Vậy là bây giờ đã có bốn vị cao thủ Võ Thánh đỉnh cấp tụ tập trong sơn cốc rồi.
Trong đó, Dương Thiên và Đại Bằng Kim Sí Vương là những cao thủ tuyệt đỉnh đương thời.
Tuy thực lực hai người Hoả La Vương cùng Bỉ Lạc Duy Kỳ kém hơn một chút, nhưng hai người đều là cao thủ Võ Thánh. Trong đó một người là đệ tử thánh hoả đạo, một trong các thánh địa võ đạo, nắm giữ thánh hoả vương toạ, còn một người khác thì có Băng Long, mãnh thú Võ Thánh của bắc vực làm toạ kỵ. Bởi vậy, cũng không thể khinh thường thực lực của hai người này.
Còn bên ngoài Yến Sơn, chắc đã có vô số Võ Thánh, Đại Tông Sư, thậm chí là cao thủ Võ Tôn đã đến.
Chỉ là những người đó tự hiểu bản thân mà thôi.
Bọn họ cũng không dám tiến vào nơi trọng yếu nhất.
- Nên đến đều đã đến.
Sau khi bỉ Lạc Duy Kỳ đến, Dương Thiên không nói thêm gì mà chỉ nói một câu như vậy.
- Ai có thể chiếm được Thần Long này thì phải xem bản lĩnh mỗi người rồi.
Hắn nói vậy, nhưng thân hình vẫn bất động, chỉ nhắm mắt xếp bằng ngồi ở chỗ cũ.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Bốn vị cao thủ tuyệt đỉnh này đến sơn cốc được khoảng một canh giờ thì mật đất đột nhiên chấn động kịch liệt.
Những tiếng nổ ầm ầm không ngừng truyền ra, bốn phía trên ngọn núi cao mấy trăm ngàn trượng cũng rung động mạnh, một ít tảng đá lớn trực tiếp bị rơi xuống phía dưới.
Trung tâm Yến Sơn, giống như núi lửa phun trào, chấn động kịch liệt.
Grào!
Dưới lòng đất, từng tiếng mãnh thú gầm lên.
- Con Thần Long này muốn xuất thế rồi.
Vẻ mặt hai người Hoả La Vương, Bỉ Lạc Duy Kỳ hơi đổi. Hoả La Vương điều khiển thánh hoả vương toạ lui về sau mấy chục trượng. Băng Long bắc vực dưới chân Bỉ Lạc Duy Kỳ cũng tự động lui về sau mấy bước.
Giờ phút này, vẻ mặt hai người Dương Thiên cùng Đại Bằng Kim Sí Vương cũng đều ngưng trọng.
Rầm! Rầm!
Sau một khắc, mặt đất trong sơn cốc chấn động ngày càng kịch liệt, đã bị nứt ra ba năm khe hở rộng hơn một trượng. Những khe hở này đều sâu không thấy đáy, nối thẳng đến lòng đất.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Sau đó, vô số tia sáng màu trắng từ trong lòng đất theo các khe hở bay lên.
Mấy vị Võ Thánh tận mắt nhìn thấy những tia sáng màu trắng này đều là một thanh kiếm nhỏ dài hai thước.
- Là 3000 thần kiếm của Đạo Hoàng.
Đại Bằng Kim Sí Vương nhíu mày, ồm ồm nói.
- Nghe đồn, vạn năm trước, khi Đạo Hoàng trấn áp Thần Long, đã đâm 3000 thần kiếm đạo hoàng vào trong cơ thể Thần Long để phong ấn tất cả các cơ quan của Thần Long. Bây giờ, 3000 thần kiếm đạo hoàng đã đi ra, vậy Thần Long kia cũng nên xuất thế rồi.
Vút!! Vút!! Vút!!
Luồng sáng màu trắng liên tiếp bay ra không ngừng!
Tốc độ của những luồng sáng màu trắng này cực nhanh. Nhưng đối với bốn gã cường giả Võ Thánh mà nói, tốc độ như vậy căn bản không tính là cái gì. Bốn người này đều là cường giả siêu cấp, nhãn lực siêu cường, đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng những luồng sáng màu trắng đang bay ra từ trong khe dưới lòng đất là một thanh tiểu kiếm!
Trong chốc lát, những thanh tiểu kiếm kia đã bay ra bảy tám trăm cây!
- Quả nhiên là Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm!
Vút!
Một đạo thân ảnh bay nhanh lóe lên, dĩ nhiên đã bắt được ba mươi tư thanh từ trong bảy tám trăm thanh tiểu kiếm đang bay ra này.
Đúng là Dương Thiên!
Bàn tay lớn mở ra. Trong tay Dương Thiên, ba mươi bốn thanh tiểu kiếm chồng chất lại với nhau, đều dài hai thước. Thân kiếm cực mảnh và mỏng, hơn nữa tiểu kiếm không có chuôi kiếm. Những thanh tiểu kiếm này trong tay Dương Thiên không ngừng kêu ông ông, thậm chí không ngừng giãy dụa, dường như muốn thoát khỏi bàn tay lớn của Dương Thiên mà bay ra ngoài. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
- Vạn năm trước, Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm này chính là một đại bí bảo thần kiếm của Đạo Hoàng!
- Đáng tiếc vì trấn áp Thần Long này, Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm cũng bị giam trong lòng đất Yến Sơn. Về sau Đạo Hoàng và Nhân Hoàng tranh đoạt thiên hạ, kết thúc thảm hại. Nếu có Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm ở đấy, Đạo Hoàng chưa chắc đã thất bại thảm hại như vậy….
Âm thanh trầm thấp truyền ra từ trong miệng Dương Thiên.
Ba đại cường giả khác bên cạnh cũng liên tục lóe lên, bắt được một số thanh tiểu kiếm của Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm.
- Vạn năm trước chính là tuyệt thế bí bảo!
- Hôm nay, Đạo Hoàng Kiếm này cắm ở trên người Thần Long một vạn năm, hấp thu vô số máu huyết, sợ là lại tiến giai lần nữa. Thậm chí trong kiếm đều đã có linh tính… Không thể tưởng tượng được, Thần Long này xuất thế lập tức cho chúng ta một phần đại lễ như vậy!
Trong tay Đại Bằng Kim Sí Vương cũng nắm hơn hai mươi thanh tiểu kiếm. Nhìn những thanh tiểu kiếm này, hai mắt Đại Bằng Kim Sí Vương đều hơi sáng lên.
Ông…
Mỗi một thanh tiểu kiếm đều muốn thoát ra, bay ra ngoài. Đây đã là biểu hiện có đủ linh tính.
Trong Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm đã có Kiếm Linh!
Nếu hình thành một thanh Đạo Hoàng Kiếm nguyên vẹn, trong đó lại có Kiếm Linh thì chỉ sợ trí tuệ cũng không thua kém cường giả bình thường!
Cho dù là chia thành ba ngàn thanh tiểu kiếm, giá trị mỗi thanh tiểu kiếm đều vượt xa những thần binh phổ thông như Thiên Cương Kiếm, Địa Sát Kiếm của Chân Vũ Môn.
- Thu!
Hầu như không chút do dự, bốn gã cường giả đều nhanh như chớp thu lại những thanh tiểu kiếm đang bay ra từ trong lòng đất này.
Trong đó, tốc độ của Đại Bằng Kim Sí Vương và Dương Thiên là nhanh nhất, hầu như thân hình vừa lướt một cái đã có thể bắt được hai ba mươi thanh tiểu kiếm. Chỉ trong một lát, trong tay hai người đều đã có bảy tám trăm thanh tiểu kiếm. Những thanh tiểu kiếm này vô cùng mảnh mỏng, còn mỏng hơn cả tờ giấy, độ rộng cũng chỉ có một phần mười thốn* mà thôi. Bảy tám trăm thanh tiểu kiếm hợp lại với nhau vẫn chưa bằng nửa độ rộng của thanh trường kiếm bình thường.
*thốn: một phần mười thước
Thu xong bảy tám trăm thanh tiểu kiếm này, tay phải Dương Thiên khẽ động. Cái nhẫn trên ngón giữa bỗng lóe lên hào quang, bảy tám trăm thanh tiểu kiếm này đã biến mất trong tay Dương Thiên.
- Tu Di Giới Chỉ?
Giữa không trung, Đại Bằng Kim Sí Vương thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt có chút tia chớp.
Trên tay phải Dương Thiên hiển nhiên là một chiếc nhẫn không gian trữ vật.
Đối với võ giả bình thường, pháp khí trữ vật quả thật là tương đối trân quý. Nhưng là cường giả cấp độ Võ Thánh thì khá dễ dàng có thể lấy được một kiện pháp khí trữ vật như vậy.
Dù sao cho dù là Dương Thạc, dưới cơ duyên xảo hợp đều có thể đạt được Thập Phương Ca Sa, bên trong có không gian khổng lồ phạm vi vài trăm dặm.
Võ Thánh bình thường không cần không gian lớn như vậy, cho dù là không gian bằng một phần vạn Thập Phương Ca Sa thì cũng đủ dùng rồi.
Vù!
Bảy tám trăm thanh tiểu kiếm trên tay Đại Bằng Kim Sí Vương cũng lóe lên, bỗng nhiên biến mất.
Hiển nhiên hắn cũng có pháp khí trữ vật.
Giờ phút này, trên tay Hỏa La Vương cũng có ba bốn trăm thanh tiểu kiếm.
Mà cường giả đệ nhất Bắc Vực Man tộc, Bỉ Lạc Duy Kỳ cũng lấy được bốn năm trăm thanh tiểu kiếm. Trường thương của hắn quét qua một mảng lớn, phàm là Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm bị hắn quét trúng đều liên tục rơi xuống, cho dù muốn bay lên thì hầu như là không thể nào.