Tổng giám đốc công ty bọn họ ngoài ba mươi, tướng mạo anh tuấn, thể trạng cao lớn, trừ việc không thích cười nói đối với nhân viên hết thảy rất hoàn mỹ, nhất là hơn ba mươi còn chưa có bạn gái, sâu sắc được phái nữ kính yêu.
Đồng nghiệp nam trẻ tuổi nhắc đến y là không khỏi hâm mộ ghen tỵ tiếc hận, nhưng Kim Hạ lại không có.
Lúc hắn đến nơi này thực tập hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không nghĩ sẽ ở lại công ty này, nghĩ tới cái văn bằng Đại học, chỉ là một cái bằng Đại học không thể cùng một đống thạc sĩ bác sĩ cạnh tranh, đang lúc hắn quyết định cuốn gói rời đi, Tổng giám đốc kia nói với hắn: “Cậu làm rất tốt, tìm được công tác chưa? Không thì lưu lại đi.”
Cho nên, Kim Hạ liền ở lại, cũng đối với y có lòng cảm kích.
Hai người lúc bắt đầu rất vui vẻ, sau khi tan việc gặp nhau cùng ăn cơm xem phim, thỉnh thoảng thì được, nhiều lần Kim Hạ thấy chán. So với xem phim, hắn muốn về nhà chơi game hơn. Cho nên, hắn bắt đầu cự tuyệt.
Trên thực tế bạn bè của hắn rất ít, Đại học ba bạn cùng phòng được coi là bạn, sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi, ở trong công ty, giao tình với đồng nghiệp cơ hồ không có, duy nhất Tổng giám đốc còn bị game của hắn làm vật hi sinh.
“Kim Hạ, em luôn đi trễ nhất.”
Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng, đây là thanh âm mà bất kỳ một nhân viên nào cũng không muốn nghe thấy.
Kim Hạ bình tĩnh thoát cửa sổ trò chơi, quay đầu lại nhìn Nam Bác.
“Người không biết còn tưởng rằng em đang làm việc, nguyên lai là đang chơi trò chơi.”
Kim Hạ rất muốn biểu hiện xấu hổ, chính là, diễn kỹ của hắn không tốt.
“Lúc cấp trên mới đến nhận chức, lúc tan việc đừng để bị bắt được, không tốt lắm.”
“Cùng nhau ăn cơm đi. ” Nam Bác nói, “Một lần cuối cùng, cũng đừng từ chối anh.”
“Chờ một chút.” Kim Hạ nói, xoay người nói với nhóm Thiên Nguyên Sát Na rằng hắn đi ăn cơm.
Nam Bác có chuẩn bị, thật sớm đã đặt chỗ. Kim Hạ không thích cái quán ăn gọi là quý tộc này, muốn ăn phải đợi thật lâu, trực tiếp đi ăn thức ăn nhanh hoặc là tiệc buffet tương đối phù hợp với tính cách Kim Hạ, hắn không muốn đem thời gian lãng phí ngoại trừ trò chơi.
Nhưng Nam Bác là một người thích hưởng thụ cuộc sống, y mỗi ngày đều dùng hai giờ hưởng thụ bữa tối, Kim Hạ cảm thấy hắn và Nam Bác không trở thành bạn bè được, là có nguyên nhân.
“Kim Hạ, em biết tại sao anh muốn lưu em lại làm việc không?”
Kim Hạ cúi đầu chơi trò chơi trên điện thoại di động, hắn là người dùng tánh mạng ở trò chơi.
“Bởi vì khi nhìn thấy em, đã biết chúng ta là cùng một loại người.”
“…”
Kim Hạ ngẩng đầu nhìn y một cái: “Ừ, chúng ta đều là loài người.”
Đầu Nam Bác được chải chuốc cẩn thận tỉ mỉ, lộ vẻ bảo thủ nghiêm túc, tựa như hình tượng thường ngày của y, lúc này lại bị Kim Hạ chọc cười: “Em hiểu ý của anh, không muốn anh nói trắng ra sao?”
“…”
“Tâm ý của anh đối với em em hiểu được, em đối với anh, anh cũng hiểu được. Kim Hạ, nói cho anh biết, có thể cho anh một cơ hội không?”
“… ” Kim Hạ lắc đầu, “Không có cảm giác.”
Trên mặt Nam Bác hơi thất vọng, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại: “Em có từng yêu ai chưa?”
“Không có.”
“Có người trong lòng hay không?”
“Không có.”
“Vậy thì thật tiếc, anh rất muốn biết em thích người như thế nào. Em người này quá khó khăn để đến gần, nhưng lại có lực hấp dẫn kỳ quái, làm cho người ta không nhịn được muốn đến gần.”
“…”
“Em cười lên nhất định đẹp mắt, tại sao không cười nhiều lên?”
“Anh cũng rất ít cười?”
“Anh là vì giữ vững hình tượng trước mặt nhân viên.”
“… ” Kim Hạ mở chức năng chụp ảnh trên điện thoại di động ra, “Anh ngày mai nghỉ việc rồi, tôi không còn là nhân viên của anh, cười một cái lưu làm kỷ niệm.”
Kỷ niệm khi hắn đi làm gặp được “Đồng loại ” đầu tiên.
Nam Bác rất phối hợp cười một chút, Kim Hạ đánh giá: “Phong nhã.”
“Có động tâm hay không?”
“Không có.”
Vẫn thẳng thắng cự tuyệt.
Nam Bác đã quen cách hắn thẳng thắn, dặn dò một câu: “Người phải học được cách khôn khéo, không phải cấp trên nào cũng thích nuông chiều em.” […..ng` mới còn nuông chiều hơn anh gấp 10 lần kìa =.=!!!]
Những lời này khắc sâu trong đầu Kim Hạ, hắn cũng biết Nam Bác nuông chiều hắn, hắn mới dám đùa bỡn như vậy. Cấp trên mới đến không biết là hạng người gì, hy vọng là người tốt.
Không chỉ … có hắn, nhân viên trong công ty đều phỏng đoán cấp trên mới đến, theo tin tức điều tra, cấp trên tân nhậm là con của Chủ tịch. Nữ nhân viên trong công ty lại sôi trào, chủ tịch bất quá hơn 50, nói vậy thì đứa con sẽ không già lắm. Tưởng tượng của con gái thật chẳng khác gì, giống như Nam Bác Tổng giám đốc hơn ba mươi mà vẫn độc thân đốt đèn ***g đều không thể có được.
Kim Hạ quan tâm nhất là, cấp trên mới có thể hay không đầu tiên sẽ chỉnh đốn giảm biên chế, hơn nữa vô cùng nghiêm khắc, không cho phép nhân viên đi làm đục nước béo cò, cầm lấy một cây roi ở phía sau quật nhân viên, đem nhân viên bóc lột đến cuối tuần một nhà tư bản tà ác nhà.
Đang lúc mọi người nghị luận, cấp trên mới đi nhậm chức, sau đó… một ngày gió êm sóng lặng đã qua.
Ngày thứ hai, cấp trên mới triệu tập các trưởng bộ phận mở cuộc hội nghị, sau khi trở về các trưởng bộ phận tỏ vẻ cùng trước kia giống nhau.
Chúng nhân viên như giữa mây đen nhìn thấy thái dương, mọi người hoan hô tản ra.
Cấp trên mới đến, được nhân tính hóa là khả ái.
Kim Hạ có thể tiếp tục đi làm lười biếng, đối với hiện trạng này phi thường hài lòng.
Cùng bộ phận Ngô Hiểu Lệ ngày đầu tiên đi gặp cấp trên mới, sau đó tâm tình hình dáng lảo đảo chạy về, thét chói tai một hồi nhảy loạn một hồi. Từ tình huống thất thố của nàng đoán được, cấp trên mới quả nhiên là cao phú suất không hề lầm.
Tân nhậm cấp trên thật sự cao phú suất lại không có bạn gái, so với tiền nhậm còn trẻ hơn mấy tuổi.
Năng lực công việc của y lại được thời gian nghiệm chứng, điều kiện của bản thân đã truyền khắp công ty trên dưới.
Tất cả nhân viên đều bàn luận về cấp trên, nhất cử nhất động của y đều hấp dẫn chú ý các đồng chí.
Tân nhậm cấp trên cao cao gầy gầy, cười lên đặc biệt hiền hòa.
Tân nhậm cấp trên vô cùng thân thiện, đối với nữ sinh ôn nhu đến chết người.
Tân nhậm cấp trên bình dị gần gũi, mỗi ngày chỉ đơn giản xuất vài khối tiền đi ăn.
Tân nhậm cấp trên đi làm sớm nhất, tan việc trễ nhất.
…
Sau đó, mọi người phát hiện tân nhậm cấp trên không phải là đi làm sớm nhất, tan việc trễ nhất, mà y căn bản là ở tại phòng làm việc của Tổng giám đốc, chân không bước ra khỏi cửa.
Phòng làm việc Tổng giám đốc có phòng nghỉ trưa, tân nhậm cấp trên này trực tiếp ở trong phòng làm việc, đối với chuyện ăn uống cũng không chú ý, chỉ gọi từ bên ngoài đem vào. Đồ ăn ở ngoài cũng là cấp bậc bình dân, đắt tiền nhất cũng không vượt quá 50. Các nhân viên đều rối rít cảm thán: cấp trên mới tới quá liều mạng. [..đập tiền vào game như gì mà ăn là ko quá 50 ==”]
Y công việc chuyên nghiệp như vậy, dẫn đến các nhân viên cũng không dám thư thả, trong lúc nhất thời, toàn thể nhân viên cũng bắt đầu phấn đấu. Thề phải đem quý đầu năm của công ty tăng lên 20%.
Kim Hạ dưới tình huống không khí này, cũng không thể lười quá mức, đem tiểu hào toàn quyền giao cho Thiên Nguyên Điện Hạ xử lý, hắn cũng phải phấn đấu làm việc.
Cũng không biết Thiên Nguyên Sát Na đang làm gì, Kim Hạ chỉ cần lên mạng là thấy y, không giây phút nào không có ở đó, năm đó tha âm lại không biết xấu hổ nói công việc vội, không rảnh phối âm?
Thiên Nguyên Sát Na thỉnh thoảng sẽ hoài niệm nói nhớ Thịt Viên mỗi ngày tới thúc âm, ăn ngon lại biết nặn vò, trước lúc Xiêm Y Xốc Xếch biến sắc, y sẽ chân chó nói Thiểm Thiểm đại thần cũng rất tốt, uy vũ lại khí phách!
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: tôi nộp âm.
【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: bộ nào?
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: Chuyến xe Hạnh phúc. Tiên Bối nói muốn trong ngày lễ tình nhân ban bố, tôi không nộp âm liền đổi người.
Tiên Bối: là bánh quy giòn
Miêu Nhĩ Đóa: là Orecchiette [hình để cuối chương]
【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: sau đó cậu liền nộp? Manh Nương gặp cậu khóc lắm cơ à nha, cậu kéo âm nàng bao lâu rồi.
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: không, lễ tình nhân là sinh nhật của Miêu Nhĩ Đóa, tôi chúc mừng sinh nhật nàng.
【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: Thiểm Thiểm, ngày Cá tháng Tư là sinh nhật tôi!
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: ừ.
【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: = = tỏ vẻ chút đi.
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: cần sao? Hàng năm người hâm mộ chúc mừng anh hằng hà sa số.
【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: Manh Nương nói, hi vọng ở ngày sinh nhật của tôi ban bố Không Kiếp đệ nhất kỳ.
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: …
【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: Tiên Bối nói, ngày đó tổ chức sinh nhật cho tôi, ngay cả chỗ cũng đã đặt rồi.
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: tôi không đi.
【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: ừ.
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: …
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: có phải anh thấy tôi không xứng làm bạn?
【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: sẽ không, mỗi người đều có cuộc sống của mình, chỉ là hơi tiếc.
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: xin lỗi.
【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: Thiểm Thiểm chưa từng gặp bạn trên mạng ra ngoài đời thực? Đám người Áo Mũ Chỉnh Tề kia cũng chưa?
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: cùng Đoàn ăn vặt đoàn gặp qua rồi, tôi đã nói rồi, Áo Mũ Chỉnh Tề bọn họ, thật sự là ở trên mạng quá thiết nên tôi cũng muốn thấy mặt họ, cho nên nên đáp ứng đi ra ngoài, kết quả…vỡ mộng.
【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: … Thiểm Thiểm, chúng ta còn chưa đủ thiết… à.
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: …
【 Mật 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: trước tiên là nói về lần đó sao lại vỡ mộng.
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: … Không muốn nói.
Nên bắt đầu nói từ đâu. Hắn năm 16 tuổi biết Áo Mũ Chỉnh Tề, hai người ở chung một chỗ chơi nhiều game như vậy, quan hệ tốt như keo sơn. Bọn họ biết là trò chơi kia có kỹ năng phu thê, vì kỹ năng hai người kết hôn, sau lại đùa rằng dù trò chơi không có kỹ năng phu thê bọn họ cũng sẽ kết hôn, giống như đang tuyên thệ gì đó.
Suốt bốn năm, phải nói Kim Hạ không có điểm ảo tưởng là không thể nào.
Trong ảo tưởng của hắn Áo Mũ Chỉnh Tề hẳn là thân sĩ ưu nhã nhã nhặn, nhưng khi gặp hắn lại thấy Áo Mũ Chỉnh Tề là một tiểu lưu manh ngậm một điếu thuốc ôm một tiểu thái muội.
Lần tụ hội đó, Áo Mũ Chỉnh Tề đưa bạn gái y đến, bạn gái y không chơi võng du, nhưng nghe nói qua đại danh Kim Hạ, đối với hắn không khỏi ý địch bài xích.
Lần quốc khánh đó, Kim Hạ ở trong nhà Áo Mũ Chỉnh Tề nghỉ một ngày.
Nhà Áo Mũ Chỉnh Tề chẳng khác gì ổ chó, Kim Hạ ở ngày đầu tiên liền thu dọn phòng ốc, Áo Mũ Chỉnh Tề nói đùa rằng nếu hắn là con gái sẽ theo đuổi hắn. Kim Hạ xoay người lạnh lùng nhìn y, bởi vì lâu ngày chơi game khiến cho thần sắc Áo Mũ Chỉnh Tề uể oải vàng vọt, đột nhiên cái ý nghĩ gì cũng không có.
Áo Mũ Chỉnh Tề đối với hắn cũng rất thất vọng, nói rằng Kim Hạ lớn lên sao lại ngoan như vậy, so với y lại là học sinh giỏi. Y cho rằng mỗi ngày suốt đêm cùng y chơi game Kim Hạ cũng nên có trạng thái tinh thần giống y, hơn nữa còn là một tên làm cho các lão sư nhức não.
Sau lần gặp mặt đó, hai người đều là cảm thấy đối phương không cùng người một thế giới. Lần đó Kim Hạ cũng có ý nghĩ sẽ bỏ đi việc chơi game xuyên suốt này, bởi vì hắn không muốn mình sẽ có quầng thâm trên mắt mỗi ngày ngáp không ngừng, khóe mắt rỉ ra vật thể không rõ, nhìn rất thô tục.
【 Mật 】 Xiêm Y Xốc Xếch: không muốn anh thất vọng, giữ lại điểm ảo tưởng, rất tốt.