“Ngọc Yến tỷ chính là bách sự thông, trong thế giới này có gì không biết cứ hỏi Ngọc Yến tỷ.”
Phùng Ngọc Yến dở khóc dở cười nói:
“Ta nào có như ngươi khoa trương như vậy?”
Bởi vì trong sảnh sẽ rất máu me, cho nên Phùng Ngọc Yến cũng không có
vào. Dù sao nhìn người khóc lóc, chặt đầu này nọ cũng không có cái gì
đáng xem đấy.
Phùng Tiếu Tiếu ôm chặt lấy Phùng Ngọc Yến nói:
“Sư phụ, ngươi thật là lợi hại.”
Phùng Ngọc Yến nhẹ nhàng vuốt tóc Phùng Tiếu Tiếu, ngồi đợi bên trong giải quyết xong Đoàn Thiên Đức.
Hoàng Dung cũng biết vị biểu tỷ này nhiều bí mật, không hỏi gì, chỉ theo Quách Tĩnh đi vào bên trong sảnh. Bên ngoài sảnh chỉ còn Phùng Ngọc
Yến, Vô Song, Phùng Tiếu Tiếu và Hoàng Dược Sư ngồi uống trà.
Phùng Ngọc Yến mở miệng hỏi:
“Cô trượng, ngươi thấy Quách Tĩnh thế nào?”
Hoàng Dược Sư ánh mắt phức tạp nhìn vào trong sảnh rồi đáp:
“Hắn không xứng với con gái ta.”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:
“Người với người không thể xem xứng hay không xứng, mà phải xem duyên
phận. Cô trượng, ngươi với cô cô chẳng phải vì duyên phận mà đến với
nhau đó sao?”
Hoàng Dược Sư nghe nhắc đến Phùng Hành, ánh mắt lại ảm đạm. Bình thường, nếu có một người không quen nào nhắc đến Phùng Hành, kẻ đó chắc chắn
chết dưới tay của Hoàng Dược Sư. Kể cả Hoàng Dung nếu nhắc đến Phùng
Hành cũng bị Hoàng Dược Sư trừng mắt. Nhưng trước mặt Phùng Ngọc Yến
giống Phùng Hành như hai giọt nước, Hoàng Dược Sư có muốn phát uy cũng
không thể. (Tác giả: mà kể cả phát uy với Phùng Ngọc Yến cũng chẳng thể
làm được cái gì)
Hoàng Dược Sư trầm lặng một lúc, sau đó hỏi Phùng Ngọc Yến:
“Làm sao ngươi lại biết nhiều như vậy?”
Phùng Ngọc Yến uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
“Ta có một cái đặc thù năng lực…”
“Đặc thù năng lực?”
Phùng Ngọc Yến gật đầu nói:
“Ta năng lực có thể cho ta biết trước một số điều.”
Hoàng Dược Sư cau mày, hắn cũng không lý giải được Phùng Ngọc Yến ý tứ.
Dù sao cái năng lực đặc biệt vào cái thời đại này cũng thật vô cùng khó
tin.
Phùng Ngọc Yến cầm cốc trà, suy nghĩ một lúc rồi lấy ra hai cái bình ngọc nhỏ, đưa cho Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dược Sư nhìn hai chiếc bình, có chút tò mò.
“Đây là hai viên Sinh mệnh đan, mỗi viên có thể cứu được một người, chỉ cần còn một hơi thở là có thể.”
Hoàng Dược Sư hít một hơi lạnh, đây chẳng phải chính là tiên đan dược
sao? Có thể cứu người thập tử vô sinh trở về, trên đời có loại đan dược
như vậy?
“Cô trượng, ta có một số việc muốn làm. Chúng ta đi trước.”
Phùng Ngọc Yến cảm thấy hiện tại Quách Tĩnh và Hoàng Dung đều an toàn,
Hoàng Dược Sư thì phải đợi hắn cùng Hồng Thất Công tới Lâm An mới có thể xảy ra nguy hiểm. Hiện tại nên đi tranh thủ thực hiện nhiệm vụ phụ
tuyến.
Lúc này Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh, Hoàn Nhan Khang và mọi người đã đi
ra ngoài. Quách Tĩnh mắt đỏ hoe, tay cầm thủ cấp của Đoàn Thiên Đức.
Hoàng Dung thấy Phùng Ngọc Yến chuẩn bị đi ra ngoài, vội hỏi:
“Biểu tỷ, ngươi định đi đâu?”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:
“Ta có một chút chuyện phải hoàn thành. Ngươi và Quách Tĩnh bảo trọng. Nhớ không được tháo vòng bảo vệ tay xuống.”
Hoàng Dung và Quách Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu. Quách Tĩnh nhìn sang Vô Song một lúc, rồi hỏi hắn:
“Mộ Dung đại ca, vừa rồi ngươi sử dụng Giáng Long Thập Bát Chưởng?”
Vô Song mỉm cười gật đầu nói:
“Chính là Phi Long Tại Thiên trong Giáng Long Thập Bát Chưởng.”
Hoàng Dược Sư lúc này mới nhớ ra Vô Song thi triển Giáng Long Thập Bát Chưởng, vội hỏi:
“Ngươi là đệ tử lão khiếu hóa?”
Vô Song lắc đầu nói:
“Không phải.”
“Ta xem Phi Long Tại Thiên của ngươi có phần uy mãnh hơn của Hồng Thất
Công, Giáng Long Thập Bát Chưởng của ngươi rốt cuộc là từ đâu đến?”
Vô Song cười cười chỉ Phùng Ngọc Yến nói:
“Ta thân võ công đều là Ngọc Yến tỷ giáo đấy.”
Hoàng Dung vội hỏi:
“Ta nghe Trình Y Y kia nói ngươi tuyệt học là Cửu Dương Chân Kinh và Càn Khôn Đại Na Di, sao giờ lại có cả Giáng Long Thập Bát Chưởng? Còn có,
biểu tỷ, ngươi từ đâu đến được võ công đấy?”
Hoàng Dược Sư nghi hoặc hỏi lại:
“Cái gì Cửu Dương Chân Kinh? Càn Khôn Đại Na Di?”
Hoàng Dung liền giải thích:
“Cha, chúng ta ở Triệu Vương Phủ gặp được một kẻ cũng biết Cửu Âm Chân
Kinh. Kẻ đó đánh với Vô Song đại ca bị Vô Song đại ca đả bại.”
“Cái gì? Lại còn có người nữa biết Cửu Âm Chân Kinh? Là ai?”
“Là một người tên gọi Trình Y Y. Võ công ả cực cao, chỉ thua Vô Song đại ca một chút.”
Hoàng Dược Sư hít một hơi. Vô Song bản lĩnh hắn đã lãnh giáo, hiện tại
lại từ đâu ra một cái Trình Y Y, trình độ chỉ kém Vô Song một chút. Đây
chẳng phải nói là hoàn toàn có thể đánh ngang tay với mình? Thiên hạ từ
bao giờ ra nhiều cao thủ như vậy? Nhất thời ánh mắt nhìn về phía Phùng
Ngọc Yến.
Phùng Ngọc Yến gật đầu nói:
“Trình Y Y võ công không tệ, cô trượng gặp nàng phải cẩn thận. Nàng cùng đi với Âu Dương Khắc, đoán chừng Cửu Âm Chân Kinh cũng đã rơi vào tay
Âu Dương Khắc và Âu Dương Phong.”
“Cái gì?”
Hoàng Dược Sư cả kinh, nếu vậy thì sự việc quả thật rất phiền phức.
Phùng Ngọc Yến nói tiếp:
“Bất quá, cô trượng cũng đừng lo, đánh không lại nhưng thoát thân cũng
không thành vấn đề. Trình Y Y để ta và Vô Song giải quyết. Hơn nữa Trình Y Y học Cửu Âm Chân Kinh chỉ một phần, hoàn toàn không đáng sợ. Đáng
ngại chỉ có Âu Dương Phong, một phần Cửu Âm rơi vào tay hắn tuyệt đối
không phải chuyện tốt. Cô trượng cần thận trọng.”
Hoàng Dược Sư gật đầu, ngập ngừng một lúc sau đó hỏi:
“Ngươi đi như vậy rất nguy hiểm…”
Hoàng Dung cũng phụ họa:
“Biểu tỷ, ngươi cùng ta đi Đào Hoa Đảo đi, đảm bảo không ai dám đến khi dễ ngươi.”
Phùng Ngọc Yến xoa đầu Hoàng Dung nói:
“Ta đi xử lý một số chuyện, một thời gian nữa liền tới Đào Hoa Đảo tìm ngươi đi.”
“Biểu tỷ, ngươi nhất định phải đến thăm ta, ta sẽ dẫn ngươi đi chơi quanh đảo.”
Hoàng Dung lưu luyến không muốn xa Phùng Ngọc Yến.
“Được rồi, bảo trọng.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó cùng với Vô Song đi khỏi Lục gia trang.