Vợ Ơi, Anh Có Thai!

Chương 7: Số điện thoại của em là bao nhiêu? lão ca, trò này cũ rồi!!

Số điện thoại của em là bao nhiêu? Lão ca, trò này cũ rồi!!

By: Hiên Nhạc

Túc Nhạc Tịnh nhìn nhà hàng món ăn Hàn Quốc trước mặt, hình như mấy ngày trước Thược Chi Linh có nói nhà hàng này mới mở muốn rủ cô đi ăn, nhưng hình như chưa kịp đi cùng bạn tốt thì cô đã qua mặt bạn tốt đi trước rồi. Thược Chi Linh còn liên miệng rũ khũ bảo rằng mang đậm chất truyền thống khiến cô cũng có chút mong đợi.

Nhà hàng Hàn Quốc trang trí theo phong cách cổ xưa, sau khi vào trong, Túc Nhạc Tịnh ngồi một bên còn Hàn Mặc ngồi đối diện, người phục vụ cầm hai tờ thực đơn đưa tới.

Túc Nhạc Tịnh im lặng ngồi nghe Hàn Mặc gọi mấy món, lông mày cô hơi nhướn lên bất ngờ khi Hàn Mặc lại có khẩu vị cũng khá giống cô. Hàn Mặc ngẩn đầu hỏi Túc Nhạc Tịnh muốn ăn gì, nói thiệt là hình ảnh của anh lúc đó quá thật có thể giết chết con tim hàng vạn người nhưng Túc Nhạc Tịnh là ai? Người mang trong mình hệ miễn dịch với sự quyến rũ của Hàn Mặc nên cũng chả để tâm đến khuôn mặt tươi cười đang nhìn mình. Cô cuối đầu xem thực đơn trong tay, chọn thêm hai món xong đột nhiên hỏi: “Gọi nhiều như vậy chúng ta ăn có hết không?”

Hàn Mặc cười, “Không sao, dù sao chúng ta cũng tới nếm thử mà”

Túc Nhạc Tịnh nghiêng đầu suy nghĩ sao đó mặt than thản nhiên nói, “Vậy thì thật xấu hổ.” Sau đó cô lại gọi hai món cay nữa, thực sự làm cho người ta không nhìn ra được cô đang xấu hổ ở chỗ nào. Cô bình tĩnh cầm ly nước khoáng trên bàn uống một ngụm.

Hàn Mặc đối với thói quen thích ăn cay của cô anh cũng đã thuộc lòng, nhưng anh cũng nhớ rõ căn bệnh đau dạ dày của cô. Lúc nãy anh đã gọi 1 món cay, cô lại không biết sức khỏe của mình ở đâu gọi thêm ba món cay, anh cũng cảm thấy dạ dày đau nhói giùm cô, gọi mấy món thanh đạm hơn cho cô.

Đồ ăn được đưa lên, quả nhiên màu sắc nhìn rất hấp dẫn như được nghe, còn có vài món xanh xanh đỏ đỏ nhìn qua đã biết cay vô cùng, vô cùng ngon mắt.

Hàn Mặc nhìn Túc Nhạc Tịnh ăn Tteokbokki*, không nhịn được mở miệng hỏi: “Em ăn nhiều đồ cay được à, A Khang bảo lần trước em xuất huyết phải nhập viện, vẫn không sợ?”

*Đây là một loại bánh gạo nếp. Bột nếp được xay, nhào nặn và nấu chín trong nước sốt ớt ngọt màu đỏ. Nói là ớt ngọt, nhưng mà độ cay và nóng ở của nó cũng rất đáng gờm.

Túc Nhạc Tịnh uống một ngụm nước, “Phải ăn khi còn có thể!” Tôi chỉ có chừng 70 năm nữa để ăn cay thôi.

Hàn Mặc phì cười, anh cũng không nói thêm gì, để mặc cô ăn bao nhiêu tùy thích, dù sao anh cũng đã biết trước nên đã mang theo thuốc cho cô rồi. Nhưng cứ ăn rồi uống thuốc cũng không phải cách hay, anh có nên suy nghĩ sau này tìm ra cách để giúp cô cay bệnh thèm ăn cay không? nên dùng cách này? hôn cô chẳng hạng? cách này ổn không? hình như rất ổn.

Sau đó một dĩa Gà nướng(1) và Mì tương đen(2) được đưa lên, tuy đây không phải đặc sản Hàn Quốc nhưng mùi vị nó thật sự rất ngon, nhất là món Gà nướng kia, Túc Nhạc Tịnh một đũa mì tương đen một đũa Gà nướng điềm đạm ăn rất sung sướng.

“Món Gà cay Buldak(3) này còn chưa đủ vị cay.” Túc Nhạc Tịnh nếm thử một miếng gà, sau khi nuốt xuống còn thuận miệng nói, “Cảm giác mùi vị còn kém xa hơn vị chính thống rất nhiều.”

(1) Người ta dùng các gia vị nóng như tỏi, ớt, hạt tiêu tẩm ướp, sau đó nướng gà trên bếp lửa. Khi chín món gà này có màu đỏ của ớt.

(2) Món mì này sử dụng nước sốt làm từ bột đậu nành đen gọi là chunjang, xào cùng với hành, thịt heo hoặc bò và một số nguyên liệu khác. Sốt có màu nâu đen và vị ngọt đậm đà.

(3) Làm từ thịt ức gà ướp cùng gia vị, hỗn hợp nước sốt cay gồm tương ớt, mù tạt, tỏi... Gà được chiên vàng rồi đem lên phục vụ ngay trong chảo khi còn nóng.

Hàn Mặc nghe vậy cũng gắp thể một miếng, đúng là như vậy thật, mùi vị thật kém. Anh cười gian trong lòng, nhìn sang khuôn mặt không hài lòng của Túc Nhạc Tịnh. Nhưng anh cũng không nói gì.

Hai người ăn xong, Túc Nhạc Tịnh muốn dành phần trả tiền nhưng hồ ly Hàn Mặc đã nhanh chân nhanh tay chạy đi thanh toán từ bao giờ. Túc Nhạc Tịnh nhún vai, mặc kệ dù sao cũng không phải do cô ép anh. Hàn Mặc đi trước ra lấy xe, trong khi Túc Nhạc Tịnh lại đứng chờ anh ở trước cửa nhà hàng, trên người cô là chiếc áo vest của Hàn Mặc choàng cho cô lúc nãy. Dù rằng hiện giờ đã vào tháng 3 nhưng thời tiết ở Thành phố R luôn luôn se lạnh a, vào ban đem nhiệt độ càng hạ xuống.

Chiếc xe màu trắng dừng lại trước mặt cô, cô đi tới mở cửa ngồi vào trong xe. Hàn Mặc đợi cô thắt xong dây an toàn mới lái xe rời đi.

“Món Gà cay này anh biết làm, nếu em muốn thì anh có thể làm thử cho em ăn.” Hàn Mặc nhìn sang Túc Nhạc Tịnh mang theo vẻ mong đợi, chờ cô đưa ra quyết định.

Nghe Hàn Mặc đột nhiên mở lời, cô không buồn để ý chỉ nhàn nhạt trả lời: “Không cần phiền như vậy, dù sao bửa ăn hôm nay cũng là anh trả rồi.”

“Nếu em cảm thấy phiền thì cám ơn anh thôi.” Anh ranh mãnh nói.

“Cám ơn bằng gì.” Cô hơi nhíu mày nhìn anh dò xét.

“Mời anh lại một bửa cơm là được rồi.” Hàn Mặc cười cười không để ý, gặp đèn đỏ anh dừng xe lại, lấy di động ra, “Số điện thoại của em là bao nhiêu?”

Vẻ mặt Túc Nhạc Tịnh cứng đờ, liếc nhìn Hàn Mặc như muốn nói “Lão ca, trò này cũ rồi.” Nhưng cô cũng rất biết lễ độ, dù sao cũng là người ta mời cô ăn, lại còn trả số tiền cũng không nhỏ, chỉ là một số điện thoại thôi, không đáng a.

Cô cười gượng lấy di động ra: “754xxxxxxx” Nhưng đưa số điện thoại xong cô lại hối hận, nếu như hắn gọi điện tống tiền hay đả kích tâm hồn cô thì thế nào đây? Cô cảnh thận ‘oánh’ giá anh, cái đẹp luôn rất nguy hiểm a.

Hàn Mặc vừa bấm số điện thoại vừa tươi cười mở miệng, “Cuối tuần em có rảnh không, nếu rảnh, cuối tuần này thì sao.”

“Hã...À, được.” Túc Nhạc Tịnh bỏ điện thoại vào túi xách, trong đầu đang thầm nghĩ lại rốt cuộc cô đồng ý mời Hàn Mặc ăn từ lúc nào, đáng tát, suy nghĩ một lúc lâu sau cô xác nhận thật sự cô chưa từng nói những lời này. Cô yên lặng cắn răng, Hàn Mặc này cũng không phải là một bác sĩ trưởng khoa sao, còn là một thiếu gia nữa, vì sao bỗng nhiên nổi hứng thèm khát tiền cơm của cô.

Tới trước cửa nhà Túc Nhạc Tịnh, cô xuống xe rất nhanh, lịch sự nói lời cảm ơn với Hàn Mặc, khi Hàn Mặc còn há mồm đang định nói gì đấy thì cô đã đóng cửa lại trong nháy mắt. Thánh thần mới biết được anh ta có lên cơn dại muốn cô mời anh ta vào nhà hảo hảo tâm sự uống vài ly trà, hảo hảo tâm sự cùng với cô. Phiền phức không gì bằng.

Hàn Mặc nhìn bóng lưng đã khuất sau cánh cửa của Túc Nhạc Tịnh, bật cười, lấy điện thoại ra lưu số của Túc Nhạc Tịnh. Nhìn ngắm cái tên “Vợ của Gia” trong danh bạ, hài lòng lái xe rời đi.

Hàn Mặc đang loay hoay mở cửa căn hộ của mình thì đúng lúc này cánh cửa thang máy mở ra, Tống Vu Phi mặt mày ủ rũ đi về phía Hàn Mặc. Đẩy Hàn Mặc sang một bên, anh đẩy cửa bước vào tự nhiên như nhà hoang vắng chủ.

“Thế nào sao lại không về nhà của cậu?” Dùng giọng nói không mấy thân thiện đối với Tống Vu Phi, Hàn Mặc anh đây thật có lỗi, nhưng anh tuyệt đối hoan nghênh vị khách không mời này.

“A Mặc, cậu đang theo đuổi Túc Nhạc Tịnh à?” Tống Vu Phi trực tiếp bỏ qua biểu cảm không chào đón của Hàn Mặc, nhìn Hàn Mặc quần áo bảnh bao, gương mặt hồng hào, ánh mắt không giấu đi được một tia vui vẻ, “Không phải mình không nói với cậu. Theo đuổi phụ nữ như Túc Nhạc Tịnh da mặt của cậu nhất định phải dày, cho dù cậu có đẹp trai cũng không bằng chai mặt đâu.”

Hàn Mặc nghe vậy cười khinh thường, nhưng trong đôi mắt ánh lên những tia sáng rực rỡ, nếu có cô gái nào nhìn thấy nhất định sẽ điên đảo tâm hồn.

“Gia đây còn cần cậu dạy?” Hàn Mặc đi vào khoang bếp, sau đó lại đi ra với 2 cái ly và một chai rượu. Anh ngồi xuống bàn rót rượu ra hai cái ly, đưa cho Tống Vu Phi một ly.

“Quan điểm của Linh Nhi và Túc Nhạc Tịnh hình như rất giống nhau. Họ sẽ không tha thứ nếu như chúng ta có người thứ ba. Xem ra con đường chinh phục vợ của mình và cậu rất gian nan.” Tống Vu Phi chán nản ngả người ra phía sau, trên tay xoay xoay ly rượu.

“Không nên đánh đồng mình với cậu.” Mơ sao?

Anh mặc kệ con người quẩn trí kia đang lảm nhảm một mình. Cầm lên cái điện thoại chăm chú bấm bấm nhấn nhấn cái gì đó, khuôn mặt ngây ngô trông ngóng dòm màn hình đen không chút động tỉnh.

1 phút...5 phút...20 phút…

Hàn Mặc cuối cùng không nhịn nổi bực tức quăng chiếc điện thoại xuống ghế sofa. Cầm lên ly rượu định uống thì điện thoại của anh vang lên âm thanh báo tin nhắn.

Khi anh mở tin nhắn ra thì...Eo ôi bắt ngờ chưa, ‘cô ta’ thật sự nhắn tin cho anh a.

“NND*”

‘Cô ta’ nhắn tin nhắc nhớ anh vừa dùng một khoảng tiền trong thẻ tính dụng nga. ‘Cô ta’ thật ân cần quan tâm anh, nhưng không phải lúc này a, TNND*

*NND - Bà nội mi / *TNND - Bà nội nó chứ.

Hàn Mặc đứng dậy, cởi ra dép lê đang mang ở chân. Nhắm nè, mục tiêu chuẩn xác nè, vận khí nội công nè, chọi nè.

“Con bà nó Hàn Mặc, cậu phát điên cái gì.” Bị Hàn Mặc một phát phi dép vào mặt, Tống Vu Phi khởi nghĩa vùng dậy la hét cáo trạng tội danh hành hùng ‘trẻ nhỏ đã qua vị thành niên’ của Hàn Mặc.

“Vong cậu quá nặng cho nên tin nhắn gửi không đi.” Hàn Mặc thành thành thật thật mở to mắt vu khống Tống Vu.

Hàn Mặc rất có lý lẽ cho rằng bởi vì Tống Vu Phi ở đây cho nên anh gửi tin nhắn mới không đi, vì tin nhắn không đi cho nên Túc Nhạc Tịnh mới không nhận được, bởi vì không nhận được cho nên cô mới không trả lời anh. Cô sẽ không quăng ‘bơ’ vào con tim mềm yếu của anh đâu.

Nhưng mà trời cao chứng giám, Túc Nhạc Tịnh chính là ngàn phát vạn phát chỉ bắn đúng một mục tiêu chính là “Bơ không hối tiếc.”

Túc Nhạc Tịnh sau khi tắm xong ra ngoài liền nhận được một tin nhắn đến từ ‘người lạ hơi quen’ Hàn Mặc với nội dung rất đơn giản: “Em đang làm gì? Đừng làm việc khuya nữa, nhớ ngủ sớm nha.”

Cô vô cùng “Cảm Động Đậy” với lời quan tâm từ anh cho nên cô quyết định không trả lời anh. Cô tự nhủ với mình rằng không thể làm anh thất vọng nên cô đã cố ý không trả lời anh. Cô quyết định sẽ trở thành con ngoan trò giỏi nhất nhất mọi chuyện đều nghe anh.

Trước, cô đi sấy tóc. Kế, cô chơi cùng Tiểu Lạc Lạc. Thứ, cô bắt đầu tu luyện cùng bộ phim ‘Gintama’. Cuối, khi đồng hồ chỉ điểm chuông 10 giờ, cô đã lên giường, nằm ngay ngắn nhắm mắt lại đi sâu vào giấc ngủ.

Cô đang chăn êm nệm ấm say giấc nồng thì Hàn Mặc bên này lại khóc lóc đau khổ vì tình. Anh nằm lăn qua rồi xoay lại, vợ anh chưa trả lời tin nhắn. Hàn Mặc tự dối lòng rằng chắc cô ngủ nên không biết thôi. Nhất định vậy.