Vô Tận Kiếm Trang

Chương 324: Chúc thọ Bái Kiếm Môn

Nhưng đệ tử hạch tâm của nội tông cũng chỉ có bảy người, mấy năm là có thể đến phiên. Còn đệ tử ngoại tông thì khác, đệ tử có tới ba nghìn. Mà mỗi lần tuyển chọn cũng là sáu đến mười hai hoặc là hai mươi bốn đến năm mươi.

Đội ngũ đặc phái viên có thể lên đến quy mô hai mươi bốn người thì chỉ có khi đến bát phẩm tông môn mới có thể xuất hiện. Còn quy mô năm mươi thì chỉ có loại lễ tiết long trọng như khánh điển trọng đại mấy mươi năm mới có một lần, bình thường rất khó nhìn thấy đội ngũ có quy cách cao như vậy.

Tuy vậy cũng có ngoại lệ như Thiên Tiên đài năm năm một lần. Mỗi lần tranh giành bảng vàng như vậy thì các đại tông môn cũng phái ra toàn bộ tinh anh, so với đội ngũ năm mươi người còn náo nhiệt hơn.

Đội ngũ bình thường chỉ có sáu người. Lớn hơn một chút thì mười hai người, đây mới là quy cách thông thường. Trong ba nghìn người chỉ lấy ra sáu đến mười hai người, số lượng ít đến không cần phải nói. Mà phần thưởng thì hậu hĩ khiến người ta đỏ mắt.

Hơn nữa gần như không có bất kỳ nguy hiểm gì, thuần túy là du sơn ngoạn thủy, nhảy múa hát ca. Vừa được điểm cống hiến vừa có thể lấy được kinh nghiêm rất lớn. Vì thế chỉ cần tin tức truyền ra thì đệ tử ngoại tông mấy ai chịu bỏ qua. Trong phần lớn đệ tử ngoại tông, mấy năm qua mấy ai có thể có được 2500 điểm cống hiến. Thêm vào loại nhiệm vụ chỉ đi ngang qua sân khấu dễ dàng như thế này, ai lại không vui lòng?

Cho nên mỗi lần xuất hiện nhiệm vụ đặc phái viên là gần như đồng thời người người chen nhau ở quảng trường ngoại tông. Chỉ cần nghe được tin tức là chạy tới. Cả biển người như vậy nên có một số đệ tử ngoại tông cả đời cũng chưa có được cơ hội. Nhất là loại người như Diệp Bạch mới gia nhập Tử Cảnh cốc, thực lực thấp kém, tư cách bình thường sao có thể được chọn trúng?

Cho dù là ai dẫn đầu cũng sẽ không chọn một gã đệ tử mới nhập môn làm tùy tùng. Như vậy chẳng những đánh rơi mặt mũi của Tử Cảnh Cốc mà một khi đến những tông môn khác chẳng phải là làm cho người ta xem thường? Đường đường là một trong bát phẩm tông môn lại tìm không ra mấy tên đệ tử làm đặc phái viên? Sa sút đếm mức phải chọn một gã đệ tử nhập môn làm tùy tùng?

Vì thế Diệp Bạch hoàn toàn không tin Cốc Tâm Hoa, thân là một trong bảy đại đệ tử hạch tâm nội tông nên cũng không chú ý chuyện này. Giờ nghe ý tứ của Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan là muốn mình đi tham gia tuyển chọn, đây không phải chỉ lãng phí thời gian sao.

Nghe thấy Diệp Bạch nói như vậy, Cốc Tâm Lan cũng biết hắn không để ý nên nhất thời có chút lo lắng lên. Do dự một chút, nàng nói với Diệp Bạch vẻ khẩn thiết:

- Không nhất định như vậy. Mặc dù đệ tử hạch tâm chọn lựa tùy tùng trên căn bản cũng là dựa vào thực lực cao thấp và thời gian gia nhập tông môn dài hay ngắn. Còn không thì tiến hành tỷ võ chọn lựa để xem ai thuận mắt. Lần này chỉ cần ngươi đi, ta bảo đảm ngươi sẽ thành công tiến vào đội ngũ, tham gia nhiệm vụ chúc thọ lần này.

Diệp Bạch ngây ngốc, nhìn Cốc Tâm Lan:

- Nhất định có thể tiến vào đội ngũ? Ngay cả mười đại đệ tử ngoại tông cũng không dám chắc mình được chọn trúng, làm sao ngươi có thể khẳng định như vậy?

- Điều này là sao ư?

Sắc mặt Cốc Tâm Lan ửng đỏ, lúc này mới phát giác hình như mình nói hớ, vội vàng khỏa lấp:

- Điều này ngươi cũng không cần quản. Chỉ cần ngươi biết rằng, nếu như ngươi đi ta bảo đảm ngươi nhất định sẽ được chọn trúng .

Nói xong, còn cười thần bí. Hoàng Linh lúc này cũng khôi phục như cũ, phụ họa:

- Đúng vậy a, Diệp đại ca, Tâm lan tỷ tỷ nói rất đúng. Chỉ cần ngươi đi, nhất định sẽ được chọn.

Diệp Bạch thấy Hoàng Linh cũng nói như vậy, nhìn bộ dáng của nàng cũng không giống là biết gạt người, chẳng lẽ...... Trong lòng hắn chợt động, nhìn về Cốc Tâm Lan, bỗng nhiên lại nghĩ đến lúc nhìn thấy nàng trong Âm Nguyệt Hạp Cốc.

Hắn cảm giác Cốc Tâm Lan hình như giống một người. Là người vừa mới gia nhập vào bảy đại đệ tử của nội tông, một trong mười Phục Ma Ngọc Lan , Cốc Tâm Hoa. Lại thêm tên của các nàng cũng gần giống nhau, Cốc Tâm Lan, Cốc Tâm Hoa...... Cùng là họ Cốc, chỉ sai biệt về tên.

Nếu như lúc trước không nhìn thấy Cốc Tâm Hoa, Diệp Bạch tự nhiên sẽ không nghĩ như vậy. Trên đời này nhiều người có tên giống nhau, thậm chí còn có cả trên trăm người cùng một cái tên. Nhưng khí chất, dung mạo của Cốc Tâm Lan Cốc Tâm Hoa tương tự nhau khiến hắn phải nghi ngờ. Hai người này, cho dù không phải là chị em ruột, ít nhất cũng có quan hệ rất sâu.

Quyền lợi chọn lựa đội ngũ nằm ở trong tay Cốc Tâm Hoa, Cốc Tâm Lan mới có thể nói được như thế. Nàng khẳng định là Diệp Bạch chỉ cần tới thì nhất định sẽ được chọn. Trong tình huống bình thường, hắn chắc chắn là không được chọn vào nhiệm vụ hậu hĩnh này, giờ Cốc Tâm Lan nói như vậy thì nhất định là bởi vì nguyên nhân khác rồi.

Không cần nghĩ cũng biết, nguyên nhân là cái gì. Chỉ là một vấn đề mới lại nảy sinh: "Cho dù Cốc Tâm Lan có năng lực như thế, thì tại sao nàng phải giúp mình? Đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh nhiều như vậy, chẳng lẽ vì là mình cùng nhóm tiến vào Tử Cảnh cốc sao. Cái này cũng không đúng, cùng các nàng tiến vào Tử Cảnh Cốc là chừng hai mươi ba người, trừ mình ra, còn có hai mươi hai, mà danh sách tùy tùng. Tổng cộng chỉ có mười hai. Bỏ đi hai người bọn họ, chỉ còn dư lại mười, tại sao không tìm người khác lại tới tìm mình. Còn tìm tới tận cửa để nói sợ mình bỏ lỡ. Chẳng lẽ các nàng đã nhận ra mình rồi nên báo ân, còn cho mình thêm một cái nhân tình?"

Diệp Bạch cũng chỉ có thể dùng lý do này để giải thích. Nhưng hắn cũng không tin tưởng lắm bởi vì bản thân sau khi đeo mặt nạ sẽ khác hoàn toàn. Các nàng dựa vào đâu để khẳng định người cứu các nàng là mình đây? Nếu như nếu như các nàng xác định được thì cũng không cần phải vậy mà tới thẳng cửa để nói cám ơn, cần gì phải quanh co lòng vòng.

Càng nghĩ hắn càng đau đầu, đột nhiên cười lớn:" Kệ đi, nghĩ những thứ này làm gì? Cho dù là bởi vì nhận ra mình rồi muốn báo ân, hoặc là vì nguyên nhân gì khác. Dù sao kết cục cũng không hại gì đến mình, ngược lại còn có lợi thật lớn.-

Hai ngàn năm trăm điểm cống hiến là một khoản lớn. Nếu mình tự làm thì e là nửa năm cũng chưa được. Ngược lại còn có thể ra ngoài thấy được những tông môn khác. Ngoại trừ Tử Cảnh Cốc, mình còn chưa từng thấy qua những tông môn khác, để xem bọn họ ra sao?"

" Bái Kiếm Cốc dạy coi kiếm như mạng. Biết đâu đối với phương pháp tu kiếm của mình có thu hoạch gì. Kiếm lâm, kiếm trì, kiếm trủng, kiếm động, kiếm sơn, kiếm các...... nghe danh đã lâu nhưng chưa có cơ hội. Giờ có cơ hội lớn như vậy, trước là để xem qua. Còn lúc đó nhất định là có vô số những đệ tử tông môn khác tới chúc thọ, để xem thực lực của bọn họ thế nào."

Nghĩ tới đây, Diệp Bạch hạ quyết tâm:" Chẳng qua là đi xem một cái, cũng không có tổn thất gì. Cho dù Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan nói không chính xác thì chỉ là đi ra ngoài quảng trường ngoại tông một chuyến. Chí ít cũng là cơ hội gặp xem xem nhiều đệ tử ngoại tông ra sao, bình thường sao thấy được nhiều người như vậy ."

" Mình không được chọn cũng không sao. Hơn nữa nhìn giọng nói hai người có thể khẳng định tám chín phần không giống làm bộ. Các nàng cũng đâu cần thiết phải gạt mình."

Trong nháy mắt đã nghĩ hết lợi hại, Diệp Bạch coi như đã quyết định. Đợi đến lúc đó có rãnh rỗi thì đi xem một chút, nếu không có thời gian thì còn phải tính.

Nhưng điểm cống hiến lớn như vậy đúng là làm cho người ta khó có thể cự tuyệt. Nếu quả thật thành công thì mình đã thiếu của hai nàng một cái nhân tình sâu đậm rồi. Dù sao chuyện như vậy không phải ai cũng có cơ hội. Huống chi so với ba ngàn đệ tử ngoại tông, bản thân chỉ là một đệ tử mới nhập môn. Đối với hắn bây giờ mà nói, cái thiếu nhất chính là điểm cống hiến.

Từ giờ đến đại hội đấu giá cuối năm chỉ còn ba tháng thời gian. Trong lúc con đường duy nhất để Diệp Bạch có thể lấy được điểm cống hiến là tại Băng vụ đại hạp cốc.

Nhưng có thể lấy được bao nhiêu điểm cống hiến ở Băng vụ đại hạp cốc thì Diệp Bạch cũng có quá nhiều hy vọng. Chỉ cần thử nghĩ xem cả ngàn, vạn đệ tử Tử Cảnh Cốc, thăm dò, đào móc trong trăm, ngàn năm ở đó thì còn có thể có bao nhiêu điểm cống hiến còn dư lại? Chắc chắn sẽ không quá nhiều.

Trừ khi xâm nhập vào những vùng chưa có ai đi qua. Những vùng đó chắc chắn là có rất nhiều các loại linh chi trăm năm, linh thảo ngàn năm....Đáng tiếc, những vùng đó ngay cả huyền sư đỉnh cấp cũng không thể tiến vào thì nói gì đến Diệp Bạch chưa vượt qua cảnh giới huyền sĩ trung cấp.

Cho nên, nhiệm vụ lần này biết đâu lại đúng là cơ hội. Số điểm cống hiến kia đủ cho Diệp Bạch làm rất nhiều chuyện. Ít nhất là có thể bổ sung hoàn chỉnh cho Tiểu ngũ hành cấm pháp kiếm trận, đồng thời cũng có thể mua sắm các đan dược, linh thảo dùng trong tu luyện. Cho dù là một bộ bí kíp cấp thấp cấp sáu cũng có thể dễ dàng mua được.

Bây giờ mình chẳng phải là đang thiếu một huyền kỹ phòng ngự cấp sáu trở lên sao? Nhiệm vụ lần này, chính là cơ hội.

Nghĩ đến điều này, hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan, gật đầu:

- Tốt, nếu như vậy. Đến lúc đó rãnh rỗi, ta nhất định sẽ đi xem một chút .

Cốc Tâm Lan kéo Hoàng Linh cùng cáo từ, Diệp Bạch cũng không giữ lại. Đi được một đoạn không xa, Hoàng Linh vừa quay đầu lại vừa nói:

- Diệp đại ca, nhất định phải nhớ để tới a!

Diệp Bạch khẽ mỉm cười, cảm thấy hết sức thân thiết với lòng tốt của thiếu nữ. Bất giác hắn cười dịu dàng, trịnh trọng gật đầu, vẫy vẫy tay:

- Tốt, cho dù lúc đó có bận chuyện gì, ta cũng nhất định sẽ tới. Hai người đi thong thả, Diệp Bạch không thể đi tiễn xa được.

- Diệp đại ca, gặp lại sau!

Tiểu cô nương Hoàng Linh cũng vẫy tay từ biệt Diệp Bạch. Cánh tay trắng phất phơ trong gió, tạo nên một hình ảnh tuyệt đẹp.

Sau đó, nàng mới xoay người, lưu luyến rời đi, rất nhanh cùng Cốc Tâm Lan biến mất khỏi tầm mắt Diệp Bạch.