“Sư phụ, ngươi mới bao nhiêu tuổi nha? Vậy mà có vài cái đệ tử?”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười đáp:
“Không phải Vô Song cũng là đệ tử ta sao? Ta còn có một cái đệ tử nhận trước Vô Song nữa nha.”
Mọi người hôm nay từ Phùng Ngọc Yến nhận được bao chấn kinh rồi, giờ lại tiếp tục ngạc nhiên. Cô nương này nhiều nhất cũng chỉ là mười bảy tuổi
đi, vậy mà đã có tới ba cái đệ tử. Tiểu cô nương tên gọi Phùng Tiếu Tiếu thì không nói, bản lĩnh không ai rõ, nhưng Vô Song thì rõ ràng thực lực rất mạnh, đến Hoàng Dược Sư đọ chưởng với Vô Song còn bị đẩy lùi lại
hai bước. Đấy là Vô Song còn chưa dùng toàn lực, thử hỏi vị kia đại đệ
tử của Phùng Ngọc Yến sẽ có trình độ như thế nào?
Đám người càng nghĩ càng thấy run. Đệ tử mà đã như vậy, thì sư phụ trình độ lại càng không phải nói. Nhất thời ánh mắt mọi người lại nhìn Phùng
Ngọc Yến thêm mấy lần. Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy một cô nương mười
bảy tuổi yểu điệu thướt tha, nhìn thân thể yếu đuối kia liệu chứa được
bao nhiêu sức mạnh?
Nhưng có một điều mọi người không thể nào biết được, đệ tử đầu tiên của
Phùng Ngọc Yến lại là Nam Hải Ngạc Thần, người cách bọn họ thời gian
cũng phải trăm năm, công phu thậm chí còn kém cỏi hơn Vô Song rất nhiều…
Vô Song ngạc nhiên hỏi:
“Ta có sư huynh? Ngọc Yến tỷ, sư huynh ta là ai?”
Phùng Ngọc Yến lắc đầu nói:
“Sư huynh ngươi không ở thế giới này.”
Ý Phùng Ngọc Yến là Nhạc Lão Tam rõ ràng không ở thế giới Xạ Điêu này,
nhưng vào trong tai mọi người, Nhạc Lão Tam đã bất hạnh qua đời…
Vô Song hỏi:
“Ngọc Yến tỷ, sư huynh sao lại qua đời?”
Phùng Ngọc Yến ngạc nhiên, nhưng ngẫm nghĩ lại một lúc liền hiểu ra, cũng không giải thích, chỉ nhìn lên trời nói:
“Con người ai sinh ra mà chẳng phải có lúc sẽ chết đi…”
Miệng nói như vậy nhưng lòng Phùng Ngọc Yến lại nghĩ đến bốn nữ tại thế
giới Thiên Long. Trong lòng âm thầm thề, nhất định phải tích lũy đủ điểm đón các nàng.
Mọi người nghe Phùng Ngọc Yến nói như vậy, nhất thời không khí trầm
xuống. Hoàng Dược Sư lại càng nhớ đến Phùng Hành lúc lâm chung, nhất
thời quay mặt đi lén gạt lệ. Phùng Tiếu Tiếu vốn định vòi Phùng Ngọc Yến một cái bao tay, lúc này cũng chỉ cúi đầu, tay nắm chặt lấy tay Phùng
Ngọc Yến.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của Phùng Tiếu Tiếu, Phùng Ngọc Yến mỉm
cười vuốt tóc nàng, sau đó lấy ra một cái bảo vệ cổ tay, đeo cho Phùng
Tiếu Tiếu.
Phùng Tiếu Tiếu gạt nước mắt gật đầu. Sau đó khuôn mặt lập tức vui vẻ
ngắm nhìn cái bảo vệ cổ tay có khắc hình cây đàn, yêu thích không thôi.
Hoàng Dung chạy lại ôm tay Phùng Ngọc Yến, thân thiết nói:
“Đa tạ biểu tỷ, ngươi lại cho chúng ta món đồ quý như vậy.”
Hoàng Dung đối với Phùng Ngọc Yến vừa gặp đã có hảo cảm, lúc này đã biết Phùng Ngọc Yến lại là biểu tỷ, liền coi nàng như người thân, cảm tình
rất sâu đậm. Nhất là Phùng Ngọc Yến cho Quách Tĩnh vòng bảo vệ cổ tay,
tác dụng Hoàng Dung vừa chứng kiến khiến nàng yêu thích món này không
dứt, lại vì Quách Tĩnh bình an mà càng cảm kích Phùng Ngọc Yến.
Phùng Ngọc Yến cũng coi Hoàng Dung như tiểu muội muội, giơ tay vuốt nhẹ đầu Hoàng Dung nói:
“Ngươi không cần đối với ta khách sáo.”
“Ân.” Hoàng Dung ngoan ngoãn gật đầu. Cảm nhận bàn tay Phùng Ngọc Yến
vuốt ve trên đầu rất thoải mái, nhất thời đưa hình tượng Phùng Ngọc Yến
thế vào vị trí Phùng Hành…
Quách Tĩnh cũng vội vàng tiến lên cảm ơn Phùng Ngọc Yến. Phùng Ngọc Yến
vốn định hỏi hắn xử lý chuyện Hoa Tranh như thế nào, nhưng vừa định hỏi
đến nơi lại nuốt xuống. Nàng biết, tình cảm hai người là không thể chia
cắt được đấy, vậy thì không cần thiết phải tác động vào.
Phùng Ngọc Yến gật đầu đáp lại Quách Tĩnh một lần, sau đó chỉ chỉ một võ quan vẫn đứng cạnh Hoàn Nhan Khang nói:
“Quách Tĩnh, ở đây có một người, có lẽ ngươi rất muốn gặp.”
Quách Tĩnh nhìn võ quan kia ngạc nhiên hỏi:
“Là ai a?”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:
“Ngươi hỏi tên hắn chẳng phải biết rồi?”
Hoàng Dung nghe xong hiểu ý, liền tiến tới trước mặt võ quan hỏi:
“Này, ngươi tên là gì?”
Tên võ quan kia run rẩy đáp:
“Vị… Vị này nữ hiệp, ty chức tên là Đoàn Thiên Đức.”
Quách Tĩnh nghe thấy ba chữ Đoàn Thiên Đức, chợt thấy đầu ong lên một tiếng, run giọng hỏi:
“Ngươi… Ngươi là Đoàn Thiên Đức?”
Đoàn Thiên Đức nói:
“Đúng vậy, vị thiếu hiệp này có gì chỉ giáo?”
Quách Tĩnh hỏi:
“Mười tám năm trước, ngươi làm quan ở Lâm An phủ có đúng không?”
Đoàn Thiên Đức ngạc nhiên hỏi:
“Phải, sao thiếu hiệp lại biết được?”
Nói xong quay sang nhìn Lục Quán Anh nói:
“Ta là cháu của Khô Mộc đại sư, chúng ta nói ra còn là người một nhà đấy, hà hà!”
Quách Tĩnh nhìn Đoàn Thiên Đức từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên
trên, thủy chung không nói câu nào. Đoàn Thiên Đức chỉ cười lấy lòng.
Qua một lúc, Quách Tĩnh nhìn qua Lục Thừa Phong nói:
“Lục trang chủ, tại hạ muốn mượn hậu sảnh của quý trang làm một việc.”
Lục Thừa Phong nói:
“Dĩ nhiên là được, dĩ nhiên là được.”
Quách Tĩnh kéo Đoàn Thiên Đức bước vào phía sau. Giang Nam lục quái ai
cũng mặt mày rạng rỡ, nghĩ thầm lưới trời lồng lộng, lại chạm mặt gã ác
tặc này ở đây, nếu y không tự nói ra tên họ thì làm sao biết y chính là
người mà năm xưa bảy anh em họ vạn dặm. Mọi người nhớ ra Phùng Ngọc Yến
vừa rồi ám chỉ Đoàn Thiên Đức, nhất thời nhìn Phùng Ngọc Yến một ánh
mắt, chỉ thấy cô nương kia vẫn lặng lẽ ngồi thưởng thức trà, nhất thời
cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Chỉ có Vô Song là biết Phùng Ngọc Yến biết cốt truyện tiểu thuyết, có thể chỉ ra Đoàn Thiên Đức, còn lại mọi người đều phải nhìn lại Phùng Ngọc Yến.
Phùng Tiếu Tiếu hỏi:
“Sư phụ, ngươi biết tên võ quan kia?”
Hoàng Dung vốn quan tâm Quách Tĩnh, lúc này cũng nhìn Phùng Ngọc Yến đợi câu trả lời.