Ông trời quả là không biết thương cô. Và Túc Nhạc Tịnh cô bây giờ cũng chính thức tuyên bố : “Tôi cũng hận ông ta!!!”
Lần đầu gặp Hàn Mặc, cô bị Thược Chi Linh đá đến bầm chân.
Lần thứ hai gặp Hàn Mặc, cô bị dẫn đến cái chốn địa ngục không dành cho người.
Lần thứ ba gặp Hàn Mặc, cô bị bạn gái của anh ta đẩy ngã trầy tay. Tuy rằng cô đã trả thù ‘nhẹ’ lại cô ta.
Còn lần này thì sao? Chờ xem, bạn gái anh ta thế nào cũng sẽ chạy đến 'yêu chiều' chào hỏi cô.
Tình cảnh bây giờ là... Vào một buổi chiều nào đó, gần ở trước cửa viện nghiên cứu nào đó có một người con gái nào đó đang ngu ngốc nhìn một chàng trai đang cười đến dại khờ nào đó.
Hàn Mặc một thân áo sơ mi trắng được mở 2 cúc trên cùng quần tây, thân hình cao to lịch lãm dựa lưng vào chiếc xe màu trắng phía sau lưng. Đôi môi mỏng của anh đang lẫm bẫm câu từ lời hát thể hiện rõ tâm trạng hưng phấn của anh hiện giờ, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng nhìn về phía cửa chính của Viện Nghiên Cứu Thành Phố R tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
Hai mắt bỗng như sao sáng trên trời, nhanh chống bật mình đứng thẳng dậy, khuôn miệng lập tức nở một nụ cười không thể khép khoe ra hàm răng đều trắng tinh. Anh dơ tay lên, vẫy gọi thân ảnh nhỏ nhắn đang bước xuống từng bậc thang.
"Tịnh Tịnh--”
Túc Nhạc Tịnh giật mình, ngẩn đầu lên quan sát xung quanh. Đây là ngày đầu tiên cô đi làm nga, cô cũng rất giữ khoảng cách với người khác a, làm sao lại có ai mặt dày như vậy gọi cô thân thiết thế rồi?
Trong con người màu xám của cô nhanh chóng dừng lại trên tên ‘mặt dày’ đang tươi cười vẫy tay với cô thành công thu hút được sự chú ý của nhiều người.
“Hàn Mặc!!?” Cô nhíu mày nhỏ giọng nói thầm. Tên này sao lại ở đây? Hắn không phải đi đến tìm cô tính toán đi.
Dù cô có cái gan không được to nhưng ít nhất cô cũng rất biết lịch sự a. Nhìn hắn cao to thế chắc không phải một tay xách cô lên liền ném cô vào nhà xác đâu hả, nhưng cô cũng không tự kỷ cho rằng hắn lại đi đến đây để tận tình xin lỗi an ủi tâm hồn mảnh mai của cô. Nghĩ cũng đã nghĩ, cô liền thong thả sải đôi chân thon dài đi đến nơi Hàn Mặc đổ xe. Cô sẽ tin tưởng anh một lần, cô sẽ tin tưởng vào cái đẹp.
Hàn Mặc nụ cười hơi xệ xuống đôi chút khi nhìn thấy bộ ‘cánh’ cô đang mặc trên người. Áo sơ mi màu đỏ đô, rất đẹp! Chân váy đen ôm lấy đường cong từ giữa eo đến gần đầu gối, rất rất đẹp. Đôi giày cao gót đen kiểu dáng cũng rất biết cách phối hợp với đôi chân thon dài trắng ngần, rất rất rất đẹp. Vợ anh rất thời trang nha. Ánh mắt anh liền tóe lửa khi phát hiện ra lũ sói đói đang lia chia xỉa xói thân hình vợ anh. Xem sau này anh có dẹp hết mấy bộ như thế đi không. Chờ xem!!
“Sao anh lại ở đây?” Túc Nhạc Tịnh đi tới gần, cách anh khoảng 1m, mỉm nhẹ môi lên tiếng hỏi.
“Cả A Thư và A Khang đều bận đi tiệc rồi cho nên anh đến để đón em.” Hàn Mặc cười đến ngớ ngẩn nhìn cô.
Mày ngang nhíu nhẹ, “Không cần phiền như thế, tôi có thể đi xe bus mà.” Túc Nhạc Tịnh nhanh nhảu từ chối.
“Anh không cho rằng vào tầm giờ này chen lên xe bus là một ý kiến hay, lên xe đi, dù sao anh cũng xong việc rồi." Với lại, nếu cô chịu đi vào xe bus để thì mới chính là mặt trời mọc đằng tây.
Cảm nhận một cách sâu sắc rằng: càng lúc càng có nhiều người nhìn mình, Túc Nhạc Tịnh không biết phải từ chối anh như thế nào.
“Đi thôi, nơi này không thể đổ xe lâu đâu. Lúc nãy anh đã bị nhắc nhở rồi, còn không đi thì anh sẽ bắt em đóng tiền phạt.” Xin lỗi, nhưng nếu nói đến độ đẹp trai anh đây không thua kém ai thì tất nhiên độ đẹp trai luôn được đem ra so sánh vậy độ chai mặt. Mặt anh được lót rất nhiều da a, rất dày, không sao.
Khóe miệng Túc Nhạc Tịnh hơi giật giật. Ông anh này có lẽ không biết sự khác nhau giữa từ chối thật và từ chối giả vờ thì cô đây tại sao lại phải để ý đi từ chối để tiết kiệm xăng bộng giùm anh ta. Cô hơi miễn cưỡng cười cười, gật đầu nói cảm ơn.
Hàn Mặc nụ cười càng thêm nở rộ. Tay chân mau lẹ đi đến mở cửa ghế lái phụ cho Túc Nhạc Tịnh.
“Cẩn thận kẻo đụng đầu.” Tay anh để lên trên đầu của cô che chở để tránh việc cô sơ ý mà đụng đau đầu.
“Cám ơn.”
Đợi Túc Nhạc Tịnh ngồi vào trong xe anh cũng vòng sang mở cửa ngồi vào vị trí của mình. Nụ cười của anh chưa từng tắt nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Nhạc Tịnh. Anh hơi xụ xuống, mắt anh hơi mang thất vọng nhìn cái dây an toàn đã được Túc Nhạc Tịnh cài đúng vị trí từ lúc nào. Vợ à, em không nên như vậy a, để anh được nếm tư của người làm chồng săn sóc vợ mình được không. Em thiệt chẳng lãng mạng chút nào.
Chiếc xe Aventador lp 750-4 lập tức rời đi Viện Nghiên Cứu.
Trong xe đang phát một bản nhạc du dương, hai người im lặng trong chốc lát, Túc Nhạc Tịnh ho khẽ một tiếng, mở lời: “Làm phiền anh rồi.”
“Không đâu, bệnh viện cũng ở gần đây, anh là tình nguyện a.” Hàn Mặc có ý tứ.
Túc Nhạc Tịnh hơi nghiêng đầu cẩn thận xem xét đánh giá anh một phen. Kiểu tóc Undercut được cắt tỉa vuốt gel gọn gàng, ngũ quan của anh cũng rất đẹp, là loại làm các cô gái không thể rời mắt, đặc biệt là con người màu hổ phách đang nghiên túc nhìn về phía trước kia, đôi môi mỏng luôn nở nụ cười tươi thật sự thu hút ánh nhìn của người khác. Một người đàn ông, một người đàn ông trẻ tuổi, một người đàn ông trẻ tuổi phi thường đẹp trai.
“Em muốn đi ăn tối rồi hẳn về không?” Hàn Mặc nhìn sang cô, trầm ấm hỏi.
Túc Nhạc Tịnh bị phát hiện khi đang nhìn người khác chằm chằm lập tức đỏ mặt quay sang hướng cửa sổ, cố ý phớt lờ câu hỏi của anh.
“Ở đây có một nhà hàng Hàn Quốc rất ngon, em có muốn tới đó không?” Hàn Mặc cũng không giận khi cô không trả lời anh còn ngược lại hào hứng giới thiệu cho cô.
...Túc Nhạc Tịnh hơi chần chừ, sao đó lại nghĩ: Dù sao cũng không có ai ở nhà, cô tốt nhất không nên giúp anh chị cô thiêu hết mọi thứ trong căn nhà đó đi.
“Ăn ở một nơi gần đây là được rồi.” Túc Nhạc Tịnh khéo léo nói, dù sao cũng chẳng quen thân, người ta đã chịu khó đưa cô về đã là may mắn, không nên đòi hỏi a.
Hàn Mặc thoáng nhìn cô, “Anh nói rồi, anh có rảnh.”
Có rảnh cũng không liên quan gì tới cô nha. “Tôi rất dễ ăn, tìm một nơi là được.”
“Thật không đó.” Nghe được từ dễ ăn của cô anh thật hận không một phát đập đầu vô vô lăng chết quách đi cho xong.
“...” Túc Nhạc Tịnh quệt trán một cách bất đắc dĩ “Cứ đi nơi nào anh muốn đi.”
Hàn Mặc cười khẽ hai tiếng, đến chổ đèn xanh đèn đỏ liền vòng xe.
Túc Nhạc Tịnh mấp máy môi nói rõ cô thật sự rất dễ ăn a. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì cô cũng hơi chột dạ, cô thật sự dễ ăn sao? Vấn đề này rất nan giải đi.
“Nhà hàng này rất nổi tiếng. Nghe nói vị bếp trưởng là người Hàn Quốc.”
“Rất khó để nếm được hương vị chính thống ở nơi này. Nghe anh nói vậy tôi cũng rất mong chờ.”
Hai người lại im lặng một hồi, “Hôm nay em rất đẹp.” Giọng nói trầm ấm của Hàn Mặc vang lên trong không gian chật hẹp, Túc Nhạc Tịnh cảm thấy trái tim mình như chiếc chuông lớn đang rung lên.
“Cám ơn.” Cô đành cười một cách lịch sự.
“Anh cứ nghĩ là em sẽ không thích mặc váy. Không ngờ khi mặc lại đẹp như vậy.” Đẹp thật nhá, nhưng chỉ một mình anh được ngắm thôi. Anh nhịn đấy.
“Chỉ là bình thường mặc thì sẽ không được thoải mái, tôi chỉ mặc khi đi làm thôi.” Cô nhướng mày nói.
“Vậy sao.” Anh tất nhiên biết.
“Hàn Mặc tôi nghĩ anh nên ca ngợi bạn gái mình nhiều hơn thay vì đi khen bạn gái của người khác.” Túc Nhạc Tịnh hơi lạnh giọng nói, đừng tưởng khen khen thì sẽ thân nhá.
“Bạn gái người khác?” Hai bàn tay đang vô lăng của anh vô thức siết chặt lại, câu nói phát ra mang theo chút sát khí, cố kiềm chế núi lửa trong lòng Hàn Mặc rặn hỏi một câu: “Em đã có bạn trai.” Nếu cô nói có...Vợ à cứ yên tâm, anh sẽ ‘thiến’ hắn trước khi hắn đụng đến em a.
“Tất nhiên có…”
Câu nói của cô hoàn thành một nữa sau đó cô lại ngừng, suy nghĩ vài thứ. Nhưng cô không hề biết rằng cô đã vô tình đổ thêm lửa vào lọ dấm chua bên cạnh. Bùm. Khi nó nổ, cô chết chắc.
“Tất nhiên có, nhưng là tương lai.” Cô bổ sung thêm. Chính là tương lai chắc chắn có!!
“À…”
Được Túc Nhạc Tịnh quăng cho một viên ‘định tâm hoàn’ Hàn Mặc tâm tình mới tươi sáng trở lại, sau đó anh âm thầm nói với chính mình: Tương lai chắc chắn sẽ có rồi, không phải bạn trai mà tăng thẳng lên chồng a. Tại sao anh biết? Phải biết thôi, vì người đó sẽ là anh mà.
Môi mỏng của Hàn Mặc cong lên được chưa lâu lại cứng lại, thôi nào nhanh chóng kéo lại ký ức xem. Cô nói cái gì? “Bạn gái anh”?? Hàn Mặc mếu mó nhìn sang gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn bên cạnh. Vương lại ánh mắt ủy khuất nhìn cô, mở miệng giải thích.
“Tống tiểu thư không phải bạn gái của anh a.”
“...” Không phải chuyện của tôi.
“Thật sự không phải bạn gái của anh a.” Anh cố gắng.
“...” Nó thật sự không phải chuyện của tôi.
“Anh và Tống tiểu thư không có cái gì quan hệ a.” Anh lại cố.
“...” Bình tĩnh nào, tốt nhất đừng nhào sang cắn chết anh ta.
Hàn Mặc khóc không ra nước mắt. Nhìn sang biểu tình mặt than của Túc Nhạc Tịnh anh liền chỉ muốn hét to một chặn. Đường đi rước vợ của anh đã khó, nay còn dính phải ‘ổ gà’ đúng là cực phẩm TM* a.
*Tha mụ: Mẹ Nó
“Anh vẫn còn độc thân a.”
“...” Cô liếc mắt lạnh sang anh.
“Anh thậ…---”
“Được, tôi đã hiểu. Người đàn ông cao to đẹp trai nhà giàu là anh đây vẫn còn độc thân.” Cô thật không còn cách nào khác ngoài việc chặn mồm anh để bảo vệ lỗ tai của cô và cả tính mạng của anh ta.
“Đúng vậy!” Anh mặt dày cười hớn hở.
Túc Nhạc Tịnh khinh thường nhìn anh, âm thầm phê phán anh đúng là dở hơi.