Vô Tận Kiếm Trang

Chương 215: Bạch Thủ Thái Huyền Kinh

Lục giai trung cấp công pháp, quả không hổ danh là đệ tử của Tử Cảnh Cốc. Mẫn Nhu Nhiên đã như vậy thì những đệ tử hạch tâm khác như Yến Bạch Bào, Túc Khô Tâm, Trương Liệt, Tả Đạo Lăng, Chu Họa Mi xem ra càng khó đoán.

Công pháp này đừng nói là tứ đại thế gia ở Hỏa Vân thành cho dù là gia tộc lớn ở La Lâm Quốc cũng tuyệt đối không có được. Toàn bộ tứ đại thế gia hợp lại cũng chỉ có ba bộ lục giai công pháp, hơn nữa chỉ có hai bộ là lục giai đê cấp. Xem ra hai bộ này có đưa cho Mẫn Nhu Nhiên hắn cũng nhìn không thuận mắt.

Huyền kỹ phòng ngự đã là lục giai trung cấp thì huyền kỹ công kích, huyền khí công pháp càng không cần phải nói. Những thứ trọng yếu nhất thường ưu tiên lựa chọn, nghe nói Yến Bạch Bào thậm chí ngay cả huyền kỹ lục giai đỉnh cấp cũng có.

Cho nên, hiện tại trong trường, xét về tính chắc chắn trong phòng ngự thì ngay cả gia chủ Diệp gia Diệp Thiên Vấn, La Vô Thượng cũng không thể so sánh với Mẫn Nhu Nhiên, mặc dù hắn chỉ là một huyền sĩ cao cấp.

Thực lực của Mẫn Nhu Nhiên vẫn rất khó đoán, rõ ràng bọn họ có cảnh giới cao hơn hắn nhưng về công pháp thì thua xa.

Mẫn Nhu Nhiên nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người thì hơi cười cười, hắn cũng không để trong lòng nữa, Ngũ Linh Nguyên Khí trảo này chẳng qua là hắn ngẫu nhiên lấy ra tiêu sầu mà thôi, huyền kỹ phòng ngự chân chính mà hắn tu luyện chính là huyền kỹ phòng ngự đệ nhất của Tử Cảnh Cốc, Tam Hoa Nguyên Khí công, chỉ là cái này hắn không muốn cho mọi người biết.

Diệp Thiên Vấn dĩ nhiên cũng chú ý tới tình huống này, chỉ là lúc này hắn không dám phân tâm, hắn nhanh chóng quay đầu lại, toàn bộ tâm thần đều đặt lên trên cái hộp sắt kia, mà tay của hắn lúc này đã cầm chiếc chìa khóa thứ tư.

Chiếc chìa khóa có sợi dây màu tím này vốn được Thượng Quan gia bảo quản sau đó rơi vào trong tay Tư Đồ gia.

Diệp Thiên Vấn lui ra nửa bước sau đó đem chiếc hộp sắt rời đi một chút, sau đó Diệp Thiên Vấn cẩn thận đem chiếc chìa khóa thứ tư này đâm vào trong lỗ khóa.

Hắn vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ như sợ xúc động điều gì đó.

Hai mắt Diệp Thiên Vấn hơi động một chút.

Xẹt một tiếng, cả cái hộp sắt tựa hồ như kinh động, mà chiếc chìa khóa bắt đầu xuyên vào, từ từ chạm đến đáy.

Chiếc hộp sắt đột nhiên chuyển động mạnh mẽ, một tiếng két vang lên thật lớn, cái nắp hộp sắt bật păng ra. Sau đó một luồng lam sắc, trong đó cóa năm cây châm kèm theo bụi bẩn đột nhiên bắn ra, thiên vũ tán hoa.

Mẫn Nhu Nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi:

- Ngũ Sắc Mi Hoa châm, tránh mau.

Tại thời khắc này, đâu cần hắn nhắc nhở, mọi người vốn chăm chú nhìn vào hộp, sau khi nắp hộp mở ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy bóng chậm, bay tán loạn trên bầu trời.

Cả đám người đều kinh hãi, những sợi châm kia tựa như là những đạo cầu vồng, bắn xa ra hơn mười trượng rồi biến mất không còn thấy gì nữa, những độ châm kia rơi xuống cắm vào một tấm gỗ, chỉ lộ ra đầu kim, hiện ra một chút quang mang.

Đợi tới nửa ngày sau, hộp sắt vẫn không có phản ứng gì nữa. Tất cả mọi người lúc này mới xoa xoa trán, nhìn lên trên trần nhà, trên đó lúc này có vô số cây kim, tất cả đều cắt không còn một hột máu, trong lòng vô cùng sợ hãi.

- Ngũ Sắc Mi hoa châm, loại độc châm này vô cùng kịch độc, chỉ cần hơi dính vào thì cả người sẽ đau nhức. Hơn nữa nó từ trong cái hộp sắt bắn ra với tốc độ kinh người, lực xuyên thấu cực mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Chỉ sợ trong mọi người, cho dù có được huyền kỹ trung cấp phòng hộ Ngũ Linh Nguyên Khí trảo như Mẫn Nhu Nhiên mà bị nó bắn trúng thì cũng không thoát khỏi. Đây là thứ ám khí mà ngay cả cường giả huyền tông cũng phải biến sắc đó, càng không nói đến bọn họ.

- Được rồi, mọi người cẩn thận một chút, đừng chạm vào những độ châm kia, mội người lại đây nhìn xem trong cái hộp sắt này rốt cuộc có thứ gì.

Vẫn là Diệp Thiên Vấn mở miệng nói trước, tất cả mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ, tất cả đều không chờ đợi được.

Ngay lập tức bọn họ trở nên cẩn thận, e sợ rằng chỉ cần bàn chân sơ sẩy một chút thì sẽ giẫm phải ngũ sắc độc châm kia, cuối cùng tất cả đều đi đến trước cái bàn, trước cái hộp sắt kia.

Tất cả mọi người đều khẽ giật mình, đây là cái gì?

Hộp sắt mở ra bên trong cái gì cũng không có, chỉ có một quyển sách màu xám hơi nhỏ, cỡ bằng bàn tay.

Tất cả mọi người kể cả Diệp Thiên Vấn thấy vậy thì đều há hốc mồm, ngay cả những người khác của Tam đại gia tộc cũng ngây dại.

Cuối cùng, có người đã có phản ứng:

- Diệp gia chủ nhìn xem đó là gì, chẳng lẽ là một quyển công pháp tuyệt thế? Ít nhất cũn là lục giai đỉnh cấp hoặc thanh giai công pháp. Thứ quý giá để trong cái hộp sắt như vậy, tại hạ không tin chỉ là một quyển sắc có vài trong như thế này.

- Đúng thế, đúng thế, Diệp gia chủ cầm lên nhìn xem phía dưới còn có vật gì không, có lẽ chiếc hộp này có hai tầng.

Diệp Thiên Vấn cười khổ, bàn tay hắn bỗng run lên, quyển sách nhỏ màu xám được nắm lấy trong tay của hắn, hình như đây là một quyển đồ cổ, chỉ là một quyển sách mỏng như vậy thì có thể ghi lại được thứ gì? Trân quý có lẽ cũng chỉ có hạn.

Lục giai đỉnh cấp, thanh giai công pháp, thứ này giống sao?

Ở trên đại lục, các công pháp đều theo bìa mà phân ra, quyển sách mỏng này chỉ có màu xám, xem ra nhiều nhất cũng chỉ là hôi giai công pháp.

Tuy nhiên, điều này có thể sao? Tổ tiên của tứ đại gia tộc liều mạng hơn mười huyền sĩ đỉnh cấp, hơn mười vị huyền sư chỉ đổi lấy một công pháp hôi giai trung cấp?

Nếu thật như vậy thì bọn họ chết quá oan uổng.

Diệp Thiên Vấn đem quyển sách để sang bên cạnh, cầm lấy cái hòm sắt xem bên trong có còn tầng nào nữa không. Tuy nhiên qua nửa ngày xem xét, Diệp Thiên Vấn vẫn không phát hiện ra vật gì khác. Cuối cùng mọi người cũng khẳng định trong hộp sắt kia chỉ có một quyển sách đó.

Lúc này mọi người liền cầm quyển sách đó ra mà nhìn. Đây có lẽ chỉ là một quyển hôi giai công pháp, hôi giai bí kíp, đừng nói là Mẫn Nhu Nhiên, ngay cả bọn họ cũng không để vào mắt. Nguồn tại http://Trà Truyện

Mà ở đây, các trưởng lão, gia chủ, Thái Thượng trưởng lão, cung phụng, có một số ít đã có lục giai công pháp, đại đa số có hoàng giai cao cấp, hoàng giai đỉnh cấp công pháp. Ngay cả hoàng giai trung cấp công pháp bọn họ cũng không tu luyện, bởi vì cấp bậc của nó quá thấp.

Càng không nói đến bí kíp hôi giai, đó chẳng qua chỉ là thứ nhập môn mà thôi, ngoại trừ đệ tử ngoại tông thì các đệ tử nội tông đều không mấy người tu luyện. Đương nhiên, ngoại trừ tên quái thai Diệp Bạch, chỉ dùng một bộ huyền kỹ hôi giai đê cấp Thập Phương huyền quyết chiến thắng cả hoàng giai cao cấp, thậm chí là hoàng giai đỉnh cấp công pháp.

Trên cơ bản hầu hết đều tu luyện hoàng giai công pháp, hơn phân nửa là hoàng giai trung cấp, một số ít là hoàng giai cao cấp, hoàng giai đỉnh cấp.

Một số ít người như Đạm Thai Tử Nguyệt, La Long Hạc, Diệp Khổ cũng đã có được lục giai đê cấp, lục giai trung cấp công pháp.

Nhìn thấy người kia tiến tới cầm lấy quyển sách nhỏ này, Diệp Thiên Vấn cũng không ngăn cản bởi vì hắn cũng thật sự không nhìn ra quyển sách này có gì trân quý.

Người kia nhìn bìa sách một chút, trên đó có ghi năm chữ xưa cũng, không giống như công pháp, cũng không giống như huyền kỹ: Bạch Thủ Thái Huyền kinh.

- Đây là thứ gì?

Hắn ngạc nhiên tự nói, người bên cạnh cũng cầm lấy nhìn năm chữ này mà trợn tròn mắt.

Cuối cùng người này mở sách ra, vừa mở ra, tựa hồ như hắn gặp chuyện rất kinh hoàng ở trên thế gian mà la lên:

- Tại sao lại như vậy, tại sao tất cả bên trong đều là giấy trắng?

- Không thể nào, vật trân quý trong hộp sắt như vậy tại sao chỉ là một quyển sách nhỏ như vậy, còn nữa, trong đó toàn bộ là giấy trắng sao?

Hắn nói xong, người bên cạnh liền đưa tay cầm lấy, hắn mở trang thứ nhất ra thì cũng trợn mắt, tựa như là gặp quỷ vậy, hắn lật hai trang thứ nhất và thứ hai thì đều là giấy trắng, đến trang thứ ba trang thứ tư cũng là giấy trắng, lật hết tất cả tám trang, vẫn y nguyên là giấy trắng như vậy.

Đây là một quyển sách toàn bộ là giấy trắng.

- Thật sự, thật sự quyển sách này ngay cả một chữ cũng không có. Đây là bảo bối gì?

Vị trưởng lão kia nhịn không được nói.

Diệp Thiên Vấn cũng cảm thấy không đúng, hắn lập tức cầm lấy, khi lật ra thấy bên trong toàn bộ là giấy trắng hắn cũng cảm thấy choáng váng cả người. Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ lấy được báu vật gì, hóa ra là như vậy, ai cũng không ngờ.

Tất cả mọi người đều ngây dại, ngay cả Mẫn Nhu Nhiên cũng vậy.