Diệp Bạch đứng trước cửa nhìn theo bóng lưng hai người một lúc. Sau đó hắn khẽ vỗ vỗ đầu quay lại trong phòng tiếp tục nhắm mắt bế quan, cũng không vì chuyện này mà bị ảnh hưởng.
Hắn đã sớm xác định mục tiêu là mau chóng tăng nhanh thực lực, những thứ khác tạm thời để qua một bên. Huống hồ chuyện này còn cách cả một tháng sau, còn rất nhiều thời gian. Lúc này Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan đã đi được một đoạn ra khỏi tầm mắt của Diệp Bạch nhưng cũng cách đó một đoạn không xa. Không thấy Diệp Bạch đi theo, hai người đồng thời cùng dừng bước.
- Tỷ nói, có phải là hắn hay không?
Hoàng Linh hỏi Cốc Tâm Lan.
- Không biết, có thể là hắn, cũng có thể là không.
Cốc Tâm Lan trầm ngâm một chút, vẫn có chút phân vân.
- Tuy nhiên!- Nhưng ngay sau đó nàng phẩy tay, mỉm cười:
- Chúng ta sẽ biết rất nhanh thôi
Nói tới đây, nàng cười vẻ thần bí.
Hoàng Linh lấy làm kỳ lạ:
- Tỷ tỷ có cách gì vậy?
Cốc Tâm Lan cười nói:
- Đến lúc đó muội sẽ biết. Còn nữa, muội không cảm thấy kỳ quái ư, người cứu chúng ta thực lực, cao tuyệt như thế, làm sao có thể không tiến vào ngoại tông...... Nhưng trong hai mươi lăm người vừa gia nhập ngoại tông, muội có thấy qua người đã cứu đệ tử của chúng ta không?
Hoàng Linh lắc đầu, vẻ mặt cũng lộ vẻ kỳ quái:
- Đúng vậy a, với lấy thực lực ân công, chỉ cần tiện tay đã đánh lui nhiều người như vậy. Chỉ e lần thí luyện đệ tử này đứng số một số hai, không thể nào không gia nhập ngoại tông. Nhưng trong hai mươi lăm người kia, trừ chúng ta là nữ nhân nên thân hình không giống. Còn mấy người kia cũng không phải là người đã đã cứu chúng ta. Dường như hắn đã biến mất không còn tăm tích.
Cốc Tâm Lan lắc đầu:
- Sao có thể vậy chứ. Một người không thể nào vô duyên vô cớ biến mất. Nếu nói sau thí luyện gặp nạn tỷ cũng không tin. Đã như thế, hắn nhất định ở trong hai mươi ba người chúng ta. Trong đó trừ hai chúng ta còn có bốn, năm nữ đệ tử. Còn có mấy người thân thể quá khác biệt cũng không phải, còn dư lại chừng mười người mà không hề có dung mạo người kia, muội không kỳ quái sao?
Hoàng Linh đồng ý
:- Đúng vậy a, điều này cũng quá kỳ quái. Tỷ tỷ chẳng lẽ đoán được nguyên nhân vì sao?
Cốc Tâm Lan cười một tiếng:
- Dĩ nhiên người cứu chúng ta nhất định là một trong hai mươi ba người này, nhưng chúng ta lại không thấy. Câu trả lời rất rõ ràng, người cứu chúng ta không muốn để lộ thân phận của hắn, cho nên......
Nàng dừng lại một lúc:
- Hắn nhất định đeo cái gì đó để cải trang. Tỷ nghe nói có một, loại mặt nạ thần kỳ giống hệt mặt người. Khi đeo lên sẽ có tướng mạo hoàn toàn khác. Mặc dù tỷ không dám chắc ân công chúng ta có phải dùng loại mặt nạ cải trang này không. Nhưng tỷ có thể khẳng định trong hai mươi ba người kia, có thể mang cho chúng ta cảm giác quen thuộc chỉ có một người!
Trong đầu Hoàng Linh chợt lóe lên, bật thốt:
- Diệp Bạch đại ca!
Cốc Tâm Lan mỉm cười gật đầu:
- Không sai, vì thế tỷ khẳng định tám phần là hắn. Tuy vậy, nếu hắn cố ý giả bộ thì tỷ cũng nghĩ ra cách để hắn bộc lộ. Hoàng Linh, muội thử nghĩ xem, nếu một người ở chung đã lâu, trong lúc lơ đãng nhất định sẽ lộ ra chút gì đó. Cho dù là mặt nạ cải trang hay bốn thanh Tử ngục lôi quang kiếm có hình dạng kỳ dị như tứ phương trùy hình quái kiếm, tam lăng quái kiếm, thủy lam kỳ kiếm. Chỉ cần xuất hiện lại một lần, chúng ta chắc chắn sẽ nhận ra!
Hoàng Linh bừng tỉnh, vui mừng reo lên:
- Đúng nha, muội làm sao lại quên khuấy. Lúc ấy ân công dùng ba thanh kiếm, cùng với thanh trường kiếm màu tím trên tay. Chỉ cần xuất hiện lại là có thể lập tức nhận ra, lúc đó hắn sao có thể chống chế.
Cốc Tâm Lan thấy nàng đã nghĩ ra, khẽ mỉm cười có chút ít đắc ý:
- Bây giờ muội hiểu chưa. Lần này chúng ta mời hắn cùng đi tới Bái Kiếm Cốc vạn dặm xa xôi. Trên đường còn sợ không có cơ hội biết bí mật của hắn không?
Hoàng Linh hưng phấn, nháy mắt một cái sáng ngời:
- Đúng vậy a! Đến lúc đó chúng ta có thể gặp hắn rồi.
Ánh mắt Cốc Tâm Lan bỗng nhiên biến đổi, nhìn Hoàng Linh đang cực kỳ hưng phấn:
- Hoàng Linh muội muội, muội vội vã muốn gặp được hắn như vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ để nói một tiếng cám ơn?
- Không, dĩ nhiên không phải là......
Hoàng Linh đang hưng phấn đáp ngay không nghĩ ngơi. Nói đến nửa chừng mới cảm thấy không ổn, lập tức đỏ ửng gương mặt như đóa phù dung buổi chiều, xấu hổ:
- Muội không phải muốn nói ý đó...... Chẳng qua là vì muốn cảm ơn trước mặt hắn một tiếng mà thôi!
- Chắc không đó?-
Cốc Tâm Lan chớp mắt ranh mãnh.
Hoàng Linh nói xong sắc mặt càng đỏ, cúi đầu không dám nhìn nàng. Tuy nhiên nàng nhưng không phát hiện, dưới cổ Cốc Tâm Lan cũng lặng lẽ đỏ lên.
Ngày thứ ba, trên lầu hai của Bách Bảo các vẫn là nơi để Phần Hương cầm.
- Công tử, cuối cùng ngài đã tới, lão hủ đã đợi công tử đã lâu. Cổ cầm ngài muốn đã sửa xong, xin mời đi theo ta!
Từ sáng sớm, Diệp Bạch đã đến đây. Vừa thấy hắn, lão chưởng quỹ lập tức đưa vào căn phòng tối hôm trước.
Căn phòng được che bằng mười hai tấm bình phong khớp vào nhau. Bên trong có một chiếc bàn gỗ lê tám góc. Trên bàn có ba chiếc hộp đựng đàn, trong đó có một chiếc hộp màu xanh chứa một một chiếc túi đựng đàn màu xanh hết sức sạch sẽ.
Lão giả đưa Diệp Bạch đến chỗ chiếc túi đựng đàn, đưa tay lên ý bảo hắn kiểm tra.
Diệp Bạch cũng không khách khí, nói một câu cảm ơn sau đó lập tức đưa tay cầm túi đàn lên. Trên tay hắn rất nặng, không trách ngày đó dùng thử một ngón tay cũng không thể kéo.
Chất gỗ của cây đàn cổ này chắc chắn là không tầm thường, so ra với thiết mộc phổ thông cũng đặc hơn ba phần, mới có thể nặng như vậy.
Diệp Bạch đưa tay kéo chiếc túi ra. Bên trong là một chiếc hộp đàn màu đen trông cổ kính thuần phác, tất nhiên không phải là phàm vật.
Thấy Diệp Bạch đánh giá chiếc hộp, lão giả cười nói:
- Chiếc hộp này là ta gỗ trầm hương đặc chế. Nó gặp nước không chìm, gặp lửa không cháy. Bất kỳ chiếc đàn cổ nào đặt ở trong đó cũng không sợ mưa gió làm hư. Cầm đàn đi lại thì không thể thiếu một chiếc hộp như vậy.
Diệp Bạch gật đầu: Truyện được copy tại Trà Truyện
- Làm phiền lão trượng rồi.
Nói xong vỗ tay, chiếc hộp lập tức mở ra, một chiếc đàn cổ hoàn toàn không giống như trước xuất hiện ở trước mặt Diệp Bạch. Những chỗ hư hỏng đã được tu sửa như mới, nhìn không ra đây là một chiếc đàn cổ vốn đã bị hủy hoại nặng.
Những chỗ sửa chữa hết sức tinh xảo không có một tỳ vết nào. Nước sơn bóng loáng sáng rỡ, không khác gì một cây đàn mới.
Tuy vậy dù đã phủ lớp sơn mới thì vẫn không che lấp được phong cách cổ xưa, khí thế hùng vĩ. Trong khoảnh khắc, một cảm giác trầm lắng như biển rộng xuất hiện ở trong đầu Diệp Bạch. Không gian bỗng chốc tĩnh lặng, như chỉ còn một cây đàn cổ này trước mặt hắn.
Lúc này cây đàn cổ này chính là đất trời, mà đất trời cũng chính là nó. Trong lòng Diệp Bạch cực kỳ an tĩnh như trăng sáng trong mặt hồ, không một gợn sóng.
Cảng giới yên lặng này chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Tu sĩ huyền khí nhiều năm khổ tu cũng chưa chắc bước vào nó. Nghe nói khi đó thiên địa vạn vật chẳng hề tồn tại, trong lòng chỉ có an tĩnh. Chỉ trong một đêm một đêm, cảnh giới tu luyện cũng như công lực tiến triển cực nhanh.
Diệp Bạch kinh hãi. Hắn hiểu được cây đàn cổ này không phải vật phàm. Chỉ cần mình nó đã làm cho người ta chìm vào cảnh ngộ an tĩnh không thể cầu, quý giá biết nhường nào. Nếu để cho tu sĩ biết được, chẳng phải tranh giành nhau đến vỡ đầu ra ra sao?
Có nó chỉ cần lúc tu luyện đem đặt ở bên cạnh thì rút ngắn được rất nhiều năm. Hơn nữa đối với việc tìm hiểu bí kíp, cảnh giới đều có rất nhiều thuận lợi, khó mà nói hết được.
Diệp Bạch đặt tay xuống, chiếc đàn vẫn như một khối thép đúc yên lặng. Phẩy tay một cái, lần này dùng đến ba phần huyền lực. " Tranh!", một tiếng vang nhỏ giống như tiếng rút kiếm. Một luồng sát khí bỗng nhiên xuất hiện làm cả căn phòng như đang ở trong trời đông giá rét.
Diệp Bạch kinh ngạc. Vừa rồi tiện tay gẩy một cái đã như vậy. Nếu dùng nó khởi động Tam điệp cầm âm kiếm trận thì như thế nào?
Tuy rất hài lòng với chiếc đàn cổ, nhưng Diệp Bạch không muốn biểu thị nhiều hơn trước mặt lão nhân này. Hắn thu tay lại, đem đàn bỏ vào trong hộp, rồi bỏ hộp vào trong chiếc túi đeo trên lưng, vái chào lão giả:
- Rất tốt, vượt xa mong đợi của ta. Không ngờ lão trượng có thể sửa lại như mới, tiểu sinh cực kỳ hài lòng. Ta cầm chiếc đàn này đi nhé!
Lão nhân thấy bộ dạng của hắn, cười nói:
- Khách quan quá khen. Đây vốn là công việc của ta, đàn là của công tử, tiền cũng đã thanh toán xong. Chỉ cần công tử hài lòng lúc nào cũng có thể mang đàn đi!
Diệp Bạch nghe vậy, liền nói ngay:
- Lão trượng đã nói vậy thì tại hạ cáo từ, tạm biệt!
Lão giả nói:
- Đi thong thả. Nếu có vấn đề gì thì có thể quay lại. Lão hủ sẽ sửa chữa miễn phí.
Diệp Bạch khẽ khom người:
- Vậy thì chắc chắn sẽ làm phiền nữa rồi. Lão trượng xin dừng bước, tiểu sinh cáo từ!
Nói xong, Diệp Bạch đứng dậy, đeo túi đàn rời khỏi. Sau đó hắn quay lại căn nhà nhỏ thu dọn, sửa soạn một chút hành lý rồi đi về phía sau núi.
Hắn đã quyết định, đi khỏi ngoại tông một thời gian. Trước hết đi vào Băng Vụ Đại Hạp Cốc thì bế quan một tháng mới trở ra.