Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 44: Hắc Mã Quật Khởi

Dưới đài hỗn loạn không nhỏ, kinh động toàn trường.

Thiếu nữ Giang Vân Nhi từ trên trời “giáng xuống”, dẫn tới một đám nam đệ tử “tranh giành”.

Những người này, mỗi một kẻ đều muốn anh hùng cứu mỹ nữ, ôm mỹ nhân về, nói không chừng cũng có thể chiếm chút tiện nghi.

Nhân số tham dự đã đạt tới hơn hai mươi người, kẻ bị tai họa thì đạt đến mấy chục người.

- A... Là ta tới trước!

- Đều cút... Mỹ nữ là của ta!

Trong đám người, có vài đệ tử có chút “va chạm”, dẫn tới vỡ đầu chảy máu.

Người bị tai họa giẫm đạp, có ít nhất năm sáu người, phát ra tiếng gào thảm thê lương.

- Trường Tí Quyền.

- Liễu Diệp Thập Tam Đao

Dưới sự cạnh tranh nhiệt liệt, không thiếu người xuất thủ tàn nhẫn, tiếng va chạm vang lên bên tai không dứt.

Kết quả cuối cùng.

Bởi vì vừa “va chạm” vừa kiềm chế đối phương, ai cũng không ôm được mỹ nhân.

- A...

Một tiếng hét thảm, Giang Vân Nhi rơi vào trong đám người, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Mấy tên đệ tử bị đập trúng, đều tranh đoạt ôm thiếu nữ đứng dậy.

- Đều cút cho ta!

Giang Vân Nhi nổi giận, bay lên xuất cước, đạp bay mấy tên đệ tử nhân cơ hội chiếm tiện nghi ra ngoài.

"Phành..."

Trong bụi cuốn mù trời, lại có vài tên bị đập ngã.

- Yên lặng!

Một thanh âm uy nghiêm, mang theo tinh thần uy áp cường đại từ trên cao giáng xuống.

Ngay lập tức, đám đệ tử dưới đài giống như bị trọng chùy đập trúng, khí huyết và hô hấp đều thoáng ngưng trệ.

Toàn trường yên tĩnh.

Thanh âm ẩn chứa uy áp tới từ gian đình ở giữa.

Ánh mắt đạm mạc của tông chủ Vân Nhạc môn quét tới đệ tử dưới đài, ép tràng diện xuống.

Chẳng qua, một màn vừa rồi cũng khiến cho cao tầng tông môn ngơ ngác nhìn nhau, thần tình cổ quái.

Gian đình ở giữa.

- Chính là man tiểu tử này có khúc mắc tình cảm với đệ tử của Hạ sư muội ư?

Lão giả râu bạc híp mắt, quan sát Trần Vũ.

Đột nhiên, hắn phát hiện thiếu niên này dường như có chút quen mắt.

A... Nhớ ra rồi, lúc ở Thiên Võ Các, người này từ chỗ “Mao lão đầu” nhận được Đồng Tượng công, không biết tiến bộ thế nào rồi.

Lão giả râu bạc cũng là gia gia của Nam Cung Lễ, trong mắt chợt lóe tinh quang.

- Hừ! Người này lỗ mãng thô bạo như vậy, nhiễu loạn trật tự thi đấu, tông chủ sư huynh, ngươi nói xem có nên hủy tư cách tranh tài của hắn không?

Hạ sư cô cau mày, trên gương mặt đoan trang xinh đẹp lộ ra một tia không vui.

Hiển nhiên, vị Hạ sư cô có mỹ danh “Hạ Vũ tiên tử” này, cảm thấy bất mãn với hành vi của Trần Vũ.

Hành vi bất lịch sự, không thương tiếc nữ nhân của Trần Vũ, đủ khiến phần lớn nữ nhân đều chán ghét.

Huống chi, Trần Vũ và đệ tử Mục Tuyết Tình của Hạ sư cô còn có khúc mắc tình cảm.

- Hủy tư cách tranh tài ư?

Tông chủ Vân Nhạc môn lắc đầu nói:

- Như vậy có chút chuyện bé xé ra to. Người này cũng không phạm quy tắc thi đấu, chỉ để đối thủ rời khỏi sân đấu võ, xem như hắn thắng, không thể bắt bẻ. Hơn nữa, hắn cũng không có ác ý trọng thương bất kỳ đệ tử nào.

Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: "Tiểu tử này cũng không biết thương hương tiếc ngọc là gì, ngay cả thiếu nữ xinh xắn như vậy cũng bị ném ra khỏi đài."

Hạ sư cô chợt khựng lại, quả thật không thể bắt bẻ, Trần Vũ cũng không vi phạm nguyên tắc.

- Trần Vũ! Mối nhục ngày hôm nay, Giang Vân Nhi ta sẽ không bỏ qua! Ngươi chờ cho ta!

Giang Vân Nhi nổi giận, nhìn chằm chằm Trần Vũ với ánh mắt cừu thị.

Trần Vũ sờ mũi, bàn tay nắm cái chân thiếu nữ còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt, không khỏi hít sâu một hơi.

Sớm biết sẽ bị trả thù, hắn đã bóp thêm một chút rồi.

Haizz...

Trần Vũ lắc đầu, có chút hối hận, động tác và biểu hiện khuôn mặt của hắn khiến Giang Vân Nhi mặt đỏ như máu, chỉ thiếu chút nổi điên tại chỗ.

Sau trận chiến này, Trần Vũ đã thắng liên tục bốn trận.

"Vụt..."

Trên tấm bia trận pháp, tên của Trần Vũ thoáng xông lên vị trí thứ nhất.

Số 99, Trần Vũ, 4 điểm.

Bởi vì vừa mới bắt đầu vòng chiến thứ tư, hắn cũng là người lên đài đầu tiên, cho nên tạm thời cố định đầu bảng.

- Bà nó! Còn thiên lý nữa không?

- Tên này tùy tiện ném người cũng có thể xếp thứ nhất?

Đám đệ tử dưới sân đều không còn gì để nói, nhất là những tên đệ tử từng “bị ném, bị rơi”.

Phía bên kia, trong vòng tròn ác nhân, sắc mặt đám người Hồ Nhất Bá, Hoàng Viên, Vương Lăng Vân đều âm u tới cực điểm.

- Liên tục thắng bốn trận, tạm thời dẫn đầu, tiểu tử này không phải là “hắc mã” thi đấu năm nay chứ?

Dương Phàm thấp giọng nói.

Nếu đổi thành hắn, vận khí không tệ, có lẽ còn có thể liên tục thắng bốn trận, nhưng chỉ e không thể giống Trần Vũ, tùy ý ném người mà thắng lợi.

- Yên tâm, tiểu tử này chẳng qua là khí lực lớn mà thôi.

Vương Lăng Vân trầm giọng nói.

Hai chữ hắc mã này khiến trong lòng hắn trầm xuống.

Đây là điều hắn lo lắng nhất, nhưng hết lần này tới lần khác lại sắp phát sinh.

- Khí lực lớn?

Hoàng Viên và Hồ Nhất Bá nghe vậy đều nhếch miệng cười một tiếng.

Nếu nói khí lực đại, trong top mười ngoại môn cũng có vài tên vô cùng cường hoành.

Chỉ riêng Hoàng Viên từ nhỏ tu luyện hoành luyện ngoại công gia truyền, lực ép cùng cấp, có thể tiện tay đánh ngã Thông Mạch kỳ.

Hồ Nhất Bá, tu hành Bá Vương kích pháp gia truyền, chỉ nghe hai chữ “Bá Vương”, liền có thể tưởng tượng được lực lượng của hắn như thế nào.

Chẳng qua, hai người cũng không biết rằng, đánh giá của Vương Lăng Vân đối với Trần Vũ là vẫn còn giữ lại. Đặc trưng lớn nhất của Đồng Tượng công mà Trần Vũ tu luyện không phải khí lực lớn.

Thời gian trôi qua, vòng chiến ngẫu nhiên thứ tư cũng nhanh chóng trôi qua.

Một vòng này, lại đào thải một ít đệ tử thực lực không mạnh.

Đương nhiên, cũng không ít người thực lực tạm được, nhưng vận khí quá kém, ví dụ như liên tục gặp phải đệ tử top mười, top hai mươi.

Thời khắc này, trên tấm bia trận pháp, còn có thể bảo trì kỷ lục thắng liên tiếp đã không còn nhiều, chỉ còn hai mươi, ba mươi người.

Cho dù đệ tử lọt vào top mười khóa trước, cũng không thể bảo đảm thắng liên tiếp.

Ví dụ như Dương Phàm, vòng thứ nhất gặp Nam Cung Lễ, thất bại một trận, ba thắng một bại.

Bắt đầu vòng đấu loại thứ năm.

Cũng không lâu lắm.

Trần Vũ lại lên sân, đệ tử dưới sân đều đề phòng.

- Trần Vũ, ngươi tốt nhất không nên ném người nữa. Đại nhân vật trên kia đã có lời, cho rằng ngươi có ý nhiễu loạn trật tự.

Một thanh âm vang lên bên tai Trần Vũ.

Trần Vũ đưa mắt nhìn, là chấp pháp giả ở bên cạnh vừa truyền âm cho hắn.

Truyền âm nhập mật, ít nhất phải Luyện Tạng kỳ mới có thể thi triển.

Không thể ném người nữa ư?

Trần Vũ thầm nghĩ, mình rốt cuộc đắc tội với vị đại nhân vật nào?

- Được, không ném thì không ném.

Trần Vũ không để ý, nhìn phía thiếu niên đối diện.

- Đừng ném ta... Ta chịu thua!

Thiếu niên đứng đối diện chỉ có tu vi Thông Mạch trung kỳ, tự biết không địch lại Trần Vũ, vội vàng chịu thua.

Thất bại chỉ là chuyện nhỏ, bị người ném đi mới là mất mặt.

Trực tiếp chịu thua.

Tình huống như vậy là lần đầu tiên kể từ khi Trần Vũ bắt đầu tranh tài gặp được.

Xem ra, uy danh của hắn đang từ từ dựng lên trong lòng một đám đệ tử.

Liền thắng năm trận.

Trần Vũ nhếch miệng cười một tiếng, đi xuống sân đấu võ.

Vòng so tài thứ năm kết thúc càng nhanh.

Vòng này đào thải một ít người dự thi, nhân số ít hơn nhiều. Mà những nhân vật cường thế như Đoàn Kiêu Long, Hồ Nhất Bá, Nam Cung Lễ cũng vậy, đối thủ của bọn họ đều quyết đoán nhận thua.

Vòng thứ năm kết thúc.

Lại nhìn trên tấm bia xếp hạng.

- Năm thắng liên tiếp, chỉ còn lại hai ba người...

Thứ hạng trên tấm bia trận pháp, hấp dẫn đông đảo ánh mắt.

Đương nhiên, càng nhiều hơn là những cái tên ảm đạm của những đệ tử bị đào thải.

Bắt đầu vòng thứ sáu.

Chiến đấu tiếp tục, đệ tử thực lực mạnh mẽ, liên tục giao phong, đánh hết sức khí thế.

Trong đó, có một trận chiến gây nên chấn động.

- Thiết Sa chưởng!

Một thiếu niên gương mặt hơi sạm đen, trong tay bốc lên nội tức nóng rực, giống như một đoàn thiết sa nhiệt độ cao, khí thế kinh người.

Đối thủ cửa hắn là một nam tử mặt chữ quốc.

"Ầm..."

Thiếu niên dùng Thiết Sa chưởng đánh lui nam tử mặt chữ quốc, khiến hắn liên tục lùi về sau.

- Làm sao có thể? Thiếu niên kia là người nào, không ngờ có thể đánh cho “Trịnh Đông” xếp thứ mười một khóa trước cũng không chống đỡ nổi.

- Thiết Sa chưởng? Đây không phải là võ học cấp thấp sao?

Đám đệ tử dưới sân không khỏi kinh thán.

Một môn quyền pháp cấp thấp, lại có thể áp chế Trịnh Đông xếp hạng thứ mười một.

- Quyền pháp đỉnh phong.

Trần Vũ nhìn thấu bí ẩn.

Ngoài sân, một vài cao tầng tông môn cũng hơi lộ vẻ ngoài ý muốn.

Luyện một môn võ học tới đăng phong tạo cực, lĩnh ngộ chân ý như vậy cũng không dễ dàng.

Cho dù là võ học cấp thấp, đạt tới đỉnh phong viên mãn thì uy lực cũng hết sức kinh người.

Huống chi, thiếu niên kia còn có tu vi Thông Mạch hậu kỳ.

Mấy hiệp sau.

"Phành..."

Nam tử mặt chữ quốc “Trịnh Đông” bị đánh văng ra khỏi sân đấu võ.

- Tại hạ Tào Lôi, đa tạ.

Thanh âm của thiếu niên kia bình ổn, không kiêu không vội.

"Vụt..."

Trên tấm bia trận pháp, xếp hạng của thiếu niên “Tào Lôi” liền tiến vào vị trí đấu.

Nhìn lại, thành tích của thiếu niên Tào Lôi này, không ngờ lại là sáu thắng liên tiếp.

- Hắc mã, lại là một con hắc mã.

- Tiểu tử này ta từng gặp rồi, luôn vùi đầu khổ luyện, không ngờ hôm nay một tiếng gáy chấn động lòng người, tất cả đều kinh ngạc.

Một vài đệ tử lén nghị luận.

Biểu hiện chiến lực của Tào Lôi, tiến vào top mười cũng không có vấn đề lớn.

- Số 99 đấu với số 33.

Thanh âm phán quyết vang lên, lại đến lượt Trần Vũ ra sân.

Trên sân đấu võ.

- Vương Lăng Vân!

Trần Vũ nhìn thiếu niên áo xanh đối diện, không khỏi sửng sốt.

Số 33 chính là Vương Lăng Vân.

Khóe miệng Trần Vũ nhếch lên một nụ cười quái dị.

Tranh tài tới vòng thứ sáu, cuối cùng hắn cũng gặp được Vương Lăng Vân.

- Không ổn.

Vương Lăng Vân biết không ổn, nhưng muốn hắn lập tức chịu thua trước mặt Trần Vũ, hắn không làm được.

Cho dù thua, cũng phải thua thể diện một chút.

Vương Lăng Vân có tính toán trong lòng, một mặt đề phòng, hắn tuyệt đối không thể để mình bị ném khỏi đài.

- Thiết Vân Trảo!

Vương Lăng Vân vững bước tiến lên, một trảo mang theo nội tức ác liệt, kình khí sắc bén chói tai, khiến người khác cảm thấy một loại hàn ý.

So với lần trước, hỏa hầu võ học của Vương Lăng Vân rõ ràng có tiến bộ.

- Mở!

Trần Vũ đập tới một quyền, lực đạo khổng lồ và nội tức bá đạo trực tiếp đánh cho Vương Lăng Vân lảo đảo.

"Phụt..."

Khóe miệng Vương Lăng Vân tràn ra một vệt máu, vẻ mặt sợ hãi, tuyệt đối không ngờ tới bản thân ngay cả một quyền của đối phương cũng không tiếp nổi.

Ngay sau đó, thân hình của thiếu niên đối diện thoáng cái mơ hồ.

"Phụt..."

Kình phong đánh tới, Vương Lăng Vân thầm hô không tốt, chỉ sợ Trần Vũ lại muốn ném mình ra ngoài.

Thế nhưng, hắn không cảm thấy mình bị đối phương bắt lấy.

"Ầm..."

Một cước nặng nề từ phía sau đạp trúng mông Vương Lăng Vân.

- Á...

Vương Lăng Vân chỉ cảm thấy khắp mông đau nhói, phát ra một tiếng gào thét thê lương.

"Bành..."

Tiếp đó, hắn bị một cước mạnh mẽ đạp bay ra khỏi sân đấu võ.

"Ầm..."

Đám đệ tử dưới đài sớm đã có đề phòng, nhanh chóng tránh ra, khiến Vương Lăng Vân bị ngã một thế chó ăn phân.

Chẳng qua, lần này khiến mọi người ngoài ý muốn là Trần Vũ không ném người, ngược lại đổi dùng chân đạp.

- A... Mông của ta...

Vương Lăng Vân miễn cưỡng đứng lên, trên trán đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại, hắn một tay ôm mông, giống như lão nhân què chân, bước đi khập khiễng.

Chấp pháp giả sững sờ, liếc nhìn Trần Vũ.

- Lần này ta không ném người, lẽ nào dùng chân đá cũng không được?

Trần Vũ hạ giọng hỏi.

Gương mặt chấp pháp giả thoáng co giật, vẫy cờ trong tay, tuyên bố Trần Vũ sáu thắng liên tiếp.