“Ngữ Tâm sao em lại ở đây?” Hoắc Tư Hào lướt qua Lâm Tuyết Y đi đến bên người Tần Ngữ Tâm. Tại sao cô ấy lại có mặt ở đây, chẳng nhẽ cô ấy biết hắn đến tìm Tuyết Y sao?
“Tư Hào sao anh lại ở đây?” Cô ta đứng dậy, giọng run run hỏi hắn. Cô ta thấy hai người cùng đi ra, cũng nghe được lời Lâm Tuyết Y nói với trợ lý như vậy cô ta có thể khẳng định đây không phải là lần đầu hắn tới đây. Nhìn tình cảnh hiện tại thì Lâm Tuyết Y đang vô cùng tức giận, hắn đến vì chuyện áo cưới của hai người sao?
“Anh đến tìm nhà thiết kế để đặt may áo cưới. Nhà thiết kế chính là Tuyết Y.” Vẻ mặt Hoắc Tư Hào thật bình tĩnh nói ra lý do rất hợp tình hợp lý. Nếu Tần Ngữ Tâm đã biết thì hắn cũng không giấu nữa.
Thì ra là vậy, Tần Ngữ Tâm cảm thấy an lòng hơn, đồng thời cô ta cũng giật mình thì ra nhà thiết kế vang danh kia là Lâm Tuyết Y, điều này thật khó tin.
“Như vậy thì cám ơn Lâm tiểu thư. Tôi còn muốn đến…..” Tần Ngữ Tâm có chút xấu hổ nói. Cô ta còn tưởng rằng Hoắc Tư Hào cố ý đến gặp Lâm Tuyết Y, tính cảnh giác của phụ nữ không thể không hoài nghi. Lần này quyết định kết hôn cũng là do cô ta thúc giục chứ cứ để vậy không biết sẽ kéo dài đến khi nào. Cho nên trong lòng cô ta luôn có khúc mắc. Nếu cô ta biết nhà thiết kế là Lâm Tuyết Y thì cô sẽ không bao giờ đặt ở đây, hơn nữa Hoắc Tư Hào đã gặp lại Lâm Tuyết Y thì giờ hối hận cũng chẳng ích gì.
Lâm Tuyết Y đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện khiến cô đã hiểu sự tình hơn một chút, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó nói lên lời. Nhìn thấy tân hoan liền lập tức thay đổi sắc mặt, thì ra người hắn để ý nhất vẫn là người phụ nữ kia. Cô cố gắng biểu hiện thật bình tĩnh đi đến trước mặt Tần Ngữ Tâm, trực tiếp lược bỏ xưng hô: “Xin chào, Hoắc tiên sinh quả thật đến tìm tôi để đặt may áo cưới cho cô, cô đến cũng thật đúng lúc để tôi gọi người ra đo cho cô, cô yên tâm tôi sẽ làm xong thật nhanh.” Nói xong cũng không thèm liếc mắt hai người bọn họ quay người rời đi.
Hoắc Tư Hào muốn đuổi theo nhưng ngại Tần Ngữ Tâm đang ở đây nên không dám hành động chỉ có thể tức giận nhìn theo bóng dáng của Lâm Tuyết Y.
“Tiểu thư xin mời cô nâng tay lên.” Giọng một phụ nữ vang lên phá vỡ trầm mặc giữa Hoắc Tư Hào và Tần Ngữ Tâm. Trợ Lý Tiểu Giác đi đến chỗ Tần Ngữ Tâm cầm thước đo.
“Thiết kế Lâm đây là toàn bộ số đo của Tần tiểu thư.” Tiểu Giác đứng bên cạnh lẽ phép nói.
“Được rồi em cứ giữ lấy, chị còn bận xử lý mấy việc.” Lâm Tuyết Y cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, không để mình tiếp tục nghĩ linh tinh nữa, hiện tại cô chỉ cần coi Tần Ngữ Tâm như những khách bình thường làm xong thật nhanh Hoắc Tư Hào sẽ không còn lý do gì có thể quấy rầy cô được nữa.
“Lâm tiểu thư có đây không?” Cảnh Nhất Phi từ bên ngoài tiến vào.
“Tổng giám đốc, tôi đang bận thiết kế áo cưới cho khách.” Lâm Tuyết Y nhìn anh mỉm cười trả lời.
Hoắc Tư Hào xem xét người đàn ông mới tiến vào. Nghe Lâm Tuyết Y gọi anh ta như vậy, chắc mẩm đây chính là tổng giám đốc của công ty D.C, nhưng sao anh chưa bao giờ nghe thấy Vu Đức nhắc đến người này? Thấy anh ta dùng giọng nói ôn nhu như vậy nói chuyện với Lâm Tuyết Y làm trong lòng hắn cảm thấy bực bội. Có lẽ vì tính cảnh giác nên ánh mắt hắn vẫn luôn đánh giá đối phương.
Cảnh Nhất Phi nhìn thoáng qua Hoắc Tư Hào cùng Tần Ngữ Tâm hơi gật đầu xem như chào hỏi. Hai người này cảm thấy có gì đó là lạ, hình như không cảm nhận được niềm hạnh phúc khi đi đặt áo cưới? Nhất là vị tiên sinh kia hình như không có biểu hiện gì cả.
Hai người vừa tài giỏi, đẹp trai như nhau, đều tạo cho người ta cảm giác áp bức. Trong căn phòng nhỏ không khí trở lên kì dị, hết sức căng thẳng.