Vô Tự Thiên Thư

Chương 208: Thập diện mai phục

Vạn Uẩn Bình phát ra một tiếng " ông" mạnh mẽ, bắt đầu kịch liệt chớp lên, khí lưu như cỗ dây trắng cùng bốn thanh phi kiếm nhất thời giằng co tại không trung, mặc dù không có một tiếng vang, nhưng cả không khí đều bắt đầu bị kéo thành lốc xoáy nho nhỏ, có thể thấy được sự đối kháng kịch liệt đến thế nào.

Điểm chết người chính là, bốn người này cư nhiên lại có một bộ dáng không thèm quan tâm, trong đó một người cười nói: " Ba vị ca ca, giằng co như vậy không tốt a, nếu không ta lên trước, các ngươi bắt hắn lại rồi nói sau đi."

Tiểu Khai khẩn trương, trong đầu linh quang hiện lên, bật thốt quát: " Phong! Ma! Khẩu! Quyết!"

Bốn người chấn động, cả phi kiếm cũng không quản, thân hình nhoáng lên, đã vọt ra ngoài vài trăm thước, bốn gương mặt tuấn mỹ trắng không còn chút máu, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, trong đó có một người run giọng nói: " Ba vị huynh đệ, các ngươi..có khẩn hay không?"

" Ta...ta giống như..." Trong đó có một người, lộ ra vẻ mặt thống khổ, lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên dưới chân hụt hẫng, rơi xuống giữa không trung, một người bên cạnh hắn nhanh chóng bắt lấy cánh tay hắn, vận khởi công pháp, điều tra một lượt trong cơ thể hắn, nhất thời lộ ra vẻ mặt thống khổ, thấp giọng nói: " Tam đệ hắn...hắn bị phong ấn rồi."

Bên này còn đang nói chuyện, bên kia, bốn thanh phi kiếm mất đi khống chế rên rỉ một tiếng, liền bị Vạn Uẩn Bình thành công hút đi vào.

Tiểu Khai càng gấp, ngẩng đầu nhìn xem bốn người phương xa, chỉ thấy ba người trong đó ngẩng đầu lên, thần tình đều bi phẫn, cùng kêu lên quát: " Để mạng lại!"

Tiểu Khai không nói hai lời, lại quay về phía trước hống một tiếng: " Phong Ma Khẩu Quyết!"

Ba người kia cả kinh, thiếu chút nữa sợ tới mức rơi xuống, ngạnh sanh đình lại thân hình, lại lui ra sau thêm vài trăm thước, nhìn nhau, mới phát hiện đều bình yên vô sự.

" Các ngươi đừng đi tới, đừng ép ta ra tay." Tiểu Khai lau mồ hôi: " Phong Ma Khẩu Quyết của ta không phải thứ vừa đâu."

Ba người trên mặt một trận xanh một trận trắng, thế nhưng thật sự không dám tiến lên, qua hồi lâu, mới có một người vỗ tay một cái, giật mình hiểu ra nói: " Ta biết rồi! Nguyên lai người phong ấn tam thiếu gia chính là ngươi!"

" Đúng vậy, đúng là ta!" Bây giờ đã bại lộ, Tiểu Khai ngạnh cứng nói: " Cho nên các ngươi đừng ép ta, ta chỉ là muốn mang Tiểu Trúc đi, không muốn phong ấn luôn các ngươi."

Ba người rất là trù trừ, mắt thấy Tiểu Khai đi tới lầu trúc, trong đó một người bỗng nhiên nói: " Ta giống như nhớ rõ...Phong Ma Khẩu Quyết cũng có hạn chế sử dụng."

Ánh mắt hai người khác nhất thời sáng ngời: " Ý tứ của đại ca là..."

" Hắn đang hù dọa chúng ta!" Người nọ chắc chắn nói: " Hắn khẳng định là đang hù dọa chúng ta, nếu không đã ra tay rồi, cần gì phải buông tha cho chúng ta?"

" Chúng ta đây..."

" Hai vị đệ đệ nếu dám đổ một lần, ba huynh đệ chúng ta hôm nay đánh cuộc, đổ thua, đơn giản là cùng số phận với tam đệ, nếu đổ thắng, cũng là vì tam đệ báo thù!"

Lời này nói xong, trên mặt lộ ra thần sắc quyết tuyệt, cư nhiên không chút chần chờ đón Tiểu Khai bay đi tới.

Tiểu Khai chỉ cảm thấy miệng phát đắng, thật ra hắn rất muốn sử dụng Phong Ma Khẩu Quyết, nhưng thứ này quả thực có hạn chế, trước kia hắn căn bản ngay cả làm sao sử dụng cũng không biết, bây giờ hắn thật ra dễ dàng dùng đến, nhưng một khi đã dùng, tiếp theo sẽ không linh nữa, Phong Ma Khẩu Quyết được xưng thần chi phong ấn, kỳ thật cũng là một thứ kỳ quái, Tiểu Khai mặc dù dùng qua vài lần, nhưng đến nay cũng không biết rõ huyền bí của nó.

Ba người bay đến càng gần, nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Khai, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, trên bầu trời, Vạn Uẩn Bình phát ra " ông" một tiếng kích động, sợi dây màu trắng lại quay về ba người bao phủ tới.

Ba người phối hợp cực kỳ ăn ý, trong đó một người hướng Vạn Uẩn Bình bay đi, trong tay toát ra một đoàn ma khí niêm trù, vừa lúc đón nhận Vạn Uẩn Bình, thực lực ba người này đích xác tương đương khủng bố, chỉ một người, thế nhưng có thể hoàn toàn ngăn trở công kích của Vạn Uẩn Bình, mà hai người khác, không chút dừng lại bay qua hướng Tiểu Khai!

Thời khắc mấu chốt, Tiểu Khai cầm Sáng Thế Bảo Bình trong tay, thầm nghĩ: " Sống hay chết, phải xem ngươi rồi."

Hai người lăng không đập xuống, một cỗ lực lượng cường đại làm cho người ta hít thở không thông trong phút chốc sinh ra khắp thiên địa, Tiểu Khai hít thở có điểm khó khăn, Sáng Thế Bảo Bình trong tay giơ cao lên, nghênh đón thân thể hai người đang hạ xuống.

" Hoa lạp! Hoa lạp! Hoa lạp! Hoa lạp!"

Trên lầu trúc vang lên một trận rồi một trận thanh âm, phảng phất như thủy triều mênh mông chụp đánh vào đá ngầm, liên miên không dứt, nghe thật kinh tâm động phách, Tiểu Khai ngẩng đầu lên, chỉ thấy mười ngón tay hai người mở ra, theo mỗi đầu ngón tay, đều bắn ra một cỗ ma khí niêm trù, mấy ma khí này vốn có thể nổ bạo, nhưng trên Sáng Thế Bảo Bình phát ra từng đợt từng đợt bạch quang, phảng phất như một vòng sáng rung động, với Tiểu Khai làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, đem công kích ẩn chứa uy lực vô cùng tiêu tan vô hình.

" Đây là thứ gì?" Trong đó một người rống to lên: " Như thế nào lại mang theo khí tức của lão gia tử!"

Thanh âm của hắn vừa bi phẫn vừa bất đắc dĩ: " Nói cho ta biết, công pháp của lão gia tử tại sao xuất hiện trong tay ngươi?"

Tiểu Khai làm gì có hứng thú giải thích với hắn, nhắm miệng chẳng ừ chẳng hử, nhìn thấy ma khí trên đỉnh đầu một mảnh nổ tung, chỉ cảm thấy trái tim càng nhảy càng nhanh. Hai người kia thì càng ngày càng tuyệt vọng.

Tê Bì đúng là một trong năm đại cao thủ của ma giới, lực lượng tầng cấp đã đạt tới cảnh giới cao nhất của ma giới, mặc dù lực lượng của Sáng Thế Bảo Bình cường độ cũng không tính lớn, nhưng lực lượng thế giới cấp bậc sâm nghiêm, lại có thể gắt gao thắng hẳn hai người kia.

Công dụng của Sáng Thế Bảo Bình chuyên môn nhằm vào phong ấn và trận pháp, nếu hai người trực tiếp thi triển công kích vật lí, kỳ thật Sáng Thế Bảo Bình đỡ không được, nhưng xảo diệu là ở chỗ, hai người này lại dùng trận pháp công kích thuật.

Tê Bì bình sinh nghiên cứu trận pháp phong ấn, được xưng tam giới đệ nhất, bốn người này là tâm phúc của hắn, tự nhiên được truyền thụ đầy đủ, bây giờ bọn họ xem Tiểu Khai là đại cừu nhân, còn không xuất ra công pháp đắc ý nhất của mình hay sao?

Tiểu Khai vốn còn đang lo lắng, nhưng nhìn nửa ngày, thì đã hiểu được, con mắt hắn vừa chuyển, nhất thời có chủ ý, hắn quay đầu nhìn Vạn Uẩn Bình trong không trung, quát: " Thu." Nhất thời thu hồi Vạn Uẩn Bình vào trong tay, người nọ đang đối kháng Vạn Uẩn Bình liền mất đi đối thủ.

Kỳ thật chiêu này cũng là hiểm chiêu, nếu người này lập tức ra tay công kích Tiểu Khai, có lẽ chỉ một chiêu hắn đã bị mất mạng, nhưng người này phi thường " sáng suốt" làm ra một lựa chọn sai lầm: cùng huynh đệ của mình nhất khởi công kích Tiểu Khai.

Vì vậy đối thủ của Sáng Thế Bảo Bình biến thành ba người, mà công kích của ba người này, đồng dạng không hề hiệu quả.

Tiểu Khai giờ phút này lại xuất ra Vạn Uẩn Bình, ý khí phong phát quát một tiếng: " Thu cho ta!"

Ba người kia vốn đang toàn lực công kích, làm sao còn dư lực đối kháng Vạn Uẩn Bình, mắt thấy Vạn Uẩn Bình bay lên, ba người tâm ý tương thông, lời cũng không cần nói, đều đồng loạt quay đầu lại, vọt đến địa phương thật xa.

" Ngươi trốn không thoát đâu, chúng ta đi thỉnh lão gia tử!" Ba người xa xa nói một câu, lại ôm lấy tam đệ đã tàn phế của họ bỏ chạy.

Tiểu Khai chỉ biết cười khổ, cần gì đi thỉnh lão gia tử, có lẽ lúc này hắn đã đột phá phong ấn của Tiểu Hùng Miêu, sắp đuổi tới đây.

Hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh tâm thần, ngẩng đầu nhìn lên.

Cửa sổ đúng lúc mở ra, khuôn mặt tiếu lệ của Tiểu Trúc nhìn xuống, đón nhận ánh mắt Tiểu Khai, vui vẻ nói: " Nghiêm Tiểu Khai?"

Giờ phút này quá khẩn cấp, Tiểu Khai đã bất chấp đường đột người ngọc, liền bay lên lầu trúc, nói nhanh: " Tiểu Trúc cô nương, ta đến đưa nàng..."

" Ngươi không cần phải nói, ta biết, ngươi muốn mang ta bỏ trốn." Tiểu Trúc giơ tay ngăn thanh âm Tiểu Khai: " Ta không ngốc, thấy các ngươi đánh thành như vậy, còn nghe được các ngươi nói chuyện, ta được nhiên hiểu được mục đích của ngươi."

" Vậy nàng..." Tiểu Khai đỏ mặt, rõ ràng có rất nhiều lời muốn giải thích, nhưng không biết giải thích thế nào, hắn móc ra Vạn Uẩn Bình, mở miệng bình cắn răng nói: " Tiểu Trúc, trước tiên chỉ có thể đắc tội, hôm nay ta nhất định phải mang nàng đi..."

" Từ từ!" Tiểu Trúc vội vàng hô một tiếng.

Miệng Vạn Uẩn Bình phát ra một tiếng kích động, rồi lại bị Tiểu Khai kiềm chế trở về, nói: " Còn có chuyện gì?"

Giờ phút này sự việc vạn phần khẩn cấp, Tiểu Trúc thân là con dâu của Bá Cách gia tộc, biết rõ người này đến cướp mình đi, vô luận thế nào cũng phải khẩn trương mới đúng, nhưng người ngọc trước mắt thần thái bình tĩnh, làm sao nhìn ra được một chút tâm tình ba động, cư nhiên hỏi: " Có thể nói cho ta biết, vì sao nhất định muốn dẫn ta đi?"

" Bởi vì..bởi vì..." Tiểu Khai hít sâu một hơi, thấp giọng nói: " Bởi vì nàng vốn là vợ của ta."

Tiểu Trúc lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế, nhưng vẻ mặt lại mang theo vài phần khốn hoặc, nàng trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: " Kỳ thật, chuyện xưa ngươi kể cho ta nghe, là thật, đúng không?"

Tiểu Khai cắn răng nói: " Đúng!"

Vẻ mặt Tiểu Trúc càng cổ quái, nói: " Nhưng ngươi trong chuyện xưa, không phải bộ dáng này a?"

Giờ phút này đã nói ra, Tiểu Khai cũng không giấu giếm, nói: " Thật không dám giấu giếm, đây không phải mặt thật của ta."

Tiểu Trúc nhíu mày nói: " Vậy có thể cho ta nhìn thấy ngươi không?"

Tiểu Khai lo lắng, quay đầu lại nhìn dưới lầu xa xa, nhìn thấy rất nhiều đầu người đang chạy tới, có thể thấy được hành tung của mình đã hoàn toàn bại lộ, hôm nay sống chết chỉ lúc này, hắn nghĩ tới đây, không muốn tiếp tục dây dưa cùng Tiểu Trúc, nghiến răng nói: " Nàng không cần kéo dài thời gian, ta phải đưa nàng đi, dù nàng có hận ta cũng không sao, ta hôm nay phải đưa nàng đi cho được."

Tiểu Trúc rõ ràng gật đầu: " Được, ta đi với ngươi!"

Nàng nhìn vết sẹo trên mặt Tiểu Khai, nói từng chữ: " Ngươi cho ta xem mặt thật của ngươi, ta hôm nay đi với ngươi, thế nào?"

Tiểu Khai ngây ra.

" Kỳ quái phải không? Kỳ thật ta cũng không biết, vì sao ta có ý niệm đáng sợ như vậy trong đầu, không ngờ lại chịu đi theo một người không biết có phải là tên lường gạt cùng nhau bỏ trốn, nhưng lại bỏ đi vị phu quân tương lai của mình." Tiểu Trúc nở nụ cười, nhưng nụ cười cũng mờ mịt và khốn hoặc: " Nhưng ta muốn thử một lần, thử tin tưởng ngươi một lần. Trong đầu ta có thanh âm mỗi ngày cho ta biết, ta là con dâu của Bá Cách gia tộc, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng ta lại có một thanh âm khác, luôn phi thường gian nan sinh ra, nhắc nhở ta hết thảy những chuyện này cũng không đúng, ta vốn không nên có thân phận thế này."

Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Tiểu Khai, nhẹ giọng nói: " Ta vẫn muốn tìm cho được thanh âm đã nhắc nhở ta, nhưng ta vẫn tìm không thấy, thẳng đến khi ta nghe được ba chữ Nghiêm Tiểu Khai, nghe được thanh âm Nghiêm Tiểu Khai, còn có...nghe được chuyện xưa của ngươi. Ta nghĩ thấy...có lẽ ta nên cho ngươi một cơ hội, thử tin tưởng ngươi một lần."

Tiểu Khai không còn lời gì để nói, cảm thụ trong lòng hắn chỉ có hai chữ: cảm động.

Giờ phút này, đầu người di động xa xa không còn trọng yếu nữa, Tê Bì đuổi theo phía sau không còn trọng yếu nữa, hết thảy không còn trọng yếu nữa, trọng yếu chính là giai nhân mất đi trí nhớ trước mắt, thế nhưng còn nhớ rõ mình, còn tin tưởng mình, còn cần mình cấp cho nàng một đáp án.

Chính mình làm sao còn giấu giếm nàng?

Tiểu Khai mặc niệm khẩu quyết, toàn thân có chút run lên, đã cởi Biến Hình Y xuống tới, lộ ra mặt thật của mình.

Tiểu Trúc nhìn thấy gương mặt của Tiểu Khai, có chút há miệng, thần tình không thể tin nổi. Rồi sau đó, nàng trợn to mắt, chậm rãi rưng rưng, chậm rãi hạ xuống, nói giọng khàn khàn: " Đúng vậy, ngươi vốn nên có hình dáng này..."

Nàng hít mạnh mũi, nhấc tay lau đi nước mắt, nhẹ giọng mà kiên quyết nói: " Chúng ta đi."

Thanh âm vừa ra, dưới lầu vang lên thanh âm Tiểu Khai không muốn nghe thấy: " Lão phu ở đây, ai cũng không được đi."

Thời khắc mấu chốt, Tê Bì rốt cuộc tới!

Tiểu Khai trầm xuống, hắn chậm rãi xoay người, đã nhìn thấy Tê Bì giận dữ đứng bên dưới.

" Nguyên lai phong ấn lão tam, chính là ngươi." Thanh âm Tê Bì cũng không lớn, nhưng thanh âm tràn ngập hận ý: " Ngươi chẳng những hủy đi lão tam, còn muốn đánh cắp Bàn Cổ Phủ của lão phu, thậm chí cả con dâu của Bá Cách gia tộc cũng muốn mang theo, Nghiêm Tiểu Khai a Nghiêm Tiểu Khai, ngươi quá độc ác!"

Giờ phút này lời đã nói ra, Tiểu Khai cũng không tiếp tục ẩn nhẫn, nói: " Được, chúng ta sẽ nói đạo lý. Tiểu Trúc vốn là vợ của ta, là ngươi dùng Cửu Thiên Huyền Nữ Hài xóa đi trí nhớ của nàng, còn muốn nàng trở thành công cụ cho Bá Cách gia tộc ngươi, lại nói tiếp, nên là ngươi có lỗi với ta mới đúng ba." Nguồn: http://Trà Truyện

Tê Bì ngạo nghễ nói: " Lão phu thân là một trong năm đại cao thủ ma giới, thiên hạ nữ tử, muốn ai không được, Tiểu Trúc cô nương được con ta xem trúng, đó là phúc phận của cô ta, cần gì nói đạo lý."

Tiểu Khai giận dữ, gật đầu nói: " Được, theo cách nói của ngươi, ta đây trộm lấy Bàn Cổ Phủ, phong ấn tam thiếu gia, thì cũng là chuyện đương nhiên đúng không? Tam thiếu gia đánh không lại ta, đó cũng chính tự mình tìm con đường chết, không liên quan gì tới ta chứ?"

Tê Bì giận dữ mà cười: " Được, ngươi xuống đây, ta thật muốn nhìn, ngươi làm sao đối kháng lão phu."

Giờ phút này Tiểu Khai đã biết được tâm ý của Tiểu Trúc, đã bỏ lại sống chết ra ngoài, lập tức hừ lạnh một tiếng, bước xuống lầu, không chút yếu thế đứng trước mặt Tê Bì.

Những cao thủ của Bá Cách gia tộc đã tụ tập ở đây, trong ngoài lầu trúc dày đặc người, chúng ma tộc phiêu phù trong không trung, vây hai người thành một hình tròn.

" Các ngươi tránh ra, không được vây khốn hắn." Tê Bì thật sự giận dữ: " Lão phu muốn đích tay đánh hắn thành mảnh nhỏ!"

Tiểu Khai cười lạnh nói: " Ngươi có lợi hại, chẳng lẽ còn chống đỡ được Phong Ma Khẩu Quyết của ta?"

Sắc mặt Tê Bì nghiêm túc phảng phất như có thể nặn ra nước, trầm giọng nói: " Phong Ma Khẩu Quyết được xưng thần chi phong ấn, chính là hiệu quả của phong ấn, lão phu nghiên cứu phong ấn mấy vạn năm, mặc dù chưa từng gặp qua Phong Ma Khẩu Quyết, nhưng sớm đã có vô số giả thiết, hôm nay lão phu có ít nhất tám phần nắm chắc có thể tránh được Phong Ma Khẩu Quyết, ngươi nếu không tin, có thể thử xem!"

Tiểu Khai bày ra tư thế, khí thế hung hung nói: " Ngươi xem đi!"

Thần kinh của Tê Bì trong nháy mắt căng thẳng, trong phút chốc đã điều chỉnh lực chú ý của mình tới cực hạn, trầm giọng nói: " Ngươi cứ ra tay."

Giờ phút này, khắp nơi yên tĩnh, tất cả ma tộc đều nín thở.

Tam giới phong ấn đệ nhất nhân, thật sự có thể ngăn trở được phong ấn tuyệt đối được xưng không thể giải: " Phong Ma Khẩu Quyết" hay không?

Trong chớp mắt, Tiểu Khai đã ra tay, hắn không có há mồm, nhưng bỗng nhiên đưa tay, trong tay một vật đón gió thì dài, cổ tay Tiểu Khai vừa động, đem vật ấy hươ thành nửa vòng tròn, hoắc nhiên đánh tới phía trước, một đạo hào quang trong suốt vô cùng hoa mỹ phát ra trog tay hắn, phảng phất kinh thiên trường hồng, phá đi trường không, thẳng ngay đầu Tê Bì đối diện đánh xuống!