Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 43: Tiếp Tục Ném

Trong tiếng xôn xao và mắng chửi của đám đông, Trần Vũ giành được thắng lợi vòng thứ nhất.

- Hừ! Cứ để tiểu tử kia huênh hoang đi, nếu như gặp ta và Hồ sư huynh nhất định khiến hắn phải bò xuống đài.

Hoàng Viên ngữ khí bất thiện nói.

Đối với Trần Vũ hắn càng nhìn lại càng khó chịu.

Trước đây, bởi vì theo đuổi Mục Tuyết Tình thất bại, nên bây giờ cùng với Vương Lăng Vân ở một bên châm chọc.

Càng về sau, hắn phát hiện Trần Vũ và Nhạc Phong đi lại tương đối gần gũi, điều này khiến hắn đã hận lại càng thêm hận.

- Nhìn thực lực của hắn không tệ, sớm muộn cũng sẽ gặp thôi.

Hồ Nhất Bá thản nhiên nói.

Vòng đấu loại thứ nhất tương đối trọng yếu, sau khi đánh mười trận, trong quá trình so tài, sẽ từ từ đào thải một bộ phận đối thủ.

Trong đó, có một quy tắc tương đối cứng nhắc. Một khi thua ba trận, sẽ bị đào thải khỏi so tài.

Lấy biểu hiện thực lực của Trần Vũ, xem ra không có khả năng bị đào thải khỏi so tài, vậy sớm muộn cũng sẽ gặp lại.

Không lâu sau, Hồ Nhất Bá bước lên sàn đấu võ.

Hắn tạo hình đầu đội mũ Âm Dương, ánh mắt hung hãn, là một “bá” trong ngoại môn, lập tức khiến tràng diện yên tĩnh.

Đối thủ là một thiếu niên tóc ngắn, tu vi Thông Mạch trung kỳ.

- Hồ Nhất Bá...

Thiếu niên tóc ngắn sợ hãi khẽ rùng mình một cái, chuẩn bị chịu thua.

- Cút!

Một trận gió lớn quét tới, Hồ Nhất Bá như một đầu hung báo, tốc độ bạo phát khiến người khác sợ hãi, nắm quyền to lớn đánh trúng mặt đối phương.

"Rắc rắc..."

Thiếu niên tóc ngắn hét thảm một tiếng, máu tươi chảy ròng ròng trên mặt, xương sống mũi cũng bị đánh gãy.

Hồ Nhất Bá chưa dừng tay, lại nhảy lên đạp một cước.

Một cước này nếu đạp trúng, đối phương e rằng phải nằm trên giường nửa tháng.

- Dừng tay!

Một thân ảnh mơ hồ chợt lóe lên, đưa tay cản lại một cước của Hồ Nhất Bá.

Người xuất thủ chính là chấp pháp giả.

Làm trọng tài, vị chấp pháp giả này tu vi ít nhất đạt tới Luyện Tạng kỳ đỉnh phong, còn sở trường tốc độ.

Hồ Nhất Bá cười ha ha một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Đệ tử dưới đài đều lộ vẻ sợ hãi, vô ý thức kéo giãn khoảng cách với hắn.

- Hồ Nhất Bá này vừa rồi ra tay không sử dụng Bá Vương kích pháp mà hắn am hiểu.

Nhạc Phong lẩm bẩm.

Hồ Nhất Bá là một kình địch cường thế mà hắn nhất định phải đối mặt nếu muốn tiến vào top ba.

Buổi chiều, vòng đấu ngẫu nhiên thứ hai bắt đầu.

Lúc này, Trần Vũ lên sân tương đối sớm, rất nhanh đã rút thăm trúng.

Đối diện Trần Vũ là một thiếu niên cao lớn lưng hùm vai gấu.

- Ha ha... lại là ngươi. Huynh đệ, ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu rồi. Có thể truyền thụ ta kinh nghiệm tán Mục Tuyết Tình thế nào không? Mùi vị ăn bám là như thế nào...?

Thiếu niên cao lớn là một kẻ lắm lời.

Trần Vũ:

-...

Tên thiếu niên cao lớn nhìn Trần Vũ cực kỳ sùng bái, thao thao bất tuyệt biểu đạt lòng ngưỡng mộ.

- Trong tỉ thí không được nói nhảm! Bằng không hủy tư cách tranh tài của ngươi...

Khuôn mặt chấp pháp giả thoáng co giật.

Dưới sân, tất cả đều cười to.

Thân hình Trần Vũ lóe lên, trực tiếp đưa tay bắt lấy thiếu niên cao lớn.

- Huynh đệ, ngươi muốn ném ta à? Không có khả năng, ta cũng không phải tên “gậy trúc” vừa rồi, nhớ lúc trước ở trong thôn...

Thiếu niên cao lớn cũng không ngốc, liền nhìn ra ý đồ của Trần Vũ.

Vẻ mặt hắn tràn đầy tự tin, đứng yên tại chỗ, cũng không tránh né.

- Đi xuống đi!

Trần Vũ chộp lấy cánh tay hắn, cánh tay vung lên.

Mặc dù tên này to xác, thậm chí nặng gần gấp đôi tên vừa rồi, nhưng đối với hung thú hình người như Trần Vũ, cũng không khác biệt quá lớn.

- A... Đừng mà...

Thiếu niên cao lớn hô một tiếng, thân thể đã bay lên trời.

"Vụt..."

Tiếp đó, hắn giống như bao cát, bị ném ra khỏi sân đấu võ.

"Phành..."

Dưới sân đấu võ, lại có vài người phản ứng chậm, trở thành cái đệm thịt người.

- Bà mẹ nó, tại sao lại tới rồi?

- Mẹ nó, tại sao lại đập trúng ta?

Trong đám người, lại bộc phát một trận xao động, tiếng mắng chửi liên tục không ngừng.

- Số 99 thắng!

Sắc mặt chấp pháp giả có chút cổ quái, vung cái cờ trong tay lên.

Trần Vũ vui vẻ, dưới một loạt tiếng chửi bậy và khiển trách, đi xuống đài.

Lần này, hắn liên tục thắng hai trận, thu được hai điểm, là một bắt đầu không tệ.

Buổi chiều, mặt trời ngả về phía tây.

Vòng chiến thứ ba đã bắt đầu.

Đám đệ tử cường thế như Đoàn Kiêu Long, Nam Cung Lễ, Hồ Nhất Bá đều lần lượt dành được ba trận thắng liên tiếp.

Trên thực tế, đối thủ của những người này vừa mới bắt đầu liền nhận thua.

Nhất là Hồ Nhất Bá, chấp pháp giả còn chưa kịp hô bắt đầu đối thủ liền sợ hãi chịu thua.

Màn đêm buông xuống, trận so tài thứ ba của Trần Vũ bắt đầu.

Hắn vừa lên sân, bên dưới truyền đến một trận tiếng “ồn”, thậm chí bắt đầu có tiếng mắng chửi bất mãn.

- Lần này cẩn thận một chút, đừng để bị rơi trúng.

Tên đệ tử lần trước bị rơi trúng, vẻ mặt đề phòng.

- Bắt đầu.

Chấp pháp giả nhìn Trần Vũ một cái, tương đối có ấn tượng với hắn.

Lần này, đối diện Trần Vũ là một nam tử phong độ, dáng vẻ anh tuấn.

- Trần Vũ phải không?

Nam tử anh tuấn đưa tay chỉnh lại kiểu tóc, lộ ra nụ cười mê người, nói:

- Có lẽ ta không nhất định là đối thủ của ngươi. Thế nhưng, ngươi đừng hòng dùng thủ đoạn lúc trước đối phó với ta. Không thể thực hiện được.

Nam tử này cực kỳ tự tin, thậm chí tự kỷ.

- Ồ! Top hai mươi thi đấu khóa trước –-Vân Khê.

- Tên này không phải thường xuyên tự kỷ là đệ nhất mỹ nam Vân Nhạc sao?

Nam tử anh tuấn vừa lên sân, liền khiến một đám người ghé mắt, bàn luận sôi nổi.

Hiển nhiên, đây cũng là một nhân vật thường được nhắc đến.

- Ra tay đi!

Trần Vũ mặt không biểu tình, nhanh chóng tiếp cận Vân Khê.

Hắn vẫn đưa tay chộp tới.

- Ha ha, ta nói là ngươi không thể thực hiện được.

Vân Khê dẫm một cái, né qua mấy trượng.

"Ồ..."

Trần Vũ vồ hụt, Vân Khê này tạo nghệ thân pháp không ngờ gần bằng Nhạc Phong.

Thế nhưng, Trần Vũ cũng phản ứng cực nhanh.

Dưới chân phát động Lăng Vân bộ, vòng một vòng quỷ dị, cản lại Vân Khê.

Vân Khê giật mình, không ngờ tốc độ của Trần Vũ nhanh như vậy.

- Bộ pháp này tương đối giống Lăng Vân bộ của Nhạc Phong, thoạt nhìn không khác Nhạc Phong bao nhiêu.

Dưới đài truyền đến một trận ồ lên.

Bản thân Nhạc Phong cũng kinh ngạc.

Hiển nhiên hắn không ngờ Lăng Vân bộ của Trần Vũ có thể đạt đến tạo nghệ như vậy.

Trên đài, Vân Khê bị Trần Vũ chặn đường, không thể tránh khỏi giao phong chính diện.

"Phù..."

Vắn đánh ra một chưởng, mang theo một luồng nội tức âm nhu, kình phong ập vào mặt, quét tới trước mặt Trần Vũ.

Đồng thời, Vân Khê cũng đề phòng, không để bị Trần Vũ bắt lấy.

Bị người ném ra khỏi sân đấu võ, loại rơi tự do mất mặt này, hắn không thể tiếp nhận nổi.

"Ầm..."

Trần Vũ chính diện đánh ra một quyền, đánh trúng một chưởng âm nhu của hắn.

Ngay lập tức, một luồng đại lực đánh cho cánh tay Vân Khê tê dại, thân hình lùi lại, đứng cũng không vững.

- Hắc hắc...

Trần Vũ đưa tay, chộp lấy vai Vân Khê.

- Đừng mà...

Thân thể Vân Khê nhẹ bẫng, đã bị ném ra giữa không trung.

Mặc kệ hắn có muốn hay không, thân thể “vèo” một tiếng, bay ra khỏi sân đấu võ.

Lực ném của Trần Vũ tương đối lớn, bảo đảm đối phương không thể ở giữa không trung lộn vòng trở lại.

- A... Người nào đỡ ta một cái...

Thân thể Vân Khê rơi xuống đám người.

- Mau tránh ra...

Lúc này, tất cả mọi người đã có chuẩn bị, cấp tốc tránh ra một “bãi trống”.

"Phành..."

Bụi đất mù mịt.

Vân Khê bị ngã tư thế chó ăn phân, mặt như nở hoa, ôm đầu khóc rống:

- Mặt của ta, mặt của ta...

Trần Vũ nhún vai đi xuống đài.

Lần này, đám đệ tử dưới đài lúc nhìn hắn, đã có chút khác biệt.

Một lần là vận khí, hai lần là trùng hợp.

Nhưng lần thứ ba, đối thủ Vân Khê có thân pháp không tầm thường, có thể tiến vào top hai mươi, vậy mà vẫn không thoát khỏi “Ném tự quyết” của Trần Vũ.

...

Vân Thiên Phong.

Sau ba vòng chiến, sắc trời đã tối, các đệ tử cũng trở về tĩnh dưỡng một đêm.

Sáng hôm sau, chúng đệ tử lại tụ tập ở Vân Thiên phong.

Hôm nay, trước hai sân đấu võ, xuất hiện một tấm bia hình chữ nhật, trên bề mặt vẽ một ít hoa văn trận pháp.

- Mở!

Một lão giả áo đen cách không bấm tay điểm ra, một đạo khí xích màu lam nhạt có thể dùng mắt thường thấy được, dung nhập vào trong “tấm bia trận pháp” này.

Ô...ô...ô...n...g

Tấm bia trận pháp sáng lên một dãy số và tên, còn viết kèm thành tích:

Số 12, Nam Cung Lễ, 3 điểm

Số 49, Nhạc Phong, 3 điểm

Số 58, Đoàn Kiêu Long, 3 điểm

...

Số 78, Hồ Nhất Bá, 3 điểm

Số 99, Triệu Phong, 3 điểm

...

Phía trước tấm bia trận pháp đều là những cái tên rực rỡ, ghi lại những đệ tử xếp hạng cao, điểm nhiều.

Phía sau tấm bia trận pháp, là những cái tên màu xám:

Số 2, Trương Phong Lâm, - 3 điểm

Số 7, Ngụy Vân, - 3 điểm

Số 16, Lý Nhàn, - 3 điểm

...

- Haiz, vận khí không tốt, nhanh như vậy đã bị đào thải...

Những cái tên màu tối này đều đại biểu đệ tử bị đào thải.

Đấu loại, thua 3 điểm cũng sẽ bị loại khỏi vòng tranh tài.

Ngày hôm qua ba vòng so tài, đem nhóm đệ tử Thông Mạch sơ kỳ thực lực dưới đáy đều loại ra.

Một ngày mới.

Vòng chiến ngẫu nhiên thứ tư rất nhanh bắt đầu.

- Số 99 đấu với số 80.

Thanh âm chấp pháp giả truyền đến.

Trần Vũ ngẩn ra, không ngờ mình lại là người đầu tiên.

Một vài đệ tử sắc mặt đề phòng, nói:

- Tên này lại lên rồi, mọi người cẩn thận.

Lần này, đối thủ của Trần Vũ là một thiếu nữ thanh mị động lòng người, khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt như thu thủy, khiến người sinh lòng thương tiếc.

- Tại hạ “Giang Vân Nhi”, mong sư huynh hạ thủ lưu tình, đừng ném người ta nha.

Thiếu nữ mỉm cười như hoa, thanh âm trong trẻo.

Giang Vân Nhi.

Đám nam đệ tử dưới đài đều vô thức liếm môi, trạng thái thanh mị nữ nhi của nữ nhân này thật khiến người ta tâm viên ý mã.

- Giang Vân Nhi này trong thi đấu khóa trước, thiếu chút nữa tiến vào top hai mươi.

- Hắc! Trần Vũ nếu trúng phải mỹ nhân kế, nói không chừng sẽ té ngã nhào.

Một vài đệ tử hứng thú nói.

- Nào có nào có.

Đối mặt với thiếu nữ nhu mị động lòng người, khuôn mặt Trần Vũ cũng hòa hoãn lại.

"Phịch..."

Giang Vân Nhi mang theo mùi hương thơm ngát say hồn, thân thể kiều diễm lăng không bay lên, liên tục đạp ra vài cước.

- Vân Nhu Cước.

Thiếu nữ dáng người mỹ hảo, ở giữa không trung lộn vòng, nhẹ nhàng tung cước.

Thoáng chốc giao phong, Trần Vũ hơi biến sắc.

"Ầm..."

Quyền đầu cứng rắn ngạnh kháng một kích, từ bàn chân nhỏ nhắn kia truyền đến một luồng nội tức âm ngoan đâm thẳng vào tạng phủ.

- Lên cho ta!

Trên bàn tay Trần Vũ mơ hồ căng phồng, nổi lên một tầng đồng thiết, bắt lấy cái chân nhỏ của thiếu nữ.

Giang Vân Nhi ở trên không trung kêu lên đau đớn, chỉ thấy chân ngọc tê rần.

- Ồ... Lần này cảm giác trên tay có chút khác biệt.

Trần Vũ nắm bàn chân thon của thiếu nữ, cảm thấy mềm mại co dãn, hoàn toàn khác hẳn so với mấy vị trước rất nhiều.

Có lẽ là một loại phản xạ có điều kiện.

Hắn không nghĩ nhiều, theo bản năng vung tay ném ra.

- A...

Giang Vân Nhi hét lên một tiếng, thân thể kiều diễm mất thăng bằng, bị một luồng đại lực ném ra khỏi sân đấu võ.

- Oa... là mỹ nữ...

- Nhanh nhanh...

Đám đệ tử ở bên dưới hết lớp này tới lớp khác nhào lên đỡ Giang Vân Nhi.

Đây là cơ hội tốt để anh hùng cứu mỹ nữ.

Nói không chừng còn có thể nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi.

Ngay lập tức, bên dưới đài, một đoàn người hỗn loạn, thậm chí xuất hiện tình cảnh giẫm đạp.

"Phành..."

Một vài đệ tử bị đụng vỡ đầu chảy máu, bị người giẫm đạp, phát ra tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết.

Vài tên đệ tử vì tranh đoạt cơ hội “ôm mỹ nữ”, thậm chí đứng tại chỗ tung quyền xuất cước, đánh đập tàn nhẫn.