Sáng hôm sau. Y mơ màng mở mí mắt cứ dính chặt vào nhau không rời, dù chưa tỉnh hẳn nhưng vẫn cảm nhận được thân thể có chút không đúng lắm. Bình thường ngủ đều là tay chân lung tung tứ phía, chăn gối bay lia lịa vậy mà hôm nay người giữ nguyên một tư thế, chăn vẫn còn thấp thoáng đâu đó trên người, còn có chút ấm. Sau một hồi cố gắng, cuối cùng y cũng hoàn toàn thức tỉnh, lấy tay dụi mắt vài cái, định ngồi dậy nhưng lại cảm giác được cơ thể nặng hơn rất nhiều. Mà giờ mới để ý, đúng là từ đầu y đang nằng ở tư thế rất chênh vênh, nửa nọ nửa kia, cứ như bị ai đấy ôm chặt.
Vừa nghĩ đến khả năng này y ngay lập tức bị một ngoại lực nào đó, hoặc không, thúc đẩy nhìn xuống dưới, thế là liền hướng mắt theo. Vậy mà thật sự là đang bị ôm, mà người này chính là Bách Vân, y có chút không tin và cũng không dám tin. Chẳng hiểu sao bây giờ trong lòng y lại trào dâng một cảm giác ngại ngùng khó tả. Cuống quá chẳng biết làm gì, với lại y muốn coi như không biết gì mà ngủ tiếp cơ, biết vậy thì đừng cố chia tách hai mí mắt làm gì.
Tự dưng lại nghĩ ra mấy thứ không đúng đắn như này là sao chứ.
Dạo này đầu óc y khả năng có vấn đề thật rồi, suốt ngày nghĩ ba cái chuyện không đâu, lại còn theo hướng không tích cực mới sợ chứ. Y chợt nghĩ đến việc giải thoát cái eo khốn khổ kia, nhẹ nhàng nhấc tay Bách Vân ra, từng chút từng chút một đều rất cẩn thận, chỉ sợ người kia bị hành động quá mạnh của bản thân mà tỉnh giấc. Gỡ xong y nhấc từng tí thân thể ra khỏi tay đang ôm phía dưới, tuy nhiên phần eo không dám chạm xuống, ngộ nhỡ đè nát tay nhỏ bé kia thì lại toi.
Sau khi ra khỏi vùng nguy hiểm y ngồi lên, thở phào một hơi, lau đi phần mồ hôi không biết xuất hiện từ lúc nào. Chưa được bao lâu, phía sau phát ra một tiếng “ưm” trong trẻo, mang theo phần ngái ngủ. Y vô thức quay lại, vẻ mặt suýt nữa thì biến thành một dạng trắng bệch. Tất cả nỗ lực từ nãy đến giờ đều là muốn Bách Vân ngủ thêm chút, vậy mà cư nhiên y vừa thoát được ra hắn liền tỉnh giấc. Vậy thì cố gắng từ đầu đều là công cốc à!
Quay thì đã lỡ quay rồi, không thể nào coi như chẳng biết gì được, thế là y gắng tỏ ra bình thường nói : “Đệ… đệ tỉnh rồi… trùng hợp ghê… haha...”
Bách Vân “ừm” một tiếng rồi chống hai tay xuống chăn, vô tình để áo trên vai tuột xuống, kết hợp với gương mặt tuyệt mỹ của hắn thì đúng là nhìn rất quyến rũ.
A! E hèm! Không phải như vậy!
Y thật sự không muốn nhìn đâu cơ mà nếu quay đi nhất định sẽ phản tác dụng cho xem. Bách Vân giữ tư thế đó một lúc rồi trở lại ngồi như bình thường, có lẽ là do ngái ngủ nên mới dẫn đến hành động này. Y nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, để trấn tĩnh tinh thần liền chạy ra giếng lấy một vốc nước trên tay tạt vào mặt. Cái này coi như vừa rửa mặt vừa làm tinh thần bình tĩnh lại đi. Sau đó y vẫn ngồi đấy thơ thẩn hồi lâu, đủ loại ý tưởng không đúng đắn xuất hiện trong đầu, lúc chợt nhận ra mới lắc lắc đầu rồi vỗ vỗ má mấy cái xua tan mấy suy nghĩ có vấn đề kia đi.
Ngay sau đó y đứng dậy, định đi nấu chút cơm, nhưng lại phát hiện ra nhà hiện tại đến một cái loại gì nấu được cũng không còn. Giờ chẳng lẽ phải mạo hiểm đi vào khu rừng âm u sương mù đen nghịt kia lần nữa? Không đủ sức, không đủ tinh thần và quan trọng nhất là không muốn vào đó thêm lần nào nữa, quá khủng bố rồi.
Vậy chắc chỉ còn cách duy nhất là đi vào phủ rồi tìm cái người tên A Tứ gì đó xin ít gạo lần nữa. Lần này y nhất định sẽ trả tiền, dù sao thì công việc kiểu kiểu này cũng được tính vào danh sách nguy hiểm mà, trả người ta ít công thì sẽ thấy an tâm hơn nhiều. Vừa nghĩ xong y liền lon ton đi vào phủ, sau hai lần thì đã dễ dàng tìm được đường mòn lối mở mà người ta nói rồi.
Hôm nay vẫn là rất nhộn nhịp nhưng so với mấy ngày trước thì đúng là khí thế khác hẳn, trang phục cũng có phần lộng lẫy hơn. Y kiểu nửa mùa nên chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cũng như chẳng biết hỏi ai trong số đám đông này. Thôi thì có chuyện gì thì tính sau, đi tìm A Tứ lấy chút đồ ăn đã.
Thiên Tử Thất đi thẳng một mạch tới bếp, đường lối vô cùng chính xác, nói chung là y đã thuộc rồi. Người ở đây đúng là đang loạn cào cào hết lên, trù sư thì đang rất tập trung nấu ăn, thi thoảng lại quát mắng gì đó. Những người phụ giúp thì tay chân không ngớt, chạy ra chạy vào liên tục, người cầm xô nước, người cầm bó rau, người đặc biệt hơn xíu, treo một vòng tỏi quanh cổ. Bọn họ chạy qua chạy lại đôi khi lại va trúng y, vẫn là bị mắng mấy câu, cái này thật sự đúng là tự làm tự chịu. Xét cho cùng thì người ta đều bận không thấy mặt mũi chân tay đâu, còn y thì cứ đứng như trời trồng vậy, chưa bị lôi đi đánh một trận là may rồi.
Bỗng từ sau có một người bê một thùng nước lớn, vì mải chú ý đến thứ nặng trĩu phía dưới quá nên không để ý được phía trước. Lúc để ý thì chính là cách y chưa đến nửa bước chân, với đà này nếu dừng nhất định sẽ ngã. Y quay lại thì thấy tình hình đã không ổn, đang không biết làm gì thì đột nhiên có người cầm tay, lôi qua một bên. Vẫn may đều an toàn, khi quay lại nhìn để nói cảm ơn thì y phát hiện ra người vừa cứu bản thân là Phùng Liên. Trong lòng có chút nhẹ nhõm, y cười nói : “Cảm ơn.”
Phùng Liên “ừm” rồi nhíu mày, tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, hỏi : “Mà sao huynh lại ở đây?”
Thiên Tử Thấy thả tay để không bị giữ nữa, Phùng Liên có chút giơ xa quá, tay thật sự rất mỏi. Y xoa xoa cổ tay đáp : “Ta đến lấy chút đồ.”
Phùng Liên hỏi tiếp : “Đồ? Đồ gì mà lại đến tận phòng bếp?”
Thiên Tử Thất ậm ừ nói : “Thì… chính là… đi xin chút… đồ ăn…”. Nói xong y kiên quyết khẳng định : “Tất nhiên, cũng không phải như kia đâu!”
Bỗng một tiếng “phụt” vang lên, y theo bản năng nhìn về phía Phùng Liên, vậy mà hắn đang cố nhịn cười, thà rằng cười to một trận luôn đi cho rồi. Giờ đánh hắn một trận chắc cũng không chết đâu nhỉ?
Phùng Liên vừa muốn cười lại vừa cố nhịn, cái khuôn mặt này chính là muốn bị đập một trận đây mà!
Thiên Tử Thất trong lòng có đôi chút tức giận, chất vấn : “Có gì buồn cười lắm sao?”
Phùng Liên lần này đã ép được thứ kia xuống nhưng vẫn theo kiểu đùa đùa thật thật, nói : “Chỉ là ta không ngờ cũng thấy được bộ dáng này của huynh.”
Chúng ta thân nhau lắm sao? Lời này có cảm giác như đã quen từ lâu vậy.
Thiên Tử Thất không muốn để ý nữa, nói : “Vậy ta đi lấy đồ.”
Đang định bước đi thì cánh tay Phùng Liên giơ ra, chắn mất đường đi, y cũng chẳng ngại, đổi hướng đi vòng qua cánh tay đó. Bỗng Phùng Liên nói : “Được, ta không đùa nữa. Huynh có thể theo ta, ta sẽ đưa thức ăn cho, dù gì ta với người kia thì ta coi như thân với huynh hơn mà đúng không?”
Thiên Tử Thất nghe xong liền quay lại, gương mặt tỏ rõ vẻ vui mừng nhưng rồi đều kiềm chế hết lại, bình tĩnh nói : “Cũng được a, vậy mau dẫn ta đi. Nhớ cho chút gì đó ngon ngon chút nha.”
Phùng Liên cười rồi cất bước đi, nói : “Vậy mau đi thôi.”
Thiên Tử Thất đáp “Được.” rồi vui vẻ theo sau Phùng Liên, tâm trạng thật sự rất hào hứng mong chờ. Không biết y sẽ được cho những đồ gì về nấu nướng đây, mong là sẽ tươi ngon chút.
Nhưng y không biết, bữa cơm hôm nay có lẽ sẽ không làm được.
----------~*~`~*~----------
Tác giả có lời muốn nói : Đoán xem tối qua đã có chuyện gì xảy ra nào?