Lấy được nhiều Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm như vậy, Bỉ Lạc Duy Kỳ hưng phấn không thôi.
Hắn sinh trưởng trong Bắc Vực Băng Nguyên. Thổ địa nơi đó cằn cỗi, căn bản cũng không có thiên tài địa bảo gì. Trong tứ đại cao thủ tuyệt đỉnh này, hắn là người nghèo nhất. Hôm nay đạt được tầm một phần sáu trong Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm cũng là một kiện pháp khí vô cùng cường đại, hắn đương nhiên là hưng phấn.
Uỳnh!
Nhưng đúng lúc này, phía trước, thân hình Dương Thiên khẽ động.
Trong chốc lát, hắn đã đến trước mặt Bỉ Lạc Duy Kỳ, duỗi bàn tay lớn ra. Dương Thiên vậy mà hung hăng trảo một cái về phía năm trăm Đạo Hoàng Kiếm trong tay Bỉ Lạc Duy Kỳ.
- Dương Thiên, ngươi thật không biết xấu hổ, cướp đoạt với ta…
Sắc mặt Bỉ Lạc Duy Kỳ đại biến, trường thương trong tay khẽ động, hung hăng quét về phía Dương Thiên. Cùng lúc đó, hai chân hắn dẫm mạnh Bắc Vực Băng Long sau lưng. Rầm rầm hai tiếng, hắn đột nhiên lùi ra ngoài vài chục trượng, muốn kéo giãn khoảng cách với Dương Thiên.
Chỉ tiếc, tốc độ của hắn nhanh nhưng tốc độ của Dương Thiên cũng không chậm chút nào. Như tia chớp, Dương Thiên lại đến trước mặt Bỉ Lạc Duy Kỳ lần nữa, một tay bắt lấy năm trăm thanh tiểu kiếm, tay kia động tác ầm ầm, trực tiếp đánh một quyền vào mặt Bỉ Lạc Duy Kỳ. Sấm sét rầm rầm, thú rống cuồn cuộn, Hổ Báo Lôi Âm Đệ Ngũ Trọng bỗng nhiên phát động. Khí thế mạnh mẽ như sóng gió động trời trực tiếp đánh vào mặt Bỉ Lạc Duy Kỳ.
- Không tốt!
Giờ phút này, Bỉ Lạc Duy Kỳ còn tâm trí lo lắng những thanh tiểu kiếm kia. Hắn ném những thanh tiểu kiếm kia đi, đưa hai tay ngăn trước người.
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang, thân thể Bỉ Lạc Duy Kỳ bay ngược về phía sau bảy tám chục trượng, ầm ầm đụng vào vách núi phía sau.
Hai tay chấn động răng rắc, cũng không biết là tiếng cẳng tay bị bẻ gãy hay trọng giáp màu trắng trên người vỡ toang!
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Bỉ Lạc Duy Kỳ lúc trắng lúc xanh.
Ở sau lưng Bắc Vực Băng Long kia, Dương Thiên đưa ra một trảo. Toàn bộ năm trăm Đạo Hoàng Kiếm đã ở trong tay Dương Thiên, thu vào trong Tu Di Giới Chỉ. Trong Tu Di Giới Chỉ này đã có gần một ngàn ba trăm thanh tiểu kiếm, gần như là một nửa Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm rồi.
Rống!
Tọa kỵ của Bỉ Lạc Duy Kỳ, Bắc Vực Băng Long kia nhìn thấy chủ nhân bị Dương Thiên nện bay, không khỏi gào thét, liên tục hất thân thể lên, muốn hất rơi Dương Thiên xuống.
Cái đuôi khổng lồ khẽ động, uỳnh một cái, trực tiếp công kích vào sau lưng Dương Thiên.
- Muốn chết!
Khẽ quát một tiếng, một tay Dương Thiên liền nhanh chóng ấn vào sau lưng Bắc Vực Băng Long này.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Âm thanh bạo vang liên tiếp nhanh chóng truyền ra từ các đốt trên thân thể Bắc Vực Băng Long này.
Dưới một chưởng này của Dương Thiên, xương cốt toàn thân của Bắc Vực Băng Long này dường như trực tiếp rã rời. Thân thể trực tiếp ngã xuống mặt đất, trong miệng mũi đều chảy ra máu tươi, muốn động đậy nhưng chỉ có thể co quắp cơ bắp thân thể.
Một quyền đánh bay Bỉ Lạc Duy Kỳ, một chưởng áp đảo Bắc Vực Băng Long!
Dương Thiên đã thể hiện ra thần uy tuyệt thế!
Giữa không trung, hai mắt Đại Bằng Kim Sí Vương lộ ra vẻ rùng mình. Mà Hỏa La Vương lại càng nhanh chóng linh hoạt điều khiển vương tọa Thánh Hỏa, nhanh như chớp lùi lại hai ba trăm trượng, kéo giãn khoảng cách rất xa với Dương Thiên.
- Dưới Võ Thánh Tứ Trọng Lôi Âm, nếu không có pháp khí tuyệt thế hoặc thiên phú siêu cường thì sợ rằng căn bản không thể nào chống lại Dương Thiên…
Đại Bằng Kim Sí Vương nhìn thẳng Dương Thiên, thì thào nói.
Vừa rồi mặt đất xuất hiện khe hở, Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm bay ra trong sơn cốc này chẳng qua là hơn hai ngàn thanh mà thôi, toàn bộ đều bị bốn vị Võ Thánh lấy đi.
Mặt khác còn có một số Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm bay ra từ nơi khác!
Vừa rồi mặt đất chấn động xuất hiện khe hở đã lan tràn chiều dài vài dặm, có một số Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm bay ra khỏi hạp cốc này cũng rất bình thường.
Bên ngoài hạp cốc.
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ, một đạo thân ảnh phá toái hư không xuất hiện giữa không trung.
- Chính giữa hạp cốc Yến Sơn này đã bị đại khí thế uy áp phong tỏa?
Người này thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi, thân hình to lớn, áo giáp có vẻ tàn phá, đúng là Dương Thạc.
Từ Bắc Vực Băng Nguyên, Dương Thạc liền muốn phá toái hư không, trực tiếp đến Yên Sơn.
Đáng tiếc chính là phá toái hư không, Dương Thạc mới phát hiện trung tâm Yến Sơn này có một luồng khí thế uy áp cường đại bao phủ, hư không hầu như cứng lại, căn bản là xé không ra!
Dương Thạc và Dương Địch dứt khoát trực tiếp phi hành về phía Yến Sơn.
Bắc Vực Băng Nguyên và Yến Sơn gần như liên tiếp nhau, mặc dù là phi hành nhưng cũng có thể nhanh chóng chạy đến.
Đương nhiên Dương Thạc và Dương Địch cũng không dám bay quá nhanh. Dù sao phía trước còn có một cường giả đệ nhất Bắc Vực Man Tộc đang cưỡi Bắc Vực Băng Long chạy đi. Người nọ đã bị hình dáng tướng mạo của Dương Thạc dọa, nếu Dương Thạc vượt qua lại chạm mặt với hắn, khó đảm bảo hắn sẽ không phát hiện ra manh mối gì.
Khi đó, Dương Thạc liền lành ít dữ nhiều.
Tận lực áp chế tốc độ, Dương Thạc và Dương Địch gần như theo sát Bỉ Lạc Duy Kỳ, một trước một sau đến Yến Sơn này.
Vừa rồi mặt đất Yến Sơn chấn động.
Dương Thạc lập tức biết rõ nhất định trung tâm Yến Sơn đã xảy ra biến cố lớn, rất có thể là Thần Long kia sắp xuất thế.
Kết quả là Dương Thạc cũng bất chấp quá nhiều, trực tiếp phá toái hư không đến bên ngoài hạp cốc. Hư không ở đây còn chưa cứng lại, chắc hẳn không có cường giả siêu cấp ở đây.
Ầm ầm!
Vừa mới đến đây, Dương Thạc lập tức nhìn thấy mặt đất đằng trước nứt ra một cái khe hở lớn.
Rắc…
Ngọn núi cao trước mặt gần như vỡ thành hai mảnh từ trung tâm!
Tiếng rầm rầm vang vọng, bụi đất đầy trời. Mặc dù đang ở giữa không trung nhưng Dương Thạc vẫn có thể cảm giác được mặt đất chấn động kịch liệt.
Vút!! Vút!! Vút!!
Sau một khắc, trong cái khe trước mặt này có hơn trăm đạo bạch quang nhanh chóng bay ra.
- Hả? Kia là vật gì?
Trên mặt Dương Thạc lộ vẻ nghi hoặc.
- Thu!
Hư không bên này chưa cứng lại, Dương Thạc trực tiếp mở ra không gian trong Thập Phương Ca Sa. Những bạch quang kia giống như con ruồi không đầu, vút vút vài cái, toàn bộ đều chui vào trong không gian Thập Phương Ca Sa.
- Nhìn xem là vật gì?
Thân hình Dương Thạc khẽ động, chui vào không gian trong Thập Phương Ca Sa.
Đã vào trong không gian Thập Phương Ca Sa, đây chính là sân nhà của Dương Thạc. Cho dù cường giả Võ Thánh đến đây, chỉ cần chống đỡ không bạo trong không gian Thập Phương Ca Sa này chỉ sợ cũng phải mặc cho Dương Thạc làm thịt.
Một tay khẽ động, Dương Thạc nhanh như chớp bắt những ánh sáng đang bay loạn khắp nơi này vào trong tay.
- Ồ? Hình như là một đống tiểu kiếm, khoảng tám chín mươi thanh. Trên thân thanh tiểu kiếm này ghi chữ gì vậy? Đạo Hoàng Kiếm?
Nhìn thoáng qua tiểu kiếm trong tay, Dương Thạc không khỏi thoáng sững sờ.
- Đạo Hoàng Kiếm? Đây là thứ gì?
Nhìn thấy rõ ba chữ trên thân những thanh tiểu kiếm này, Dương Thạc nhướng mày.
Dương Thạc chưa từng nghe nói về Đạo Hoàng Kiếm. Nhưng Dương Thạc không phải kẻ ngu. Phân tích ý tứ từ mặt chữ, hắn cũng biết những thanh tiểu kiếm này có quan hệ rất lớn đến Đạo Hoàng, một trong những tổ sư Nhân Đạo Văn Minh vào vạn năm trước. Chắc hẳn đây là binh khí năm đó Đạo Hoàng sử dụng, không phải tầm thường.
Chẳng qua là Dương Thạc không rõ vì sao Đạo Hoàng Kiếm không chỉ có một thanh, cũng không biết trừ bản thân hắn tìm được một ít tiểu kiếm này thì ngoài ra Đạo Hoàng Kiếm còn có những thanh tiểu kiếm khác không.
Vút!
Thân hình khẽ động, Dương Thạc trực tiếp rơi xuống mặt đất.
- Tiểu Địch, ngươi có từng nghe qua Đạo Hoàng Kiếm chưa?
Đợi Tiểu Địch hạ xuống mặt đất, sau khi hạ xuống, Dương Thạc trực tiếp hỏi nàng.
- Đạo Hoàng Kiếm?
Dương Địch cả kinh.
- Thiếu gia, ngươi bắt được Đạo Hoàng Kiếm rồi à?
- Ừm, được một ít!
Dương Thạc nói xong, trực tiếp đưa hơn mười thanh tiểu kiếm trong tay cho Dương Địch xem.
- Chỉ có những thứ này?
Nhìn thấy trong tay Dương Thạc có khoảng tám chín mươi thanh tiểu kiếm, Dương Địch thở dài một hơi, cũng không quá chấn kinh nữa.
- Đây là binh khí mà Đạo Hoàng đã sử dụng vạn năm trước, còn gọi là Tam Thiên Hoàng Đạo Kiếm. Đây là một thanh trường kiếm tuyệt thế có thể tách ra làm ba ngàn thanh tiểu kiếm, được xưng là có thể giết chết địch nhân trong hư không. Về sau Đạo Hoàng chém giết Thần Long, Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm này liền cắm ở trên người Thần Long. Hiện tại thiếu gia bắt được chắc hẳn chính là một bộ phận tiểu kiếm của Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm.
Dương Địch giải thích nói.
- Có ba ngàn thanh?
Dương Thạc nhướng mày.
Trong tay hắn lấy được cũng chưa tới một trăm thanh, còn chưa tới một phần ba mươi.
- Ồ? Trong những tiểu kiếm này hình như đã sinh ra một ít Kiếm Linh!
Nhìn chằm chằm những thanh tiểu kiếm này, trong chốc lát phát hiện ra những thanh tiểu kiếm này bị Dương Thạc trói buộc mà vẫn ong ong loạn hưởng, dường như là muốn thoát ra, Dương Địch lập tức đoán ra trong những thanh tiểu kiếm này đã có Kiếm Linh.
- Kiếm Linh sao?
Dương Thạc thoáng sững sờ.
- Ừm.
Dương Địch gật gật đầu.
- Thiên địa vạn vật kỳ thật có thể thai nghén ra linh trí. Mặc dù là một khối đá cứng, trải qua trăm vạn năm cũng có thể sinh ra linh trí. Trong truyền thuyết thời kỳ thượng cổ, một khối cực thạch tồn tại từ cổ chí kim đã sinh ra một đầu Đại Viên Vương, thực lực vượt qua Thần Long, là Yêu Thánh đứng đầu. Đáng tiếc không biết về sau đã chạy đến nơi nào rồi…
- Như thần tà, pháp khí, cả ngày tiếp xúc với nhân loại, hấp thu nhân thể thần hồn khí tức thì cũng dễ dàng sinh ra linh hồn. Cái này chính là Kiếm Linh, Khí Linh.
- Linh trí trong những binh khí pháp khí này thường không cao, bình thường phải trải qua vài vạn năm phát triển mới có thể có linh trí tương đối như nhân loại.
Dương Địch nói.
- Thì ra là như vậy!
Dương Thạc khẽ gật đầu.
Đối với Dương Thạc, hơn mười thanh Đạo Hoàng Kiếm này không có tác dụng lớn.
Nhưng Kiếm Linh trong này lại khiến Dương Thạc có một ít dẫn dắt!
Trong việc tu luyện lực lượng, Dương Thạc khống chế chân khí thuần dương, thần hoang nguyên lực đã có cấp độ tương đối cao rồi.
Nhưng về tu luyện thần hồn, Dương Thạc vẫn không hiểu ra sao.
Đã có Kiếm Linh trong Đạo Hoàng Kiếm này, phỏng theo nó, Dương Thạc tuyệt đối có thể lĩnh ngộ thêm về thần hồn ý niệm.
- Thiếu gia, Kiếm Linh trong những Đạo Hoàng Kiếm này còn quá yếu.
- Nếu tập hợp ba đến năm trăm thanh Đạo Hoàng Kiếm cùng nhau, hợp Kiếm Linh lại làm một, chờ khi lớn mạnh thì tốt hơn. Hiện tại mấy chục thanh Đạo Hoàng Kiếm này, cho dù có tập trung Kiếm Linh lại với nhau thì cũng quá yếu, chỉ hơi không cẩn thận cũng sẽ tan rã ngay. Không bằng thiếu gia bắt nó để vào trong huyết trì Hắc Hùng, dùng huyết dịch Hắc Hùng tẩm bổ thì sẽ không tan rã nữa!
Dương Địch đề nghị nói.
- Ừm, cứ như vậy đi.
Dương Thạc khẽ gật đầu. Vù một cái, Cửu Dương Chân Thân xuất kiếu, mang theo những Đạo Hoàng Kiếm này chui vào trong khoang ngực thượng cổ Hắc Hùng, ném Đạo Hoàng Kiếm vào trong huyết trì.
- Hiện tại chúng ta đã đến gần trung tâm Yến Sơn rồi. Không biết tình huống cụ thể bên này thế nào, có cường giả siêu cấp nào đến…
Đi ra từ trong thi thể thượng cổ Hắc Hùng, Dương Thạc đến bên cạnh Dương Địch, thở ra một hơi thật dài rồi nói.
- Chắc hắn đám người Dương Thiên đã đến rồi.
Dương Địch nói.
- Còn có Bỉ Lạc Duy Kỳ kia, Đại Bằng Kim Sí Vương không biết có đến không. Tóm lại ở bên này tuyệt đối có không ít cường giả cấp bậc Võ Thánh. Thiếu gia, hay là chúng ta vào trong không gian Thập Phương Ca Sa, không nên tùy tiện đi ra ngoài!
Trong ngữ khí của Dương Địch lộ vẻ lo lắng.
- Chúng ta không cần tranh đoạt Thần Long kia.
- Năm đó Đạo Hoàng trấn áp Thần Long đã liên hiệp không ít cường giả nhân loại siêu cấp. Phần lớn những binh khí, pháp khí, áo giáp của những cường giả siêu cấp này đều tán lạc trong lòng đất Yến Sơn. Lần này Thần Long xuất hiện, những thứ này chỉ sợ cũng xuất hiện. Chúng ta chờ đợi cơ hội lấy một ít binh khí pháp khí thượng cổ thì tốt rồi.
- Nếu may mắn, nói không chừng còn có thể đạt được truyền thừa thượng cổ!
Dương Địch đề nghị.
- Ừm.
Dương Thạc khẽ gật đầu. Thực lực hiện tại của hắn quá yếu, mạnh mẽ tranh đoạt bảo vật với cường giả Võ Thánh có độ khó rất lớn, chỉ có thể chờ đợi cơ hội thôi.
Có thể cướp được một hai kiện chí bảo thượng cổ là đủ!
Trong những chí bảo thượng cổ kia rất có thể giống như Đại Phạm Âm Chung, phía trên khắc một ít bí pháp, vũ kỹ, công pháp. Nếu chiếm được những chí bảo kia thì gần như chiếm được truyền thừa thượng cổ.
- Ở đây chờ Thần Long kia xuất thế chắc rất lâu.
Dương Thạc nói.
Uỳnh!
Mà hầu như ngay khi Dương Thạc vừa mới nói xong, chợt thấy bên ngoài không gian Thập Phương Ca Sa bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ.
Sau một khắc, dường như toàn bộ thiên địa đều lắc lư vậy.
Đang ở trong không gian Thập Phương Ca Sa, Dương Thạc cũng có thể cảm nhận được toàn bộ thiên địa ầm ầm sáng ngời, dường như có lực lượng vô cùng mênh mông gì đó đang chạy ra từ lòng đất. Luồng lực lượng này có thể nói là mạnh mẽ đến cực điểm. Cho dù là lúc trước, Dương Thạc ở trong thân thể Ẩn Giao Vương đã bị ngũ đại Võ Thánh của Thiên Âm Môn và Lôi Điêu Vương đằng trước công kích, uy thế cảm nhận được cũng khó có thể đánh đồng với uy thế mênh mông bên ngoài Thập Phương Ca Sa lúc này. nguồn Trà Truyện
Dương Thạc có thể khẳng định, nếu Ẩn Giao Vương đang ở trung tâm Yến Sơn thì luồng uy thế kia có thể trực tiếp đập nát thân thể Ẩn Giao Vương!
Đại năng thượng cổ!
Nếu không, chỉ sợ mạnh mẽ như Dương Thiên, Đại Bằng Kim Sí Vương cũng không có khả năng có được uy thế như thế.
Cũng chỉ có đại năng thượng cổ mới có thể mạnh mẽ, hung hãn, khủng bố như vậy.
Trong Yến Sơn này bỗng nhiên xuất hiện đại năng thượng cổ, chỉ sợ chỉ có đầu Thần Long kia thôi.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Dưới uy thế chấn động, Dương Thạc cảm giác được không gian trong Thập Phương Ca Sa gần như sắp tan vỡ!
- Không tốt!
Dương Thạc biến sắc.
- Không thể tưởng tượng được uy thế của Thần Long thượng cổ này lại mạnh mẽ như thế. Ta đây ở trong không gian Thập Phương Ca Sa gần như sắp bị chấn nát rồi. Sớm biết như vậy thì không nên đến gần như thế!
Dương Thạc hơi hối hận, theo bản năng muốn phá toái hư không, tranh thủ thời gian thoát khỏi vị trí trung tâm Yến Sơn.
Ông…! Ông…!
Đúng lúc này, trong không gian Thập Phương Ca Sa, thi thể Huyền Ưng thượng cổ và thi thể Hắc Hùng thượng cổ bỗng nhiên tràn ra một luồng khí tức kỳ dị. Khí tức này dung nhập vào trong không gian Thập Phương Ca Sa, không gian này lập tức trở nên vô cùng vững chắc. Cho dù bên ngoài có vô số đại năng thượng cổ đang giao thủ chém giết, khí tức sinh ra chỉ sợ cũng không thể nào đánh vỡ không gian Thập Phương Ca Sa.