Màu thịt gà đã dần chuyển sang mà vàng óng ánh, nhìn vô cùng ngon mắt, mùi hương của những gia vị kia ngày càng thơm, làm hấp dẫn người ngửi muốn chết. Một lúc sau y cảm thấy đã chín nên liền lấy ra, kiếm một cái lá đủ lớn để lên, khi tút con gà ra khỏi cây nướng vì nó bỏng quá nên suýt thì bị đánh rơi xuống đất. Vẫn may là phản ứng nhanh, nếu không thì sẽ đúng kiểu đồ ăn đến tận miệng rồi còn làm rơi mất. Ba người ngồi bệt xuống đất, trước ánh lửa bập bùng nóng bỏng, như này đúng là gần quá nên liền dịch ra vài bước. Liên Phúc ngồi nhìn từ đầu đến cuối, chẳng có việc gì làm mà muốn làm cũng không có, ngán ngẩm nói : “Ta cảm thấy như hai người cho ta ra rìa vậy á.”
Thiên Tử Thất đang ngồi xé từng mảnh thịt gà ra vừa thổi cho bớt nóng, nghe thấy lời này liền có chút hoảng hốt, nói : “Nào, nào có, chỉ là ta thấy không nên thôi…”
Liên Phúc nhìn chằm chằm y, nhíu mày nói : “Ý gì đây.”
Thiên Tử Thất nói : “Đâu có.”. Xong quay ra tiếp tục công cuộc xé thịt gà, thấy Liên Phúc đang định mở miệng nói tiếp thì y nhanh chóng nhét một miếng lớn vào miệng nàng ta. Không bỏ mặc Bách Vân, y đưa cho hắn một cái đùi gà, suy nghĩ trong đầu liền là, ăn nhanh chóng lớn.
Bách Vân nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn, y cười nhẹ đáp lại rồi lấy một miếng thịt ăn. Miếng thịt này rất mềm nhưng vẫn mang một độ dai nhất định, từng thớ thịt mềm mại được tước ra, hơi nóng nhẹ nhàng bốc lên. Khi ăn vị ấm nóng của miếng thịt ngập tràn khắp khoang miệng, mùi hương cũng hết sức ngọt, làm cho cảm giác thèm thuồng cứ dâng trào. Không ngờ lâu rồi nấu lại cũng ngon đấy chứ, không bỏ phí thời gian trước đây tập luyện chút nào. Tuy không thể so sánh với những quán trọ, thực gia nổi tiếng nhưng cũng không đến nỗi tệ.
Liên Phúc ăn xong một miếng vừa rồi thì vội che miệng, vẻ mặt tràn ngập vui vẻ, hớn hở nói : “Tay nghề tăng lên rất nhiều nha. So với lần trước thì quả thật rất tiến bộ.”
Thiên Tử Thất đang định giơ tay lên gãi đầu thì đột nhiên nhớ ra là đang ăn nên không tiện, đành cười nói : “Thật sao? Gần đây đều không nấu gì, tưởng rằng sẽ không ngon lắm chứ.”
Liên Phúc lắc đầu lia lịa, lấy một tiếng nữa bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói : “Không có đâu, ngon thật á. Không tin huynh hỏi tiểu đệ đệ kia xem.”
Thiên Tử Thất nghe xong vội quay sang Bách Vân nhìn, hắn phát giác được nên ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt y rất mong đợi, vẻ mặt cực kì hớn hở thì nói : “Đúng là rất ngon, ta cũng không ngờ.”
Được nghe mấy lời khen này xong y như đang ở trên mây bay bổng, khuôn mặt tràn ngập ý cười, vui vẻ nói : “Ngon vậy thì ăn nhiều một chút a.”
Bỗng Liên Phúc vừa nhai miếng thịt vừa hỏi : “À đúng rồi. Vị tiểu đệ đệ kia là ai vậy? Mấy tuổi rồi?”
Ngồi một lúc không thấy Bách Vân hó hé gì, việc gì làm thì cứ làm, ăn thì cứ ăn, thấy vậy y đành trả lời thay : “Tên là Bách Vân, đại thiếu gia, hiện tại là đại nhân nhà ta. Còn tuổi thì… ta vẫn chưa rõ…”
Liên Phúc ngồi khó hiểu một lúc như muốn hỏi gì đó rồi lại thôi, nàng ta ngó sang phía Bách Vân hỏi : “Tiểu đệ đệ nói chút gì đi, rốt cuộc đệ mấy tuổi rồi? Mười? Mười một?”
Tuy đúng là Bách Vân có hơi nhỏ con và gầy một chút nhưng số tuổi mười, mười một cũng hơi quá đáng rồi đi.
Bách Vân đến hiện tại mới lên tiếng, bình tĩnh nói : “Mười lăm rồi.”
Có vẻ lúc trước y đoán đúng rồi.
Liên Phúc vẻ mặt cực kì ngạc nhiên, chính xác là không tin, nói : “Mười lăm? Ta mới c-”. Vừa nói đến đây thì liền bị Thiên Tử Thất bịt miệng lại vì y biết lời phía sau rất có vấn đề.
Liên Phúc đẩy tay y ra, cáu : “Huynh làm trò gì đấy!”
Thiên Tử Thất xua xua tay, đưa nhẹ mắt sang phía người còn lại, ý bảo đừng nên nói thêm nữa, Liên Phúc cũng không phải không biết nên liền im lặng ngồi ăn tiếp. Sau khi ăn xong thì sắc trời vừa hay đã tối, bọn họ ngồi trước đống rửa sáng rực ấm áp mà không khỏi bị nóng. Thêm một lúc nữa thì củi đã cháy hết, nguồn sáng duy nhất hiện tại là ánh trăng vào sao trời. Dù không phải ngày rằm nhưng ít nhất mây không che khuất những vật kia, với lại đêm nay cũng có rất nhiều sao.
Bọn họ bước lên trên bậc thang trước cửa nhà, ngồi đờ đẫn ngắm không gian xung quanh một lúc, đúng là rất bình yên. Bỗng Liên Phúc lên tiếng, một lời cắt phăng bầu không khí yên tĩnh thơ mộng, nàng ta đứng lên, vũi nhẹ y phục, nói : “Ta vẫn nên quay về, nán lại lâu không chừng lại bị sinh nghi.”
Dù y không rõ vấn đề Liên Phúc gặp phải lắm nhưng vẫn nói : “Đi cẩn thận.”
Liên Phúc cười tươi rồi đột nhiên “A!” lên một tiếng như nhớ ra gì đó, lấy tay tìm vật trong áo, tìm xong thì hiện ra trước mắt y là một lọ thuốc nhỏ, mang màu xanh dương dịu mát, phía trên có một nút bịt, phần đuôi mang một sắc đỏ. Nàng ta nhấc tay y lên, nhẹ nhàng đặt thứ vừa tìm được vào lòng bàn tay y, ân cần nói : “Thuốc. Huynh nhất định phải uống, không được bỏ. Nếu bỏ ta nhất định sẽ mách sư phụ huynh.”. Nói xong nàng ta liền chào một tiếng rồi rời đi luôn, còn nói, sẽ gặp lại.
Thiên Tử Thất dù vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác nhưng vẫn giữ chặt lọ thuốc, nhẹ nhàng dịu dàng cười một cái xong cất đồ đi. Bách Vân ngồi trên y một bậc thang, thấy hết những cảnh vừa rồi và nụ cười kia, bèn tiến xuống, hỏi : “Huynh bị bệnh sao?”
Thiên Tử Thất nói : “Cũng không hẳn, chỉ là là thân thể không khỏe là mấy.”
Bách Vân “ừm” một tiếng rồi chẳng nói gì nữa, lặng lẽ nhìn thứ gì đó mà y không đoán được. Ngồi ngắm trăng như này đôi khi cũng khá thú vị, nhiều lúc y tự nhiên lại muốn bật cười, người không biết khẳng định sẽ nói hai từ tên điên cho xem.
Không gian tĩnh lặng, bình yên đến mức đáng sợ, bỗng y thấy một bên vai có chút nặng, nhìn sang thì thấy Bách Vân đã tựa vào đó mà thiếp đi. Không biết đã nghĩ bao nhiêu lần nhưng gương mặt của đứa trẻ này thực sự quá đẹp. Không biết phu phụ Bách đại gia phải tuyệt thế đến cỡ nào mới sinh được ra được một tiểu hài tử xinh đẹp cỡ này. Gương mặt nhỏ nhắn, lông mi dài, sống mũi cao, bờ môi hồng hào đẹp đẽ đến kì lạ. Nhìn thôi là đến cả nữ nhân cũng ghen tị với nhan sức này, có điều chỉ là thân hình quá gầy, nếu không thì đã bị mấy vị đại tỷ tiểu muội rước đi từ lâu rồi.
Đột nhiên y nảy ra ý định rằng sẽ bồi bổ, rèn luyện sức khỏe cho Bách Vân, giúp hắn có một cơ thể tốt hơn. Mười lăm tuổi mà có người còn nghi hoặc là mười, thế này thì đúng là bị suy dinh dưỡng rồi. Nhưng mà không sao, sau này cứ để y chăm, nhất định sẽ thiên nga hóa công, đẹp đẽ sẽ hóa thành cực kì đẹp đẽ!
Giữ thế này cũng không phải cách, thế là y nhẹ nhàng nhấc bổng Bách Vân lên, từng bước chậm rãi đi vào trong nhà. Tiếng sàn nhà thi thoảng cót két vang lên trong một không gian tĩnh mịch, đôi khi vì chăm chú quá mà y bị giật nảy mấy lần.
Đến phòng Bách Vân y dùng hết sức lực tay muốn mở cửa ra nhưng lại không thành.
Bây giờ cũng không thể dùng chân đá nát cửa mà xông vào, như vậy rất không thanh lịch, vả lại nhà đã nát vậy rồi mà y còn phá nữa thì sẽ chẳng còn gì lành lặn cả. Thế là y tiếp tục bế Bách Vân, đi đến căn phòng y ở tạm, nói chung đều không vấn đề gì cả nhưng chỉ có một cái giường. Chẳng lẽ lại ngủ chung? Như vậy không có được, giường không đủ lớn cũng không đủ vững chắc để chứa hết hai người.
Vẫn may y tìm được mấy cái chăn gối khác, thế là cho Bách Vân ngủ trên giường, đã được đắp chăn tử tế, còn y thì dải chăn xuống đất nằm. Vì chỉ có một cái chăn đó nên y sẽ ngủ theo kiểu nằm nửa đắp nửa. Mùa này cũng không có lạnh lắm nên sáng dậy nhất định sẽ kiểu chăn gối bay khắp nơi nên không cần quá quan trọng về việc này.