Vong Vấn Vô Đáp

Chương 7 - Ta để cho huynh xem

Sau khi tìm được một đống vật liệu thì Thiên Tử Thất đích thân mang về, tuy số lượng có chút nhiều, phải chia ra nhiều lần mới hết, nhưng mà, vì đại cục, chỗ này có là bao. Y ôm vác bế bổng đủ kiểu với mấy ván gỗ, đi đi lại lại ít nhất cũng phải năm lần mới xong. Khi đã hoàn thành sứ mệnh bê mấy ván gỗ đến biệt viện thì y mới thở phào một hơi, lấy tay lau nhẹ vài giọt mồ hôi, cả người nhẹ hẳn ra. Lúc quay qua nhìn về phía Bách Vân, hắn đang nhìn y bằng con mắt kinh ngạc, y tò mò hỏi : “Đệ làm sao vậy?”

Bách Vân bây giờ mới có chút hoàn hồn, giọng vương xíu ngạc nhiên đáp : “Ta thật không ngờ huynh lại khỏe như vậy… Với lại chỗ này không phải hơi nhiều rồi sao?”

Thiên Tử Thất chống tay vào eo thở một hơi mạnh, nói : “Chỗ này đâu được tính là nhiều, nguyên sửa mái với sàn chưa chắc đã đủ.”. Ngay sau đó y cầm lên một vài ván gỗ nhỏ, nói : “Trước tiên ta sửa sàn trước, đệ làm gì cũng được miễn đừng vào trong vội.”

Còn không biết Bách Vân trả lời ra sao thì Thiên Tử Thất liền bê hết gần một nửa đống gỗ đặt trước cửa chính, làm như vậy để sau khi dùng hết có thể không cần đi xa. Đầu tiên là y chạy đi tìm một cái búa, đập mạnh vào mấy chỗ sàn có màu đậm hơn, cái này chỉ cần đập một phát là vỡ vụn luôn. Dọn mất cái bát hứng mưa, nước dột qua một bên, xếp gọn gàng ngăn nắp chứ không phải để bừa đâu. Ngồi đập thêm một lúc nữa thì chính là không còn chỗ nào lành, tính đến hiện tại thì y đang đứng trên nền đất dưới sàn, quả thật có chút lạnh. Nghĩ tới mới để ý hôm qua y còn ngồi giữa sàn ăn cơm, hôm nay nhìn lại mới thấy hai người chưa bị ngã chết là may rồi.

Sau một loạt tiếng đập mạnh thì đến tiếng đập vào gỗ và kim loại. Thiên Tử Thất lấy mấy ván gỗ dài cùng mấy cái đinh tạm bợ nhặt ra được từ đống vừa nãy, mặc dù hôm trước khi dọn nhà y có tìm được một túi đinh, dù có chút gỉ nhưng cũng không thành vấn đề. Y định để đống đinh đấy rồi chút nữa đóng mái nhà, nhìn chất lượng của cả hai thì cũng không khác nhau là mấy nên tiện thì lấy dùng thôi. Sau một hồi vất vả đóng đóng đập đập thì cuối cùng cũng xong, mồ hôi trên người cũng ngưng tiết ra. Y vừa xong liền gọi Bách Vân : “Bách Vân đệ vào xem được chưa a.”

Vừa mới gọi xong Bách Vân liền ngay lập tức xuất hiện, nói : “Ta xem thế nào?”

Thiên Tử Thất nói : “Đệ thử đi qua lại một vòng xem có bị sập hay đại loại thế không.”

Bách Vân cực kì nghe lời, Thiên Tử Thất vừa dứt câu là liền thực hiện không có chút kêu ca. Ban đầu y cũng có ý định dõi theo, nhưng mà theo đúng lời, Bách Vân đi vòng tròn nên khi nhìn làm đầu y cứ quay như chong chóng. Thế là không nhìn nữa, nhanh chóng nhắm mắt lại để định thần.

Sau một lúc cuối cùng Bách Vân cũng đi xong, nói : “Ta thấy không có vấn đề.”

Thiên Tử Thất cố nói : “Được được, cảm ơn đệ. Nhưng đệ không thấy chóng mặt sao?”

Bách Vân bày ra vẻ mặt mặt một hữu tình tư, nói : “Đương nhiên chóng mặt nhưng ta vốn chẳng có việc gì làm.”

Thiên Tử Thất chỉ biết cười gượng, nói : “Hay là đệ nghỉ đi, ta làm chút nữa rồi nấu cơm cho nha.”

Bách Vân nhanh chóng nói : “Ta cũng giúp.”

“Thôi thôi, đệ cứ nghỉ đi, lên mái nhà mà chóng mặt dễ gây ngã lắm.”

“Không, ta làm được.”

“Nhưng mà…”

“Ta nhất định sẽ làm được.”

“Ha… được rồi… nhưng nếu mệt nhất định phải nói với ta!”

“Được.”

Sau khi bị nài nỉ, à không, thuyết phục và đã đồng ý thì Thiên Tử Thất tìm một cái thang để lên trên mái nhà. Vốn dĩ dùng kiếm để ngự lên trên cũng được cơ mà đến mấy việc này mà phải dùng đến pháp lực thì quả thật có chút không đáng. Nên tốt nhất vẫn là tìm một cái thang để cả hai cùng leo lên. Y cho Bách Vân leo lên trước để nếu có ngã còn đỡ được.

Đến lúc y lên đến bậc thang cuối cùng thì một bàn tay liền giơ ra trước mặt, chính là Bách Vân muốn kéo y lên. Một tia sáng le lói bị che khuất đột nhiên chiếu thẳng vào mặt y, tự nhiên bây giờ nhìn lại thấy Bách Vân quả thực rất rất rất đẹp, da trắng, tóc đen, mặt thanh tú, thân hình nhỏ nhắn. Cái ánh sáng kia cứ có cảm giác là một bức nền tôn lên vẻ đẹp của người trong tranh. Giờ mà nổi thú tính lên thì thật sự là quá mất mặt.

Thiên Tử Thất nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ đang giơ ra kia, nói thật dù không có thì y cũng không đến nỗi không lên được. Mấy chuyện này vẫn là đừng nên nghĩ nhiều thì tốt hơn, y đi lên liền tập trung vào công cuộc dò xét chỗ nào bị mục, dột. Cũng có ý định đi thử một lần là biết ngay nhưng Bách Vân lại cứ khăng khăng để hắn làm, y không đành lòng nên làm theo kiểu đi đến đâu biết chỗ đó.

Bách Vân đều muốn làm mấy việc như đóng đinh rồi các thứ, lần này Thiên Tử Thất cũng chẳng thèm quản nữa. Thiết nghĩ Bách Vân yếu như vậy, tập luyện rèn luyện thân thể chút không sao, với lại việc này cũng dễ chỉ cần nhắm rồi đập cho thẳng thôi. Ngồi làm việc cả buổi cuối cùng cũng xong, y lại thở phào một hơi xua tan mệt mỏi, lấy tay lau mồ hôi trên trán. Y đi xuống trước để chắc chắn lúc Bách Vân xuống sẽ không có chuyện ngã sứt đầu mẻ trán.

Thiên Tử Thất ở dưới chờ Bách Vân xuống, hắn xuống rất bình tĩnh nên sẽ rất ít khả năng trượt chân ngã đủ kiểu. Y ở dưới tự nhiên có tâm trạng nói đùa : “Cẩn thận đó, nhưng, đệ ngã ta nhất định sẽ đỡ nha!”

Lời vừa dứt thì Bách Vân liền trượt chân rơi xuống, cũng may Thiên Tử Thất đỡ được, cái này chính nói gì cái đấy đến trong truyền thuyết.

Cái lúc Bách Vân rơi xuống tim y cứ đập loạn xạ như tích góp cho dễ xuống âm phủ hơn. Cứ thử nghĩ nếu thật sự lúc đó không đỡ chính xác thì bây giờ cái y nhìn thấy không phải một người sống mà là một cái xác nát bét, máu chảy thành sông, cơ thể cứng đờ…

Cứ nghĩ đến là lại thấy rùng mình, hiện tại, y đang bế Bách Vân trên tay. Rồi tự dưng cứ có cảm giác kì quá ở bên tay giữ phía dưới, y nhanh chóng nhìn xuống. Cái cảm giác kì quái vừa nãy nói chính là tư vị của da chạm da, y cứng đờ nhìn Bách Vân, nói : “Đệ đây là…? Phía dưới chẳng lẽ… không có…?

Bách Vân thản nhiên nói : “Ý huynh là cái gì?”. Thấy mắt y cứ nhìn về hướng thân dưới thì hắn liền hiểu ra, nói tiếp : “À, nếu là cái đó thì đương nhiên có, chỉ là hơi ngắn chút. Không tin thì để ta cho huynh xem.”. Nói là làm, hắn bắt đầu đưa tay xuống phía dưới.

Ngay lập tức Thiên Tử Thất nhắm chặt mắt lại, nói rõ ràng dành mạch : “Ta tin ta tin, không cần như vậy đâu!”

Bách Vân nghe xong liền thả người lại chỗ cũ, nói : “Được, huynh tin thì ta cũng không bắt nhìn làm gì.”

Thiên Tử Thất trong vô thức nhẹ nhàng thở một hơi dài, bấy giờ mới dám mở mắt ra, nói : “Vậy ta có cần bế đệ vào trong luôn không?”

Bách Vân nói : “Nếu huynh đủ khỏe thì cứ việc.”

Thiên Tử Thất vui vẻ, cười nói : “Được, đệ cũng đâu nặng ta cũng không khỏe lắm a…”

Không nói thêm lời nào nữa, Thiên Tử Thất giữ nguyên trạng thái, bế Bách Vân vào trong nhà. Nhìn cảnh này quả thực có chút không đúng nhưng mà đều là do tình cảnh ép buộc cả thôi. Mọi việc xong xuôi, khi định đi nấu cơm thì y phát hiện nhà hết đồ làm cơm, suy nghĩ một hồi thế là liền nghĩ ra một ý tưởng nhỏ.