Bạch Ngọc Thư cùng vài vị quan viên đi di hồng viện uống rượu mua vui xong đi ra, đã say tới ngã trái ngã phải, đành để hai nữ tử thanh lâu trái phải xốc nách, đưa lên kiệu.
Hi Chân ôm Linh Linh đứng ở trên nhánh đường cây cối rậm rạp, che khuất bóng người. Liếc thấy Bạch Ngọc Thư đi ra, Hi Chân nói thầm bên tai Linh Linh: "Linh Linh, xem, phụ thân muội đó."
Linh Linh cầm lấy cái bánh bao nhân đường đỏ cắn, lại vừa ngó nghiêng trái phải tìm kiếm: "Phụ thân..."
Âm thanh hài tử mềm mềm nộn nộn, dường như thoảng hoặc trong gió đi tới, làm Bạch đại nhân chấn động toàn thân, như bị sét đánh, vịn người vào kiệu phu mãi không đứng thẳng được.
Hắn thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn, tay run run vuốt ve mi tâm. Hít sâu một ngụm, sau đó mới dám chậm rãi ngẩng đầu.
Ánh mắt của hắn ở trong đám người lo lắng kiếm tìm, không buông tha mỗi một chỗ góc. Nhưng nơi này là chỗ của đám kỹ nữ tàn hoa bại liễu, là nơi khách nhân đến mua vui, là địa phương mấy năm nay hắn chìm nổi trong quan trường phải thường xuyên xuất nhập, là địa phương dơ bẩn nhất trên đời này, làm sao lại có tiểu hài tử lui tới, lại làm sao có thanh âm của tiểu hài tử! Căn bản là hắn nghe nhầm rồi! Hắn cảm giác dưới hốc mắt nổi lên một tầng hơi nước, vội nâng tay lên che hốc mắt đỏ bừng. Nữ tử thanh lâu đứng cạnh thấy vậy ân cần hỏi: "Đại nhân làm sao vậy?"
Bạch Ngọc Thư khoát tay, khuôn mặt tái nhợt: "Không có gì!"
...
Hi Chân tránh ở phía sau bức tường ở xa xa, nàng tai thính mắt tinh, tất nhiên là nhìn được chân chân thật thật, tâm sự ngũ vị tạp trần nhìn về phía tiểu cô nương trong lòng: "Muội thật sự là nữ nhi của hắn?"
Ngày trước nàng có nghe được việc Bạch Ngọc Thư bị yêu quái đoạt mất nữ nhi, nàng đã đoán ước chừng việc tốt này đến tám phần mười là do đại nhân của bọn họ làm. Vạn lần không nghĩ tới, thật đúng là do đại nhân làm chuyện tốt?
Đại nhân a, mấy trăm năm nay người gây nghiệt, mỗi một sự một việc đều do ngài gây ra, thật đúng là tội lỗi chồng chất a!
Linh Linh còn đang cắn bánh bao đường đỏ: "Thần thú tỷ tỷ ngươi nói mang ta đi tìm phụ thân."
"Hảo, tỷ tỷ sẽ mang ngươi đi tìm phụ thân." Hi Chân vô cùng cao hứng, ôm Linh Linh từ ngõ nhỏ đuổi theo đỉnh nhuyễn kiệu. Nhưng dưới chân nàng kịch liệt co rút một cái, đột nhiên ngã nhào xuống đất không đứng dậy được, cả người cuộn mình thành một đoàn, ô ngực 'Oa oa' phun ra mấy ngụm máu. Linh Linh quỳ trên mặt đất, gấp đến độ túm cánh tay của nàng oa oa kêu.
Có thể là đã chạm tới điểm giới hạn cuối cùng rồi đi? Đại nhân, không biết đã bao lâu rồi không sử dụng cấm chú với nàng? Loại cảm giác đau triệt tâm can này, thật đúng không muốn hoài niệm lại mà. Hi Chân khóe miệng dính tơ máu, xoay người nằm ngửa trên mặt đất, hai mắt dần lộ vẻ mê mang. Nàng đã không thể nhúc nhích, cả người đờ đẫn, trong nháy mắt cứ như vậy mất đi toàn bộ năng lực hành động, như sơn dương đợi làm thịt chỉ có thể nghe theo lời của chủ nhân- người nắm giữ mạng nàng. Chậm rãi đi ra từ trong bóng tôi, áo xanh, ngoại bào đen, lẳng lặng bước tới dưới ánh trăng, gió đêm cũng nhốn nháo theo bước chân y...
Ánh mắt Hi Chân như lâm vào ảo giác, tựa như lại thấy được đại nhân ngày trước đang đi tới. Vân sam bay lên, đạp vạn ngọn sóng biển mà đến, đứng ở giữa trời xanh biển rộng, cứ như thế ngọc thụ lâm phong, cao quý không thể xâm phạm. Ngài từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt chỉ hàm chứa một vùng trời tịch mịch mà đạm bạc—— đây mới là đại nhân bọn họ.
Linh Linh cũng bị ánh mắt của nó dọa đến.
Nàng thấy được ánh mắt sâu kín hàm chứa băng giá lạnh lùng của Cốt Đầu, điều mà nàng thường xuyên thấy khi Cốt Đầu tróc yêu quái ăn. Sợ Cốt Đầu thực sự muốn ăn yêu quái tỷ tỷ, nàng bật dậy từ bên cạnh Hi Chân, chạy tới ôm chân nó: "Cốt Đầu thúc thúc, không ăn nàng, không ăn!!"
Nàng thế mà đã nước mắt lưng tròng, Cốt Đầu cúi người ôm lấy nàng, hắn chậm rãi cúi đầu, ánh mắt đã có chút tiêu cự dừng lại trên người Hi Chân. Hi Chân rõ ràng liền run lên, Linh Linh cái khó ló cái khôn, bỗng nhiên ở trên mặt hắn hôn một cái, ngọt ngào kêu: "Phụ thân."
Cốt Đầu sửng sốt, Linh Linh hiển nhiên đã là đánh bậy đánh bạ mà đánh trúng. Cốt Đầu đối với âm tiết này vô cùng mẫn cảm, lập tức khẩn trương quay đầu nhìn xung quanh, sau đó ôm lấy Linh Linh chạy như bị ma đuổi, đến tàn ảnh cũng không thấy.
Cấm chú trên người Hi Chân được giải khai, nàng thở ra một ngụm khí lớn. Khỉ gió, đại nhân vừa xuất núi mà đã hạ thủ ngoan độc như vây! Nhiều năm như vậy chưa dùng cấm chú, vẫn kinh khủng như trước, quấn quanh trái tim của nàng, bóp chặt, giống như có một bàn tay to vô hình, hung hăng nắm trái tim của nàng. Hi Chân ói ra phải đến vài ngụm máu.
Hi Chân nằm trên mặt đất hồi lâu mới có khí lực đứng lên, bỗng nhiên thấy Cốt Đầu chạy trở về, vẫn như cũ nhanh đến không có cả tàn ảnh. Hắn dùng một tay tóm lấy nàng kẹp bên nách, chỉ trong chốc lát đã trở về đến sơn động trong rừng. Hi Chân phát hiện Cốt Đầu tốc độ so với lần trước nàng gặp hắn vào mấy trăm năm trước đã nhanh hơn nhiều lắm, đại nhân người vẫn tiến bộ nhanh như vậy. Hi Chân không hiểu được vì sao Cốt Đầu bắt nàng về? Cốt Đầu đương nhiên sẽ không ăn nàng. Nàng là chính tông thần thú, Cốt Đầu căn bản ăn không hết, nó không có khẩu vị lớn như vậy. Nó nếu dám ăn, trừ phi không sợ bị tột bụng mà chết, ách... Hình như nó đã không còn dạ dày nữa rồi.
Dù sao Cốt Đầu cũng không ăn nàng được, Hi Chân không sợ hãi. Bị ném xuống đất, nàng còn lười biếng nằm ở trên thảm tạo hình quý phi say rượu. Linh Linh đang ngồi ở bên cạnh bàn nghịch xếp gỗ, thấy nàng liền vui vẻ chạy tới ngồi xổm xuống: "Thần thú tỷ tỷ ngươi cũng đến đây?"
Hi Chân thơm nàng: "Đúng vậy, đại tỷ tỷ đến thăm ngươi nha, ngươi có thích hay không?"
Linh Linh gật gật đầu.
Cốt Đầu đứng bên cạnh ngó nghiêng một lúc, liền xoay người lấy ra từ trong lò nướng một bát đầy một đống đen sì. Hi Chân cúi đầu nhìn, bên trong chén thuốc đã biến thành tro, cái nồi cháy sạch, đỏ bừng đều suýt nữa bị thiêu đen toàn bộ.
Giờ thì nàng cũng đã hiểu mục đích Cốt Đầu bắt nàng về. Hic... Đại nhân hẳn là đã phát hiện Hi Chân có thể giao tiếp trò chuyện với Linh Linh, hẳn đã phát hiện Hi Chân biết rất nhiều chuyện nó không hiểu, hẳn là phát hiện nàng biết rất nhiều thứ có thể chiếu cố Linh Linh, vì thế... Tính đem nàng làm bà vú?
Chết tiệt! Hi Chân yên lặng rơi lệ, quả nhiên, bị dẫm trên đỉnh đầu mình đại nhân nhà bọn họ, mấy vạn năm rồi bản thân đều chạy không thoát khỏi vận mệnh bị nô dịch!
Hi Chân nghĩ, nếu Cốt Đầu muốn nàng chiếu cố Linh Linh, thế thì nếu mang Linh Linh đi chữa bệnh hẳn là ngài sẽ không ngăn cản đâu nhỉ?
Vậy trước cứ án binh bất động đi đã. Trên người mình còn có cấm chú bị đại nhân hạ lên, tuy rằng hiện tại đại nhân đã không phải là đại nhân ngày trước, nhưng khi chính mình đưa Linh Linh đi ngài một lần nữa kích phát nội năng trong cơ thể, sau chuyện này ngài đã nhớ lại cách dùng cấm chú, thế nên bản thân vô luận như thế nào cũng không đào thoát nổi khống chế của ngài… Bạch Ngọc Thư... Ngươi chỉ có thể chờ một chút .
...
Linh Linh từ sau khi có Hi Chân, đối với Cốt Đầu càng ngày càng xa cách. Ở trong mắt Linh Linh, Cốt Đầu = lạnh như băng = mất thăng bằng = bắt nàng uống thuốc, bắt nàng đi bãi tha ma thực khủng bố, là thúc thúc chuyên phá hư mọi thứ. Mà Hi Chân = thơm ngào ngạt = giọng nói lớn = mềm nhũn = sẽ mang nàng đi tìm phụ thân còn có thể nấu cơm chiên xào đồ ăn rất ngon, thật là vị tỷ tỷ tốt, nàng thích vô cùng, đương nhiên sẽ không cho Cốt Đầu bế. Cốt Đầu vài lần ôm Linh Linh đều bị nàng dùng thân hình nhỏ bé trốn thoát, chạy thẳng về phía Hi Chân. Hi Chân mỗi khi ôm Linh Linh, đều phải tiếp nhận ánh mắt lạnh lùng sâu kín băng hàn dày đặc của Cốt Đầu, sợ tới mức rụt cổ co người.
Nàng kiên trì muốn mang Linh Linh đi tìm đại phu. Cốt Đầu mặc dù đi lại không tiện, hắn vẫn như cũ một tấc cũng không rời muốn đi theo. Hi Chân bĩu môi nói thầm, đại nhân ngươi chẳng lẽ còn sợ ta ôm đi bảo bối nữ nhân nhi của ngươi sao? Ngươi đã dùng cấm chú lên người ta rồi đấy.
Đại phu y quán thực vui mừng, gia đình rốt cục đồng ý phối hợp trị liệu, còn nghiêm túc giáo dục Hi Chân nói: "Thân làm phụ mẫu, chớ giấu bệnh sợ thầy, đứa nhỏ có bệnh nhất định trị a!"
Hi Chân chỉ có thể cười gượng.
Đại phu muốn Linh Linh cứ ba ngày lại tới đây tắm nước thuốc, Cốt Đầu cũng coi như phối hợp. Khổ nỗi Linh Linh càng ngày càng nghiện Hi Chân, ngay cả ngủ đều bắt đầu không chịu cùng Cốt Đầu ngủ. Ánh mắt Cốt Đầu nhìn Hi Chân lại càng thêm âm lãnh, Hi Chân thường thường cứ ngủ đến nửa đêm là lại tỉnh, sợ Cốt Đầu rốt cục khống chế không được cắt đứt cổ của nàng.
Căn bệnh này của Linh Linh không thể khỏi trong một sớm một chiều, Hi Chân khuyến khích Cốt Đầu đi kinh thành tìm danh y. Cốt Đầu không hiểu, Hi Chân nói đạo lý cùng hắn nửa ngày cũng không thông, chỉ có thể than thở, thừa dịp ban đêm lén lút chạy tới hậu viện huyện nha, lật lên một viên gạch ngói trên đỉnh thượng hiên. Nàng nghe nói Bạch Ngọc Thư sắp trở về kinh, nên mới cố ý chạy tới nhìn xem.
Lúc này, Bạch Ngọc Thư đang ở trong phòng hỏi chuyện huyện lão gia. Lần này chuyện hắn tới đây tuần tra đã hoàn thành, lại ở lại biên thành mấy ngày, đã làm cho cấp trên sốt ruột. Đốc tổng ở châu phủ đang tuần tra thị sát, phái quan sai xuống dưới thúc giục, hắn làm như không thấy mắt điếc tai ngơ—— mãi mới có chút manh mối về khuê nữ, hắn đâu thể dễ dàng bỏ qua.
Hắn dùng nắp gạt nhẹ lá trà, không chút để ý hỏi: "Dạo này có chút tin tức nào về tiểu tặc kia không?"
Huyện ông lập tức bày ra vẻ mặt khổ qua( mướp đắng nhăn như thế nào thì mọi người rồi đấy): "Đại nhân, không phải là hạ quan hành sự bất lực, chỉ là tên mao tặc kia hành tung mơ hồ xuất quỷ nhập thần, gần đây lại chưa từng tái phạm, sớm không biết là hắn có còn ở biên thành hay không. Hạ quan đã công bố bố cáo, nay tên mao tặc này nếu còn dám xuất hiện, hạ quan tin tưởng tất nhiên có thể đem tên này bắt về quy án, cho dân chúng một cái công đạo."
Huyện ông giả ngu hoàn mỹ, kỳ thật tâm hắn như gương sáng. Bạch Ngọc Thư thân là tuần tra sử, đại diện thiên tử tuần thú, lần này xuống dưới tra cũng không phải là mấy cái án lông gà vỏ tỏi như vậy. Chỉ là một cái án nhỏ mà hắn hỏi đi hỏi lại nhiều lần, lại còn làm bộ lơ đãng không quan tâm, huyện ông hắn cũng không ngốc a.
Tuần án đại nhân đối với cái án này chú ý khác thường, hiển nhiên là có nội tình. Sau khi hắn tiếp đãi vị đại nhân này, đằng sau liền dò xét tìm hiểu không ít thứ, đã biết vị đại nhân này từ lúc đánh mất nữ nhi đầu óc liền ước chừng có chút không bình thường, hay hỏi thăm những chuyện cổ quái không hợp với lẽ thường. Mà hắn cũng không hy vọng tuần án đại nhân sẽ làm cái án vốn nhỏ bé này trở nên rối rắm. Bạch Ngọc Thư ở biên thành đợi càng lâu, chứng minh vấn đề nơi hắn quản càng lớn, nếu cấp trên hỏi đến, hắn thật đúng là không có đồ tốt để hưởng. Hắn oan uổng a.
Hắn cẩn thận cẩn thận đưa tiễn Bạch đại nhân, sau đó bước ra khỏi phòng. Huyện úy chờ ở bên ngoài, một đường rời đi hai kẻ thấp giọng nói chuyện với nhau: "Đại nhân, lời khai mới vừa rồi của dân chúng đến báo án tiểu nhân vừa nhận được. Hắn nói là hôm sau khi xảy ra vụ án mất trộm ở thanh lâu đã thấy một nam nhân khiêng thùng tắm đi qua thành thuốc tây quán. Mao tặc kia còn bế một tiểu cô nương, bộ dáng bốn năm tuổi, cũng không biết có phải do trộm về không, mao tặc này trước nay làm việc cổ quái không ít. Đại nhân, thuộc hạ có cần phải ngay lập tức truyền đại phu y quán tới hỏi?"
Huyện ông cân nhắc nói: "Việc này tạm thời áp chế không đề cập tới, không thể truyền ra tiếng gió gì, nhớ lấy!"
Hi Chân đang nằm úp sấp, cong mông quyệt miệng, tên huyện lão gia này thực không phải người tốt. Người ta đã đánh mất nữ nhi, hắn nghe được tin tức cũng không hỗ trợ, còn tâm hoài bất quỹ(ý là tâm địa bất chính) cố ý giấu giếm ém nhẹm cho qua, quả thực là kẻ lang tâm cẩu phế! Đã thế lần sau sẽ trộm hết sạch châu báu ngọc quý gia sản nhà hắn, đem hắn trộm thật sạch sẽ(nghe như thiến sạch ý :)), trộm cho hắn chết đi sống lại, trộm cho hắn sống không bằng chết. Ngày thứ hai, Hi Chân đứng ở trong đám người, nhìn theo tuần án đại nhân đang ở giữa đám dân chúng khua chiêng gõ trống trèo lên cỗ kiệu quay về kinh thành. Nàng âm thầm nắm chặt tay, Tiểu Bạch a(vãi, chỉ Bạch Ngọc Thư đấy ạ! =;=), ngươi yên tâm đi đi thôi, ta nhất định đem khuê nữ của ngươi trở về!( Tỷ cứ mơ đi!)