Vong Vấn Vô Đáp

Chương 8 - \"Biết chịu khổ quá mà\"

Thiên Tử Thất vừa nghĩ xong liền sách người chạy như bay khỏi biệt viện cũ nát đã được sửa lại. Y loanh qua loanh quanh mãi mới tìm được lối vào chính phủ Bách Gia, nói ra thì hơi ngại chứ y cũng thuộc dạng hay quên đường, mà chưa kể mới đi có một lần, không nhớ cũng đúng.

Xem lại mới thấy, đúng là phú gia có khác, nhìn chẳng khác gì hoàng cung đẹp đẽ, người hầu cũng nườm nượp ra vào. Chẳng biết họ nói gì nhưng mà có vẻ rất vui, so với chỗ y đang ở thì như kiểu mây với đất, không bao giờ gặp nhau. Thì thật sự y sống sao cũng được nhưng thi thoảng có chút tiếng ồn của những người khác sẽ có cảm giác thư thái hơn nhiều. À, đấy còn tùy trường hợp nữa.

Thiên Tử Thất đi vài vòng hỏi tới bợi lung tung cuối cùng mới biết đường đến phòng bếp. Theo chỉ dẫn y đi một mạch tới đó, vì đã là buổi trưa nên mấy vị trù sư đều đang bận rộn làm cơm, ý chí quyết tâm rất cao, nếu giờ mà vào hỏi chắc chỉ có đường bị lườm chết. Đứng ở cửa được một lúc y liền thấy nóng, chạy vội cách xa vài bước. Một hầu nhân thấy y cứ lúi ha lúi húi trước phòng bếp thế là đi đến, vỗ nhẹ vai y một cái, nói : “Ngươi cứ đứng đây làm gì? Để mấy vị trù sư thấy chắc chắn sẽ bị mắng một trận lớn đó.”

Theo phản xạ Thiên Tử Thất nhanh chóng quay đầu lại, thấy người kia nét mặt cũng không quá khó gần nên dễ dàng nói chuyện : “Ta muốn đến lấy chút nguyên liệu về nấu ăn.”

Người kia khó hiểu hỏi : “Ngươi nấu?”

Thiên Tử Thất trong lòng tự nhiên có chút ngứa ngáy, nói : “Đúng a…”

Người kia nghe xong liền kéo tay y rời khỏi cửa phòng bếp, vòng qua đằng sau. Đến đó thì dừng lại, len lén đi vào trong, nhìn chẳng khác gì trộm rình rập vào nhà dân. Thiên Tử Thất thấy thế cũng chẳng làm gì, cứ đứng xem. Một lúc sau người kia đi ra với một ít rau nhìn khá héo và một chút thịt mỡ, thêm một bát gạo trắng, hắn gói gọn trong một mảnh giấy mỏng rồi chạy ra nhét vào tay y nói : “Ngươi cầm lấy, tuy đồ này không được tươi nhưng ăn cũng không vấn đề, chỉ cần rửa sạch chút là được. Nếu có đói quá thì có thể đến tìm ta tiếp, ta nhất định sẽ giúp.”

Người này đích thực là người tốt a! Dù chẳng biết y là ai nhưng vẫn đối xử rất tử tế.

Thiên Tử Thất nói : “Ngươi sao lại tốt bụng như vậy chứ. Đúng rồi, ta nên gọi ngươi như thế nào?”

Người kia nghe xong liền có chút ngại, gãi gãi đầu rồi cười một cái nói : “Cứ gọi ta là A Tứ là được.”

Thiên Tử Thấy đáp được, rồi cúi đầu cảm tạ xong đi mất tiêu. A Tứ còn chưa hiểu gì thì y đã phi đi mất, thế là đành cười một cái cho qua chuyện.

Thiên Tử Thất trên đường đi về thì đột nhiên ý thức được, nhét vội đống đồ kia vào áo. Từ cái chỗ đông người qua lại thì y bắt đầu đi chậm lại, kiểu trong lòng có tật sẽ giật mình bất cứ lúc nào, tốt nhất là cứ bình tĩnh cho chắc ăn. Đi đến một đoạn đường nhỏ thì y thấy có một đám người ở quanh, tạo thành gần nửa cái vòng tròn, đang bu nhau bàn tán đủ kiểu. Vốn ban đầu y sẽ không đi hóng chuyện đâu nhưng mà chết dở là cái tính đó đột nhiên lại nổi lên, không biết làm gì khác đành trườn lại xem. Y nhảy qua nhảy lại cũng không nhìn được vào trong, chỉ nghe thấy mỗi tiếng bàn tán và khóc nức nở. Có thể nói chiều cao của y có chút có hạn, mà người ở đây đều cao lớn bất thường nên muốn xem đành phải từ từ len lỏi vào trong. Trong lúc từ từ chui vào y luôn miệng nói hai từ xin lỗi, như vậy sẽ dễ lấy sự đồng cảm hơn.

Vừa vào đến trong, cảnh tượng đầu tiên mà Thiên Tử Thất nhìn thấy là một nam nhân đang cầm roi da đánh mạnh vào nữ nhân đối diện. Nữ nhân kia thì liên tục cúi lạy, tay vái chân quỳ, nước mắt nước mũi đều chảy hết ra cầu xin nam nhân kia tha mạng. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy phần nền đã bị ướt đẫm một mảng lớn, chứng tỏ chuyện diễn ra cũng đã lâu. Y tò mò bèn liều mạng hỏi một người có vẻ dễ tính bên cạnh : “Có chuyện gì vậy?”

Người đáp lại là một vị cô nương nhìn khá trẻ : “Huynh không biết hả? Chẳng lẽ là người mới?”

Thiên Tử Thất gãi má, cười gượng gạo, nói : “Đúng là vậy…”

Nghe xong vị cô nương kia mắt sáng hơn tinh tú, nhanh miệng nói nhỏ : “Vậy để ta kể huynh nghe a~ Chuyện là đại thiếu gia phát hiện vị nữ nhân kia ngoài ngài ấy còn chơi thêm mấy người nữa thế là tức giận đùng đùng, trực tiếp lôi gia quy ra phạt, nhìn cũng đủ biết đau đớn rồi…”

Sau đó vị cô nương này còn nói thêm một tràng dài về cuộc tình đầy bi ai của vị thiếu gia kia, đứng nghe không thôi thì đã đành, nhưng đôi khi còn có tiếng hò reo cổ vũ làm đầu y chẳng khác gì quả bóng trước trời nóng mà nổ tung. Sau khi nghe nói xong hết y mới thầm nghĩ : “Từ sau vẫn là không nên bắt chuyện bừa…”

Đúng, vừa bắt chuyện liền gặp một bà tám, nếu mà được nói thì chắc vị cô nương này có thể nói suốt tám canh giờ a…

Xét những điều vị cô nương này nói có thể hiểu như sau, nữ nhân đang qùy lừa gạt đại thiếu gia nên bị phạt gia quy. Thiếu gia vốn tính tình quái thai, nắng mưa thất thường, thích xu nịch mà lại ghét mấy tên lừa mình. Nữ nhân kia rất được lòng hắn, định cưới về làm thiếp mà đâu ngờ nàng ta vốn đã làm chuyện đó với hàng tá người khác rồi.

Thiên Tử Thất thiết nghĩ nếu vậy chỉ cần đuổi đi thôi, cần gì phải đến nỗi đánh người ta máu thịt lẫn lộn, bầm dập mặt mũi như kia. Nhưng y đột nhiên nghĩ tới tính cách của vị đại thiếu gia này thế là liền im bặt, không suy nghĩ gì nữa.

Ấy khoan… đại thiếu gia…? Không phải nói là… Bách Vân sao…?

Đang lúc suy tư miệt mài thì tay y đột nhiên bị kéo băng qua khỏi đám người, không hiểu chuyện gì nhưng theo bản năng y vẫn đặt câu xin lỗi trên miệng. Ra đến ngoài thì thấy người đang nắm tay kia là Phùng Liên, dù ít dù nhiều cũng coi là quen nên lòng y nhẹ hẳn, tính cảnh giác cũng bị nước cuốn hết. Hắn kéo y đến một chỗ vắng vẻ mới buông tay, nói : “Huynh sao không liên lạc với ta? Nếu hôm nay không phát hiện huynh có lẽ đến khi Bách gia diệt vong cũng không thấy mặt.”

Thiên Tử Thất ngơ ngơ ngác ngác, nói : “Ta có biết gì đâu mà liên lạc, với lại còn chưa đến hai ngày mà? Hơn nữa cũng chẳng có chuyện gì xảy ra a.”

Phùng Liên đột nhiên quay mặt ra đằng sau hình như nhận ra cái gì đó, xong quay lại, nói : “Ta quên mất huynh được điều đi đến chỗ Bách Vân-”

Thiên Tử Thất tranh lời, nói : “Bách Vân? Sao huynh biết?”

Có lẽ do không tự chủ được nên tay Phùng Liên liền đưa lên miệng, theo Thiên Tử Thất hiểu thì chắc là đang vạ miệng che giấu gì đó, y nhìn chằm chằm hắn nói : “Huynh giấu ta cái gì?”

Phùng Liên đột nhiên lùi ra sau một bước, bỏ tay xuống, hít một hơi lấy lại tinh thần, nói : “Ta không dấu nổi huynh nữa. Thực ra thì Bách Vân là con trai của Bách đại gia đã mất, còn người vừa nãy chính là trưởng tử Bách nhị gia. Ta đến vì một phần là lo cho đứa trẻ đó… haizz… nó biết chịu khổ quá mà…”

Thiên Tử Thất nói : “Vậy ý huynh là, đến đây vừa giúp Bách Vân vừa diệt Bách gia? Nghe không phải hơi vô lí sao?”

Phùng Liên nói : “Thật sự cũng không muốn… nhưng… thôi đi… Có huynh chăm sóc nó ta cũng an tâm rồi.”. Hắn thở dài một cái, nói tiếp : “Ta có tìm được ít thông tin, có gì sẽ liên lạc với huynh.”

Thiên Tử Thất thấy Phùng Liên đang có ý định lảng tránh chủ đề nên cũng không muốn dò hỏi quá sâu, chỉ nói : “Được, ta chờ.”

Sau khi nghe được câu trả lời thì Phùng Liên cười nhẹ một cái rồi quay đi. Vào chính cái lúc bóng hình kia biến mất thì y đột nhiên nhớ ra là bản thân không có biết đường về!

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ thật ra đường từ đám đông đến đây y vẫn còn nhớ đôi chút, theo đó mà lần mò về. Đám đông hồi nãy hình như cũng chưa có giải tán mà còn nhiều thêm một hàng, bàn năm bàn bảy đủ chuyện. Y cũng không còn cái gì tò mò nữa nên liền lướt nhanh qua, đi về hướng biệt viện.