Vô Tự Thiên Thư

Chương 209: đại đả xuất thủ(thượng)

Một lần chém này gió mạnh nổi lên, ánh mắt mọi người đang nhìn vào miệng Tiểu Khai, ai cũng không ngờ tới hắn bỗng nhiên động thủ, mắt thấy Bàn Cổ Phủ đã bổ tới trên đỉnh đầu Tê Bì, nhìn thấy Tê Bì bỗng nhiên ngẩng đầu lên trợn mắt, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, cũng không trốn tránh, cũng không đón đỡ, chỉ nhìn hướng búa quát một tiếng: " Bàn Cổ Phủ quy vị!"

Trong tay Tiểu Khai đột nhiên không còn, cây búa dài hơn một thước kia nhất thời hư không tiêu mất, sau một khắc, Tê Bì đứng ngay đương trường, tay phải nắm chặt Bàn Cổ Phủ, đang lạnh lùng nhìn Tiểu Khai: " Ngươi còn có chiêu gì, lão phu cho ngươi thi triển."

" Này...đây là tại sao thế này?" Tiểu Khai nhất thời có chút bối rối.

" Lão phu sớm biết ngươi có tâm khác thường." Tê Bì cười lạnh nói: " Cây búa này của lão phu, vốn không chỉ có một bộ khẩu quyết, lão phu nói cho ngươi, bất quá chỉ là phương pháp sử dụng thô thiển nhất mà thôi. Tất cả thần khí đều là nhận chủ, nó sao lại có thể để cho người ngoài tự nhiên sử dụng."

Ánh mắt Tiểu Khai đảo qua khắp sân, trái tim chậm rãi trầm xuống.

Tất cả tinh duệ của Bá Cách gia tộc toàn bộ tới rồi, đang đứng phía sau Tê Bì, có đại thiếu gia và nhị thiếu gia, ở phía sau còn có Vũ Ca tiểu thư đang dùng một đôi mắt chán ghét nhìn mình, mà hai bên lại còn có ba ma tộc cao thủ gương mặt tuấn mỹ khi nãy, lại thêm bên ngoài, trên bầu trời rừng trúc rậm rạp che kín ma tộc, có lẽ mỗi người chỉ cần nhổ ngụm nước bọt, đã đủ bao phủ chính mình.

" Hôm nay...sợ là phải xong rồi..." Tiểu Khai nghĩ tới đây, tâm tình ngược lại bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói: " Ta không có chiêu gì khác, ngươi ra tay đi."

Khuôn mặt Tê Bì đanh lại, gật đầu nói: " Lão phu cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi lưu lại Trì Tiểu Trúc, cởi Phong Ma Khẩu Quyết cho lão tam, ta sẽ thả ngươi rời đi."

Tiểu Khai không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu nói: " Tiểu Trúc vốn là vợ ta, ta tuyệt không bỏ qua."

Vẻ mặt Tê Bì giận dữ, nhưng lại gắng đè xuống, nói: " Được, lão phu bình sinh kính trọng nhất chính là ma luyện sư, niệm tình đại sư là đệ nhất ma luyện sư của ma giới, lão phu sẽ khoan dung một lần nữa. Chỉ cần ngươi trị tốt cho con ta, lão phu sẽ thả ngươi rời đi, từ nay về sau sẽ tuyệt không truy cứu."

Đại thiếu gia nghe được khẩn trương, kêu lên: " Cha, còn có Tiểu Trúc muội muội..."

Tê Bì hung hăng trừng mắt: " Câm miệng!"

Tiểu Khai cũng không suy nghĩ, đừng nói là hắn không có cách nào giải được Phong Ma Khẩu Quyết, cho dù hắn biết giải, hắn cũng tuyệt đối không tin Tê Bì sẽ thả hắn, người trong ma giới lòng dạ độc ác hắn cũng nhận thức không ít, đối mặt với trường hợp này, hắn lập tức lắc đầu nói: " Thực xin lỗi, ta cự tuyệt."

Lần này Tê Bì thật sự là nổi giận, chợt quát một tiếng: " Đã ngươi muốn chết, ta đây thành toàn ngươi!"

Tiểu Khai một tay nắm chặt Sáng Thế Bảo Bình, trong lòng cả nửa điểm tin tưởng cũng không có, cắn răng ngạnh xương nói: " Ngươi tới đi."

Tê Bì rống to một tiếng, Bàn Cổ Phủ trong tay nhất thời hóa thành quang ảnh đầy trời, hướng Tiểu Khai đập vào mặt mà đến!

Lúc này đây, trong lòng Tê Bì ôm hận, đã ra tay toàn lực, thề muốn đem Tiểu Khai chém thành mảnh nhỏ. Huống chi hắn cầm thần khí trong tay, đây đã là hình thái cực mạnh nhất, có lẽ dù là Ma Tôn lúc này, cũng không dám ngay mặt cản trở một kích, ở đây chúng ma tộc nhìn thấy, mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, chờ xem Tiểu Khai bị chém thành huyết nhục tan tành trong nháy mắt.

Trong nháy mắt chạm nhau, Tiểu Khai ngoại trừ xuất ra Sáng Thế Bảo Bình, căn bản không kịp làm ra phản ứng gì khác.

Bàn Cổ Phủ với lôi đình vạn quân chi thế đánh lên Sáng Thế Bảo Bình, Tiểu Khai nhất thời khí huyết quay cuồng, giống như bị người hung hăng đánh một quyền vào bụng, oa nhổ một búng máu.

Nhưng Bàn Cổ Phủ không chút dừng lại, chỉ va chạm với bảo bình, rồi đột nhiên biến mất trong mắt Tiểu Khai, rồi sau đó, bên tai Tiểu Khai chỉ nghe được " đinh đinh đương đương binh binh bàng bàng" không ngừng bên tai, phảng phất toàn thân cao thấp như bị vật gì đánh trúng, đánh cho hắn toàn thân đau đớn, trước mắt một mảnh biến thành màu đen, trong tích tắc, cũng không biết đến tột cùng là nghe được bao nhiêu âm thanh, sau đó rốt cuộc " oanh long" một tiếng, Tê Bì chụp lại cây búa, đăng đăng đăng thối lui ba bước, dùng sức nhổ ra một hơi dài, cả giận nói: " Ngươi...ngươi đến tột cùng là ai?"

Phải biết rằng một chiêu này của Tê Bì, kỳ thật rất có giảng cứu, Bàn Cổ Phủ tuy lớn, nhưng lại nhẹ nhàng vô cùng, lưỡi búa càng không gì không xuyên, cho nên thích hợp dùng nhanh chế chậm, Tê Bì vừa rồi nhìn tưởng một chiêu, kỳ thật đã túc túc bổ ra mấy trăm búa, thực lực của Tiểu Khai cùng hắn như trời với đất, chỉ dùng Sáng Thế Bảo Bình ngăn được một chiêu thì đã bị trực tiếp chấn thành nội thương, cho nên, mấy trăm búa sau đó thật sự là bổ lên trên người Tiểu Khai.

Nhưng vấn đề xảy ra ở chỗ này.

Bàn Cổ Phủ thân là thần khí, trong tam giới không có thứ gì nó không chém được, nhưng nó vừa bổ vào sau lưng Tiểu Khai, đã bị một cỗ lực lượng cường đại mênh mông như biển bắn ngược trở về, dựa theo phỏng chừng của Tê Bì, đây là vì cỗ lực lượng này không phản công mà thôi, nếu không sẽ không chỉ hất ngược cây búa trở về, mà là sẽ đem mình chấn thành nội thương.

Điểm chết người chính là, hắn phát hiện cỗ lực lượng này, cư nhiên tương đương quen thuộc, như thế nào xem ra lại giống như lão đối đầu Vong Xuyên Quân Hắc Long lực, muốn nói có gì không giống, thì phải là cỗ lực lượng này rõ ràng càng lớn hơn Vong Xuyên Quân, càng tinh thuần hơn.

Đương nhiên, Tê Bì kinh qua sa trường, tự nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, cho nên cổ tay hắn vừa chuyển, lại bổ tới ngực Tiểu Khai, một lần này, lại bổ trúng một thứ khác.

Thứ này không ẩn chứa lực lượng đáng sợ gì, nhưng thứ này cứng, phi thường cứng, cứng ngoài dự đoán mọi người, Tê Bì phảng phất nghe được bảo bối của mình phát ra " khách sát" một tiếng vang, là giống như cây búa chém trúng mặt băng xuất ra một lỗ khuyết, lần này cả kinh không giống bình thường, ý niệm đầu tiên trong đầu Tê Bì chính là: thay chỗ khác thử xem.

Trước ngực phía sau lưng đều không được, tự nhiên phải là ở dưới, phá đi đan điền, hủy hồn phách nguyên anh, đây cũng là một lựa chọn a, cho nên Tê Bì xuất ra hơn hai mươi búa cuối cùng, đã toàn bộ hướng thẳng tới vùng bụng dưới của Tiểu Khai.

Chỉ một chút này, đã bổ trúng một thứ càng cổ quái gì đó.

Không bị bắn ngược, không có độ cứng, ra vẻ không có gì chống cự, nhưng lưỡi búa chém tới, thì giống như chém vào trong bùn đất, nửa điểm phản ứng đều không có, đảo mắt đã chém hết hai mươi búa, Tiểu Khai làm ra hình dáng không có việc gì, đứng ở nơi đó cả động cũng không động một chút, lần này Tê Bì thật sự là bị hù dọa, không nói hai lời, cả người bật lui, bật thốt lên: " Ngươi...ngươi đến tột cùng là ai?"

Sự tình này chỉ có thể nói Tê Bì tự tìm khó, nếu hắn trực tiếp chém thẳng vào cổ Tiểu Khai, có lẽ chuyện này không còn gì để nói nữa, nhưng trước tiên hắn chém trúng vảy rồng đen, sau lại chém Niết Bàn Tàn Phiến, cuối cùng lại hướng Vô Tự Thiên Thư chém hai mươi búa, chém trúng đều là chút ít pháp bảo cấp biến thái, vậy, giờ phút này hắn kinh nghi không chừng, cũng cảm thấy không được bình thường rồi.

Tiểu Khai liền phản ứng, lập tức ưỡn ngực, cười lạnh: " Muốn biết ta là ai sao? Vậy ngươi xem đây!" Text được lấy tại http://Trà Truyện

Hắn chậm rãi thò tay vào ngực, móc ra một vật phảng phất giống như lệnh tiễn gì đó, nhẹ nhàng vỗ, chỉ nghe " sưu" một tiếng, thứ này phóng lên cao, trong phút chốc xông lên trời cao vài trăm thước, " ba" một tiếng nổ tung, sương khói tràn ngập, nhất thời hình thành một đầu cự long dài miên duyên trăm thước, phát ra một tiếng rồng ngâm " ngao" cực kỳ hình tượng.

Tê Bì bật thốt: " Vong Xuyên Quân Hắc Long!"

" Đúng vây." Tiểu Khai gật đầu: " Ta là sư đệ của hắn."

Đạo yên hoa lệnh tiễn này, chính là tín hiệu ước định của Tiểu Khai và Vong Xuyên Quân ngày đó, thứ này phóng lên, Vong Xuyên Quân sẽ dẫn Vũ Nguyệt Yêu Linh và Liệt Hỏa Ám Linh trực tiếp đánh vào Bá Cách gia, tiếp ứng Bàn Cổ Phủ của Tiểu Khai.

Tê Bì lập tức ý thức được điểm này, Tiểu Khai chỉ cảm thấy hoa mắt, thân ảnh của Tê Bì đã biến mất tại chỗ, xa xa truyền đến thanh âm vội vàng của hắn: " Ta đi chặn lại Vong Xuyên Quân, các ngươi cùng tiến lên, đừng cho Nghiêm Tiểu Khai chạy thoát!"

Tiểu Khai hắc hắc cười lạnh: " Trời phạt còn chưa tới, vội chạy đi đâu."

Tiểu Trúc ngạc nhiên nói: " Trời phạt? Trời phạt gì?"

Lời còn chưa dứt, chợt nhìn thấy xa xa, bỗng nhiên " hoa lạp" một tiếng nổ, một đạo ngọn lửa ngăm đen như mực từ trên mặt đất phun ra, phóng lên cao, trong hỏa quang, một bóng người phảng phất như bị thiêu trúng chân nhảy tung lên, phát ra " ai yêu" một tiếng kêu kinh hoảng thất thố.

Người này không phải ai khác, chính là Tê Bì Nhĩ Bá Cách.

Đạo hỏa quang này đen đến mức che cả ánh sáng, lực lượng ẩn chứa trong đó có thể tưởng tượng, chúng ma tộc từ xa nhìn lại, đều cảm thấy quỷ dị không hiểu, nhịn không được đều nghĩ: " Địa ngục lửa ma này từ đâu mà đến, thế nhưng có thể thiêu tộc trưởng thành như vậy!"

Tê Bì lần này thật là ăn phải đau khổ, cỗ ngọn lửa này mãnh liệt, viễn siêu ngoài sự tưởng tượng của hắn, thế nhưng làm cháy sạch cả người hắn đau đớn, không thể không rơi xuống đất, đảo mắt, lông mày râu mép cháy sạch không còn một mảnh, toàn thân quần áo đều thiêu thành tro bụi, hắn vốn muốn chạy trốn, nhưng cỗ ngọn lửa này phảng phất như thông linh, đuổi theo hắn đốt, vẫn đốt mãi tới năm phút mới đột nhiên lùi trở về dưới đất.

Tê Bì bạo nộ như điên, quát to: " Ai? Đi ra cho ta!" Hắn một bên quát hỏi, một bên kích mạch một quyền xuống mặt đất, ma giới năm đại cao thủ thực lực có thể nhìn ra, đầy trời đều là bùn đất bay tung, ở tại chỗ nhất thời kích mở ra một cái hố to siêu cấp chừng mấy chục thước sâu, nhìn qua, chỉ cần dẫn nước vào là có thể làm thành một hồ nước.

Đương nhiên, dưới đất trống trơn, căn bản tìm không ra vị nào đã đốt lửa.

Tiểu Khai cười một tiếng phảng phất như hồ ly: " Cả Vô Tự Thiên Thư ngươi cũng dám đánh, xem, bị trời phạt rồi đó, hừ hừ, đáng đời."

Tiểu Trúc xem vào trong mắt, bỗng nhiên nhớ tới trước đây Tiểu Khai có kể cho mình nghe câu chuyện, vị Hoàng Sơn chưởng môn Tùng Phong đạo trưởng trong chuyện xưa từng bị thiêu qua, nhất thời môi khẽ run lên, không tiếng động nở nụ cười