi thể cuồn cuộn không dứt. Tâm niệm hắn khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn nhìn Linh Linh, nàng đã ngủ say ở trong lòng Hi Chân. Lúc này nó liền ngồi xếp bằng, nhắm mắt hấp thu dương khí tu hành.

Hi Chân ôm Linh Linh yên lặng đứng ở phía sau hắn. Tu vi đại nhân thật đúng là tiến triển cực nhanh, nhanh như vậy đã có thể dễ dàng hấp thu dương khí của người vừa mới chết. Vậy thì, trực tiếp hút dương khí của người sống, còn xa sao?

Chẳng lẽ là lần trước bị kích phát nên tiềm năng mới đại tiến bộ như thế?

Đến tận khi chân trời dần sáng lên, quân doanh rốt cục an tĩnh lại. Đám binh lính thu thập tàn cục, kiểm kê thương vong, mà hắc bào yêu quái cùng hồ ly tinh cũng không biết tung tích. Cốt Đầu mở mắt ra, nhảy xuống từ trên tháp.

Đêm qua chỉ tu luyện có mấy canh giờ, hắn tiến bộ ít nhất là hơn mười năm công lực. Nay hắn tu hành tiến bộ thần tốc, so với ăn đại bổ hoàn còn nhanh hơn. Cốt Đầu kéo cao mũ trùm đầu, che đi ánh sáng mặt trời kim sắc chói lóa. Hi Chân làm thủ thuật che mắt, bọn họ chậm rãi hành tẩu ở giữa quân doanh rối loạn, không ai phát hiện bọn họ đi ngang qua người.

Khi sắp ra khỏi quân doanh, Cốt Đầu đi ngang qua trước một lều trại thì dừng cước bộ, cúi đầu nhìn thi thể của một quan binh trẻ tuổi nằm ở bên chân. Đôi mắt màu máu của hắn lưu chuyển thật nhanh, tựa hồ có chút đăm chiêu.

Hi Chân cẩn thận quan sát hắn, mở miệng: "Đại nhân, người là muốn thử xem?"
Cốt Đầu tựa hồ còn do dự, nó còn nhớ rõ lần trước khoác da người lên bị Linh Linh ghét bỏ không ra cái dạng gì. Nếu Linh Linh không thích...

"Ngươi muốn thử xem đúng không?" Trong mắt Hi Chân hiện lên một chút dị quang: "Đại nhân, người thử xem đi, không ngại thử một lần a, có da rồi Linh Linh sẽ không còn ghét bỏ người ..." 

Thanh âm của nàng càng ngày càng nhẹ: "Nàng sẽ thực thích người, sẽ để người ôm, thân cận với người, mỗi ngày đều cười với người..."

Thanh âm của nàng cao thấp mềm mại vô cùng, từ từ nhẹ thở, tựa như một trận gió xuân ấm áp chui vào trong tai, quán nhập trong óc, nhập vào sâu trong linh hồn. Ánh mắt Cốt Đầu dần dần trở nên ám trầm. Hi Chân lặng yên không một tiếng động thôi miên hắn. Nàng không dám dùng nhiếp hồn thuật, tuy rằng đối phó với Cốt Đầu không có đầu óc thì nhiếp hồn thuật hơn xa so với thôi miên, nhưng nàng lại sợ hãi sẽ bị nó phát hiện. Nàng cũng không dám thúc giục, chỉ có thể đứng ở đằng sau yên lặng xem xét.

Nó tựa hồ bị ảnh hưởng không lớn, ánh mắt vẫn như cũ rõ ràng, lại như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào người chết. Dưới chân lại giống như mọc rễ, không thể di động.

Ý tưởng trong lòng hắn càng ngày càng rõ ràng—— hắn muốn có da như loài ngừoi, hắn muốn trở thành loài người sinh động như thế, hắn muốn có thể không hề e ngại ánh mặt trời, có thể không hề che che giấu giấu, hắn muốn có thể ôm Linh Linh, cho nàng ấm áp, cho nàng mềm mại, hắn muốn có thể cùng nàng nói chuyện! —— Bỗng nhiên, trong mắt nó hào quang đại thịnh, cả người khí kình(nội lực, chân khí gì đó thì phải) mênh mông, chấn (phản) lại Hi Chân làm nàng đột nhiên rút lui liên tục.

May măn chỉ là thuật thôi miên, nếu là nhiếp hồn thuật, lần này chỉ sợ sẽ bị nó bắn ngược cho hộc máu.

Cốt Đầu trực tiếp ngồi xổm xuống, thân thể binh lính đang nằm trên mặt đất thành ra tư thế quỳ xuống. Đầu ngón tay nó so với lưỡi đao còn sắc bén hơn, trực tiếp kẻ một đường từ da đầu đến hết chân. Da thịt tên tướng sĩ bị lóc ra máu văng tung tóe, chỉnh tề lột xuống dưới. Nó lấy tốc độ cực nhanh phủ lên thân mình, chỉ trong nháy mắt, vết máu từ chỗ rách trên người nó tự động khép lại, hòa hợp dán trên xương nó, hoàn mỹ phù hợp tựa như sinh ra đã thế.

Cốt Đầu nhíu mày.

Hắn chưa thích ứng thân da này lắm, mạnh mẽ chịu đựng. Quay đầu, một khắc trước Bạch Cốt dày đặc khô lâu tinh, trong nháy mắt trở thành một thanh niên mặt mày cương nghị—— tuy rằng trần truồng .

Linh Linh trực tiếp thét chói tai té xỉu trong lòng Hi Chân.

Cốt Đầu mơ mơ hồ hồ, vẻ mặt không hiểu chút nào.

Hi Chân cũng thực vô tội nhún vai, không phải ta gọi nàng tỉnh, thực không phải ta, ta cái gì cũng chưa làm.

...

Hi Chân tùy tay kéo một đám mây từ trên trời xuống, hóa thành một bộ thủy sắc lam bào cho Cốt Đầu.

Cốt Đầu mặc áo bào vào. Áo mang theo nhu nhuận thủy khí mát rượi, vân mây làm quần áo trở nên hoa lệ, cảm thụ được rõ ràng xúc cảm tinh tế da thịt tiếp xúc với tơ lụa. Hắn đứng trước gió, tay áo bay lên, gió nhẹ thổi, ôn nhu mơn trớn hai gò má hắn. Hắn học nhân loại bộ dáng hô hấp thật sâu, dùng sức hô hấp mùi gió, mùi mưa ngọt nhạt... Đôi mắt hắn càng ngày càng sáng, đôi tay lập tức muốn ôm lấy Linh Linh từ trong lòng Hi Chân.

Hi Chân le lưỡi với hắn. Cốt Đầu thật cẩn thận nâng thân thể mềm mại nho nhỏ của Linh Linh, cúi đầu, chậm rãi nhắm mắt, tinh tế vuốt lên hai gò má phấn nộn ấm áp trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

Hắn cơ hồ có thể nghe thấy âm thanh rất nhỏ khi vuốt ve da thịt, giống như là hắn nghe thấy được, ánh sáng mặt trời liếm qua tuyết đọng, thanh âm tuyết tan.
Hóa ra là êm tai như vậy...

Hắn ôm chặt Linh Linh.

Cốt Đầu phi thường vừa lòng, hắn phi thường phi thường phi thường vừa lòng!

Tại đây giữa trời đông gió phiêu phiêu giá rét, hắn lần đầu tiên chân thật cảm nhận được tư vị ấm áp.